Xong xuôi hết mọi chuyện thì Băng Thần mới để mặc cho hai cô nàng nghỉ ngơi còn mình thì đi ra bên ngoài, hắn đi ra ngoài thì thấy trên bong tàu Bạch Cầm đang ngồi uống trà cùng đọc sách, hắn mỉm cười nói:
"Bạch Cầm cô nương thích đọc ngược để tăng độ khó cho mình hay sao?"
Bạch Cầm lúc này mới để ý đến chuyện mình cầm sách ngược chiều, nhưng quả thật nàng đang rất kiềm chế bản thân mình, trong lúc Băng Thần còn hấp thu huyết mạch thì nàng cùng Hàn Băng Băng đã cùng nhau uống trà.
Hàn Băng Băng đã cho nàng uống một thứ nàng nói rằng uống nó vào sẽ trở nên hấp dẫn hơn trong mắt đàn ông , chính cô nàng cũng tự uống cùng bạn mình thế nên trước khi đi mới khẩn khoản cùng Băng Thần làm một hơi dài.
Còn Bạch Cầm thì đã nhịn gần năm tiếng rồi, người nàng lúc này gần như muốn nổ tung vậy, Băng Thần lại gần nàng sờ lên trán nàng hỏi:
"Sao người ngươi nóng như lửa đốt thế?"
Nàng hất tay của Băng Thần ra sau đó nói:
"Công tử trước tiên nghe ta kể đã rồi sẽ hiểu ngay thôi."
Đầu tiên Bạch Cầm lấy ra một cái bọc rồi nói:
"Hàn Băng Băng nàng ấy lấy thứ này đổ ra hẳn một bịch đưa ta còn một cái nàng đã pha vào hai tách trà của hai người chúng ta."
Băng Thần nhìn vào xong cười khổ, hắn ta thật sự chịu thua Hàn Băng Băng rồi, nàng ta ngây thở một cách đáng sợ, chắc chắn có ai đó bị nàng lấy được thứ này, người này nói rằng nó có tác dụng gì đó giống như thuốc để qua mặt nàng.
Dâm Long Thần Dược ( Sản phẩm độc quyền của Dâm Long Mặc Khương)
Độ quý hiếm: Thánh cấp
Tác dụng:
- Nhìn tên sản phẩm, cùng người sản xuất.
- Tác dụng cực mạnh một gói xung mãn cực hạn trong vòng năm ngày.
- Nam nữ (dưới cấp 850) mới có tác dụng.
- Nam sau khi sử dụng quá lâu không được phát tiết sẽ vỡ tung của quý, nữ sau khi sử dụng quá lâu không được phát tiết sẽ hư mất đầu óc trở lên điên loạn.
Băng Thần càng ngày càng nể phục vị Dâm Long Mặc Khương kia, không những khẩu vị cực mặn khi rất thích bà già mà còn là một thiên tài chế dược , ai có thể nghĩ được một con rồng cấp 400 có thể chế ra dược tác dụng tới tận cấp 850.
Băng Thần bắt đầu nhẹ giọng nói:
"Cô nương chắc cũng biết đây là thứ gì đúng không?"
Bạch Cầm thân thể run cầm cập nói:
"Ta biết đây là xuân dược, phiền công tử trói ta lại xối nước lạnh thì theo thời gian dược lực sẽ giảm, trong đầu óc của ta rất loạn không thể làm gì được."
Bạch Cầm lúc nãy nhân được viên bảo thạch từ Hàn Băng Băng bóp nát thì cảnh chiến đấu của Băng Thần cùng mười người hôm trước, nàng bây giờ giống một kẻ bụng thật đói nhưng tứ phía đều có cực nhiều đồ ăn nhưng không thể ăn.
Đã thế với thành tích nhìn lén người khác cả trăm năm thế nên trong đầu nàng cũng nào đâu trong sáng, nếu không nói là đen như than, Băng Thần cười khổ nói:
"Có thể cô nương không biết rằng thứ này dược lực cực kỳ mạnh mẽ nếu không kịp thời phát tiết sẽ hóa thành ngu ngốc đấy."
Nhìn gương mặt xinh xắn đỏ ửng của nàng Băng Thần liếm mép liên hồi kiếp trước không hoàn thành ước nguyện, kiếp này có vẻ sắp được hoàn thành rồi, mới thưởng thức song sinh hai cái chiến thần huyết mạch thì lại có một cái hoàng tộc tự đưa tới cửa, phải chậm rãi thưởng thức chủng tộc yêu hòa bình nhất vũ trụ xem tư vị như thế nào.
