Thú Tu Thành Thần

Chương 325: Đệ nhất nam nhân tốt




Thấy nàng đi tới hướng mình Băng Thần liền dựng lên một lớp tường băng hình cầu bao phủ lấy xung quanh, Phượng Lam Băng quả thật không thể trờ mắt nhìn người yêu rơi vào bàn tay ma quỷ của tên kia, từ trên khán đài nàng đi xuống muốn dừng lại trận chiến.
Thế nhưng khi nàng đến gần phạm vi sân đấu thì đã bị một luồng sức mạnh to lớn ép đến mức bẹp dí nằm xuống sàn, Phượng Bằng thấy nàng bị như thế thì ngay lập tức lao xuống chắn trước mặt con gái, hắn ta nhẹ giọng nói:
"Tiền bối xin nhẹ tay với tiểu nữ."
Ngươi kia thấy Phượng Bằng đi xuống thì không thể không cho hắn một bộ mặt nhưng vẫn không quên đe dọa:
"Nàng ta biến thái thì cũng đừng liên lụy đến người khác, nếu để lão thân thấy nàng ve vãn gần cháu gái của ta thì đừng trách sao ta nặng tay."
Phượng Lam Băng nghe thấy thế thì tức giận nói:
"Tiền bối ngài để nàng ta rơi vào tay ma quỷ còn hơn ở cạnh ta sao, ngài không nhìn thấy tên kia có ý đồ xấu hay sao?"
Người này cười nói:
"Lão thân chính là muốn đưa nàng cho hắn ta đấy thì sao?"
Phương Lam Băng nước mắt tuôn rơi hỏi:
"Tại sao?"
Người kia không chút lưu tình nói:
"Hắn ta có dòng máu của hồ ly nhất tộc, thậm chí còn cao quý hơn đám phượng hoàng các ngươi, đừng bảo ta xúc phạm tất cả chỉ là sự thực mà thôi, huống chi quan trọng nhất hắn là nam nhân."
Phượng Lam Băng khóc lóc nói:
"Ngài không hiểu gì về tình yêu cả, yêu là trên tinh thần chứ nào liên quan đến thể xác mà lại phân biệt nam nữ."
Lão thân nghe thấy thế thì tức giận nói:
"Thế thì sao ta cần nàng cho ta cháu ẵm ngươi làm được không? Nàng chịu ơn trạch thần linh mới có huyết mạch thần linh nhưng chỉ vì ngươi làm cho nàng sao lãng tu luyện, yêu là hi sinh để người mình yêu hạnh phúc, rời xa nàng nếu ngươi muốn tốt cho nàng."
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh cũng như đã bị Phượng Bằng dùng nguyên lực kết giới bao bọc lại xung quanh mọi người nhìn vào thì được nhưng không nghe được, kết thúc mọi chuyện Phượng Bằng mang Phượng Lam Băng đi.
"Hồ Liễu tình lại đi."
Đang trong con mê Hồ Liễu nghe thấy tiếng kêu của người yêu mình thì lập tức tỉnh lại nhưng tất cả đã quá trễ tường băng cũng đúng lúc này đóng lại. Băng Thần thì đang mỉm cười tiến lại phía nàng, hắn chỉ thả ra một chút huyết mạch uy áp đã khiến cho nàng không thể phản kháng lại rồi.
Yêu thú có một đặc điểm đó là trong tộc luôn có vương giả thống trị, những kẻ ở dưới có huyết mạch yếu hơn thì dù muốn phản kháng cũng khó, Hồ Liễu cũng như thế nàng ta hoàn toàn không chống cự được Băng Thần.
Hắn giống như một vị vua đang đứng trước mặt một thần dân, nàng chỉ có thể run rẩy sợ hãi chứ hoàn toàn không nghĩ tới việc phản kháng, tiêng la ai oán của Phượng Lam Băng khiến cho nàng dấy lên chút dũng khí nhưng rất nhanh biến mất.
Ngay lúc này tay chân nàng đang run lẩy bẩy không còn theo bộ não của nàng chỉ huy, Băng Thần thản nhiên nói:
"Lại đây"
Dù nàng không muốn nhưng vẫn đi tới, Băng Thần tiếp lấy nàng bắt đầu điều tra thân thể nàng khác biệt với nhân loại ở những chỗ nào, cuối cùng hắn đi ra kết luận bán thú nhân này độ hoàn thiện chỉ thua kém mình một chút.
Từ phía dưới đầu gối trở xuống vẫn còn lông trắng muốt như một đôi bót vậy, nước mắt của Hồ Liễu rơi xối xả, Băng Thần bắt đầu thưởng thức thân thể nàng từng chút một nhưng chỉ khoảng mười phút sao hắn buông nàng ra, hắn cũng không hề xâm hại trinh tiết của nàng.
"Ngươi yên tâm trước mặt bao nhiêu người thế này sao có chuyện ta làm chuyện kia nhưng nếu ta bắt được ngươi một lần nữa thì không biết được đâu hahaha, còn bây giờ thì ngủ đi nào cô gái đáng yêu của ta."
Hắn vừa dứt câu thì thế giới xung quanh nàng tối sầm lại, khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đã nghỉ ở trên tòa tháp của gia tộc, khi xem xét nàng thì những người trọng tài không thấy nàng có bị tổn thương gì chỉ là bị ngất đi thôi.
