Thú Tu Thành Thần

Chương 343: Quang Minh Thánh Côn thần kỳ




Băng Thần giết xong chẳng thèm quay lại nhìn mà tùy tiện vung xác của ba người này, sau đó hắn lấy ra một tấm bùa dịch chuyển muốn dịch chuyển đến tòa thành gần nhất nhưng bỗng nhiên hắn nhớ lại Quang Minh Thánh Côn.
Thứ này phạm vi chưa rõ ràng, biết đâu có thể về tới luôn Nguyên Không thành thì sao, hắn thầm nghĩ:
"Mình mơ hơi quá lố rồi."
Tuy nghĩ thế nhưng hắn vẫn thử làm, dù sao đâu có mất mát gì.
"Piu "
Trong chớp mắt Băng Thần thấy mình đã nằm trong bụi cỏ hôm nào, hắn ta vui mừng:
"Không ngờ thứ này lại lợi hại như thế, xong nhiệm vụ tất nhiên phải thật tốt cám ơn linh mục."
"Mạnh lên lão công, mạnh nữa lên."
Băng Thần đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng của nữ nhân, vừa quay qua thì thấy hơi xa một chút có một đôi nam nữ đang làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi, hắn ta không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.
Từ trước đến này Băng Thần coi phim thì có thực hành cũng có nhưng chưa nhìn lén bao giờ, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống xem hai người biểu diễn, để thêm phần hấp dẫn hắn ta còn lấy một bầu rượu cùng ít đồ nhắm ra ăn.
Băng Thần lắc đầu đánh giá:
"Cô nàng này ngực to thật, không biết phía dưới thế nào."
"Phụt "
Nhưng đang ngậm ngụm rượu Băng Thần thấy cảnh tiếp theo thì rượu trong miệng liền phun hết ra ngoài, hai người kia lập tức nghe thấy, nam nhân đứng dậy nhìn về phía bụi cỏ hét lên:
"Ai núp trong đó mau ra đây."
Băng Thần lập tức xài một tấm bùa hồi thành mang theo Quang Minh Thánh Côn biến mất, nam nhân khẽ bụi cỏ ra thì chẳng thấy gì cả, hắn lấy ra một thanh kiếm chém phăng bụi cỏ sau đó mới bước về chỗ cũ rồi nói:
"Chúng ta đi thôi có người phát hiện ra rồi."
Hai người mau chóng mặc quần áo sau đó cũng rời khỏi nơi đó, còn Băng Thần thì lúc này đã trở về thành, hắn ta hít một hơi thật sâu sau đó cố gắng bình tĩnh lại, hôm nay có vẻ xuất sơn bất lợi thì thì phải.
Băng Thần đứng lên đi ra khỏi thành trong đầu vẫn ám ảnh về việc người nữ nhân ngực to kia hóa ra lại có họa mi còn to hơn cả nam nhân kia, hơi rùng mình một cái sau đó thật cố gắng để quên đi nhưng có vẻ ông trời không muốn thế.
Hắn ta khi vừa đi ra ngoài thì gặp hai người
Tính danh: Khang Lam
Thực lực: Dị năng C - ( Hỏa hệ di năng)
Huyết mạch: Phong Thánh
Thể chất: Không
Đẳng cấp: 2
Lực lượng: 1300
Tốc độ: 1000
Trí lực: 25
Thiên phú: 38
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Hỏa
Tuổi thọ: 150
Độ thiện cảm: 70
Danh hào: Không
Tính danh: Ngọc Phong
Thực lực: Dị năng C - ( Thủy hệ di năng)
Huyết mạch: Phong Thánh
Thể chất: Không
Đẳng cấp: 2
Lực lượng: 1250
Tốc độ: 1050
Trí lực: 29
Thiên phú: 39
Hồn lực: 0
Pháp lực:0
Nguyên tố: Thủy
Tuổi thọ: 150
Độ thiện cảm: 80
Danh hào: Không
Người này cũng không phải ai xa lạ mà là em trai của Khang Tiểu Vũ con trai độc đinh của Khang Vương , Khang Lam. Còn nữ nhân bên cạnh lại chính là " nữ chính " trong bộ phim kinh dị mà hắn mới coi cách đây không lâu.
Khang Lam mỉm cười giới thiệu:
"Giới thiệu với Băng Thần anh rể đây là Ngọc Phong bạn gái của ta."
Sau đó hắn ta quay sang Ngọc Phong cười nói:
"Còn huynh ấy chắc ta không phải giới thiệu cho ngươi đâu nhỉ ?"
Ngọc Phong mỉm cười nói:
"Tất nhiên ta phải biết rồi, Băng Thần huynh là cao thủ số một của Tân Sinh bây giờ ai nấy điều biết, đều hâm mộ, tiểu muội rất vui được gặp huynh."
Sau đó nàng đưa tay ra muốn bắt tay, Băng Thần hơi chần chờ một tý nhưng cũng đưa tay ra bắt với nàng vài cái, nhưng biến thái trước mặt lại khẽ vuốt bàn tay Băng Thần khiến hắn ta sợ chết khiếp.
Băng Thần cười nói:
"Hai người ta có nhiệm quan trọng thời gian rất cấp bách thế nên xin phép đi trước."
Khang Lam mỉm cười nói:
"Huynh cứ đi đi nhiệm vụ quan trọng nhất."
Băng Thần cố gắng mỉm cười sau đó tốc biến liên tục ra ngoài thành, Khang Lam thấy thế hơi cảm thán:
"Đúng là đại thần có khác, cứ làm nhiệm vụ như thế thì cấp đừng hỏi sao lại không cao."
Sau đó hắn ta nhìn qua " bạn gái " mình thì thấy họa mi đã của "nàng " đã dựng đứng cả lên, Khang Lam nghiệm nghị nói:
"Ngươi lại thế rồi."
Người kia mỉm cười trêu chọc nhau, "súng bên súng, đầu sát bên đầu"
Băng Thần lúc này thì đang rửa tay liên tục với nước, hắn thở dài than thở dài nói:
"Băng Linh ta có lỗi với nàng, không ngờ con trai của nàng thành ra như thế này mà ta không hề biết, nhưng thứ lỗi cho ta không giúp được gì."
Hắn tiến thẳng tới phía trước, ngay bây giờ hắn cần làm gì đó để không nhớ về cảnh tượng vừa nãy nữa, nhưng có vẻ dù rất cố thì quên ngay vẫn quá bất khả thi.
"Tối nay phải cố gắng làm vài người để quên đi tên biến thái kia."
Băng Thần lắc đầu một cái sau đó thầm nói:
"Hai tìm hắn ta giết chết để giải cứu Khang Lam nhỉ? Mà thôi mất thời gian quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.