Bạch Cầm tuy muốn lắm nhưng nàng ta sẽ phải kế vị Tinh Linh Nữ Hoàng chức vị , nếu mất đi chinh tiết chính nàng sẽ rất hổ thẹn với tổ tiên của mình, thấy Băng Thần gương mặt lang sói đang tới gần nàng liền cố sức đứng dậy muốn bỏ chạy.
Nhưng đứng còn không vững khiến nàng làm sao có thể tránh né đi như lang như báo Băng Thần được, Băng Thần ôm lấy nàng vuốt vuốt cái tai nhọn của nàng đầy thích thú, hắn sau đó mới mỉm cười nói :
"Ta chỉ làm việc tốt thôi cô nương đừng trách ta."
Hắn sau đó lột bộ đồ cung thủ mỏng manh ra sau đó chiêm ngưỡng thân thể lúc này đã đỏ lên trông thật bắt mắt, con cừu non đã được dọn lên đĩa bây giờ chỉ việc xơi thôi, nhưng chỉ như thế thì còn gì thú vị.
Nàng đã bị xuân dược thôn phệ gần như toàn bộ lý trí chỉ cần mình kích một chút là được, quả nhiên đúng như hắn nghĩ nàng sau đó không thua gì Lưu Hà về khoản chủ động làm cho Băng Thần được một lần như say như mê.
Sáng hôm sau
Bạch Cầm đang đứng điều chỉnh bánh lái thì Băng Thần đi tới từ đằng sau, nghe tiếng bước chân nàng quay lại sau nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy đề phòng, Băng Thần lúc này mới mỉm cười nói:
"Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là sao? Không phải hôm qua ta đã phải cất lực để giúp ngươi hay sao? "
Bạch Cầm yếu ớt nói:
"Ta biết như thế nhưng ngươi cùng ta như thế là không đúng, ước mơ của ta là trở thành nữ hoàng của Tinh Linh Tộc thế nhưng yêu cầu ta phải có trinh tiết nguyên vẹn."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nữ Hoàng kiểm tra ngươi thì cũng không đáng lo, ta sẽ nói nàng cho qua chuyện đó để nàng cho ngươi hợp cách."
Bạch Cầm nhíu mày nói:
"Không những thế nhỡ ta mang thai thì tất cả mọi chuyện sẽ đổ bể hết."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tinh Linh Hoàng Tộc mang thai đến tận 1 vạn năm ta nghĩ lúc đó ngươi đã lên chức nữ hoàng từ lâu rồi, với lại hôm qua chưa đủ để ngươi yêu thích chuyện kia sao?"
Bạch Cẩm ánh mắt trong đó Băng Thần nhìn thấy cực độ dãy giụa , hơi mỉm cười sau đó hắn mới hỏi:
" Ngươi nói Quang Minh Thánh Đàn phạm vi ngoài cùng là ở đâu?"
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói:
"Ta nghĩ hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Thiên Lam Đại Hải Dương nơi đó chính là nơi cuối cùng ta có thể đưa ngươi tới, sau đó ta sẽ chờ ngươi cùng hai nàng ở bên ngoài bởi ta đã qua cấp 200 rồi."
Băng Thần cười nói:
"Thế thì tốt, nàng có thể giới thiệu cho ta một chút về Thiên Lam Đại Hải Dương được không?"
Bạch Cẩm gật đầu nói:
"Thực ra Thiên Lam Đại Hải Dương rất yên bình, tuy nhiên đám Hắc Ám quái vật mà thấy Quang Minh người thì sẽ điên cuồng tấn công ngươi . Chỉ cần ngươi không ló mặt ra thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
Nhưng đâu đó trên Thiên Lam Đại Hải Dương có một con vật có thể sản xuất ra những viên ngọc chứa đầy năng lượng Hắc Ám, nếu ngươi tới gần thì sẽ bị các loài vật trong đó tấn công không biết mệt mỏi luôn.
Băng Thần nghe xong thì nhíu mày sau đó thầm nghĩ:
"Thế thì không phải nếu thanh tẩy được nó thì sẽ sản xuất ra Quang Minh Năng Lượng hay sao, có lẽ thử chiếm lấy nó rồi mang về cho Mai Tuyền nhờ nàng ấy thanh tấy giùm mình."