Vị trọng tài cũng là bà ngoại của Hồ Liễu nhẹ giọng nói:
"Cám ơn ngươi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dù thế nào cũng là đồng tộc ta chỉ chiến đấu một chút rồi thôi chứ làm sao lại đi tổn thưởng nàng."
Bà ngoại của Hồ Liễu mỉm cười nói:
"Đúng thế chúng ta là đồng tộc."
Nàng sau đó cũng kiểm tra Hồ Liễu rất kỹ nhưng không phát hiện ra cái gì cả, vừa nãy lớp băng kia ngăn cản luôn cả nàng thăm dò thế nên nàng có chút lo lắng Băng Thần làm gì cháu gái nàng nhưng có vẻ nàng hiểu nhầm hoàn toàn về hắn.
Nàng không khỏi cảm thán người có huyết mạch đế vương thì tính cách cũng không phải như phàm nhân có thể tính toàn, nàng không hề biết muốn tìm bằng chúng cháu gái mình bị xâm hại thì phải tìm trong dạ dày.
Ở trong phòng của mình Hồ Liễu cố ói thứ kia ra ngoài những hoàn toàn không khả thi, một lúc sau từ phía cửa sổ Phượng Lam Băng đã mở cửa đi vào trong, vừa thấy Hồ Liễu ngồi khóc lóc nàng liền lại ôm nàng nói:
"Đều do ta quá yếu không thể giúp gì được ngươi."
Sau đó nàng hôn lấy Hồ Liễu hai người quấn quít một hồi lầu thì Hồ Liễu mới đẩy nàng ra, Hồ Liễu buồn phiền nói:
"Ngươi không nên hôn ta."
Phượng Lam Băng sửng sốt nói:
"Không lẽ ngươi không còn yêu ta nữa sao?"
Hồ Liễu lắc đầu thì thầm với nàng cái gì đó sau đó cả hai người cùng ngồi ói, cũng trong lúc này Băng Thần đã dọn dẹp xong tất cả những đối thủ của mình, phía sau cũng có hai cô nàng thú nhân nhưng một heo một chó lại đầy lông khiến Băng Thần thẳng tay đánh gục hai ngươi.
Khẩu vị của hắn ta còn không mặn mà đến mức độ đó nhất là khi cô nàng đầu heo nháy mắt một phát Băng Thần gần như phản xạ đám nàng một phát thật mạnh khiến nàng hoàn hoàn bất tỉnh, niềm vui thú khi vừa được Hồ Liễu phục vụ cũng không còn nữa.
Mã Hận Thiên cùng Long Hiên Viên đi xuống vinh danh hắn ta đúng như lời hứa hắn với liên thắng được trao tặng một khu vực, tất nhiên Băng Thần chọn lựa quê hương của Hương Thiên Ánh để làm lãnh địa riêng cho mình.
Như thế hắn ta có thể quang minh chính đại xơi nàng, ở trên khán đài quan sát Hương Thiên Ánh nước mắt đã rơi đầy, hắn ta lại không chọn nơi có tài nguyên dồi dào mà chọn một vùng đất đầy yêu thú tất cả cũng chỉ vì mình.
Hương Thiên Y ngồi bên cạnh mỉm cười trêu:
"Sư phụ chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ đợi huynh ấy về xơi là vừa."
Đang cảm động Hương Thiên Ánh bị Hương Thiên Y cắt ngang không khỏi xấu hổ nói:
"Đã bảo bao nhiêu lần phải gọi ta là tỷ tỷ cơ mà."
Hương Thiên Y cười, Khang Tiểu Vũ khoác vai nàng nói:
"Ta cũng chưa hiểu lắm vì sao Băng Thần nhiều nữ nhân như thế lại có thể ở trung với nhau một cách hòa thuận nhỉ?"
Nghe câu hỏi của nàng những cô nàng khác cũng nhíu mày suy nghĩ, sau đó thì Mộng Phỉ nói:
"Dù cho có bao nhiêu nữ nhân đi nữa thì hắn ta luôn làm chúng ta hài lòng về mọi thứ dù đôi lúc có chút hoang đường, với lại nữ nhân của hắn ta không một ai ngốc cả."
Các nàng nghe thế thì không có ai phản đối, nếu phản đối thành ra tự chửi mình ngu si, không khí vui vẻ hiền hòa lại tràn ngập, Mã Hận Thiên hơi bất ngờ vì Băng Thần chọn lựa nơi này, hắn ta hỏi:
"Chàng trai trẻ ngươi có thể cho ta biết lý do tại sao ngươi lại chọn vùng đất này không?"
Không khí xung quanh tĩnh lặng lại, các máy ghi âm ở gần đó cũng lại gần, Băng Thần mỉm cười nói:
"Vì đó là lời hứa của ta với một nữ nhân, ta đã hứa phục hồi lại nơi đó như xưa tuy bây giờ ta chưa đủ năng lực đuổi những yêu thú ở đó đi nhưng trước tiên có quyền sở hữu cũng rất tốt rồi ."
Trong mắt mọi người lúc này ai cũng xem Băng Thần như đệ nhất nam nhân tốt, có nam nhân nào lại vì mỹ nhân bỏ giang sơn như người kia không, đẹp trai, tài năng, thương yêu nữ nhân.
Trong mắt đám nữ nhân bây giờ hắn chính là báu vật quý giá mà ai cũng muốn cắn một cái nhưng ai biết được vẫn có hai nữ nhân mắc ói khi nghe thấy tin này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.