Thú Tu Thành Thần

Chương 234: Tổ chức thần bí




Hai người sau đó cứ im lặng thưởng thức cảm giác thoải mái, tràn đầy hận thù Hương Thiên Ánh cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, ít ra bây giờ nàng đã mở lòng ra đặt niềm tin vào một người khác. Nàng mỉm cười hỏi hắn:
"Ngươi tiếp cận nữ nhân theo tiêu chí gì thế hả Băng Thần "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Đẹp là được, ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tiếp cận sau đó ta có gắng tìm ra vẻ đẹp trong tâm hồn của mỗi người, cứ như thế ta yêu thương bọn họ."
Hương Thiên Ánh mỉm cười nói:
"Thế ngươi đã tìm thấy điểm tốt gì từ ta?"
Băng Thần nắm tay nàng mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Thật sự thì ngươi rất giống ta, giống đến kỳ lạ, ta không có cơ hội sửa chữa quá khứ của mình nhưng trong thực tại ta có thể giúp ngươi hoàn thành nguyện ước."
Hương Thiên Ánh thở ra một hơi hỏi:
"Ngươi lúc nãy có nói......"
Nàng đang tính nói gì đó thì một tiếng nổ cực lớn vang lên tự phía đằng xa, chỉ khẻ liếc mắt qua một chút hắn cũng có thể thấy được ánh sáng xanh lam đang chiếu thẳng lên bầu trời .Hương Thiên Ánh mắt híp lại gằn giọng:
"Không ngờ bọn họ dám vươn tay đến Thiên Đô thành."
Bằng Thần ánh mắt cũng tập trung về phía đằng xa ngọn núi gần đó trời cũng đã tối thế nên bọn họ làm việc quá thu hút ánh nhìn, một đám người mặc đồ đen áo khoác ngoài trùm kín đầu.Băng Thần nhìn qua Hương Thiên Ánh hỏi:
"Bọn họ là ai?"
Hương Thiên Ánh nắm chặt tay nói:
"Bọn người này đã góp công sức không nhỏ trong việc phá hủy quê hương ta, thành viên dưới trướng của Yêu Thần Điện một đám điên rồ cực nặng."
Băng Thần nắm chặt tay nàng nói:
"Ngươi bình tĩnh nói cho ta biết rốt cuộc tổ chức Yêu Thần Điện kia là như thế nào."
Hương Thiên Ánh thở chậm lại bình tĩnh nói:
"Bọn họ tổ chức do một trong ba người mạnh nhất Trái Đất Yêu Đế Phong Thần cũng là cha của kẻ cầm đầu bi kịch của ta, bọn họ có tôn chỉ là thế giới này nhân loại cần phải được thanh tẩy một lần để tiến hóa hơn.
Chính bọn họ những cá nhân thiên tài mới được phép sống còn người bình thường thì nên chết hết đi, như thế con người cũng sẽ giống như yêu thú cạnh tranh trực tiếp với nhau để tiến bộ, còn nhân loại sống trong những thành trì thì đang tự kìm hãm tiềm năng của chính mình."
Băng Thần có thể nói là cảm thấy bọn người này cũng điên vãi cả ra, ánh mắt hắn tập trung về nơi ánh sáng màu xanh lam quan sát tỉ mỉ, Hương Thiên Ánh đã không giữ được bình tĩnh nàng nói:
"Ngươi ở đây ta đi qua ngăn cản bọn họ nếu không tòa thành này chắc chắn sẽ gặp huy hiểm."
Băng Thần ôm thật chặt lấy nàng nói:
"Ngươi lãnh tĩnh một chút, trong tòa thành này có rất nhiều công hội nổi tiếng co Phong Thần tiền bối trấn giữ, bọn họ đã muốn công kích thì chắc chắn mối nguy hiểm không nhỏ, ngươi một cái Phong Đế đi ra chịu chết ư "
Hương Thiên Ánh lắc người nói:
"Nhưng ta không thể nào để bi kịch khi xưa của mình tái diễn được."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ngươi bây giờ đi ra thì bi kịch mới tái diễn,dù bọn họ tạo ra nguy hiểm nhưng cũng sẽ không để mình đối mặt với nó , trước khi thú triều tới họ sẽ rời đi lúc đó ta với ngươi ra tìm hiểu nguyên nhân rồi phá giải, ngươi với ta mà xong đời thì ai sẽ giúp thành phố vượt qua cơn nguy hiểm này đây."
Hương Thiên Ánh thấy Băng Thần nói chuyện cũng rất có lý thế nên nàng cùng hắn đứng lại quan sát, quả thật đúng như hắn dự đoán gần nửa tiếng sau đám người kia rời đi.Cô nàng quan sát rồi nói:
"Vẫn cách cũ bọn họ chôn xuống vùng đất này một cái gì đó nhưng lạ lùng thay khí tức của nó sẽ phát tán đến phạm vi gần thành phố, có điều khí tức đó nơi nào cũng nhàn nhạt giống nhau khiến cho không ai có thể phát hiện ra, sau đó họ có thể thu hồi chúng một cách dễ dàng."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế thì tốt ta có thứ có thể giúp chúng ta che giấu hoàn toàn khí tức của một vật bây giờ ngươi quan sát kỹ càng xem còn ai không, nếu không chúng ta đi thu hồi nó."
Hương Thiên Ánh tinh thần dị năng trong chốc lát bao phủ hết toàn bộ khu vực rộng lớn, nàng nhìn hắn mỉm cười nói:
"Chắc chắn không còn, có lẽ đám người này đã rất yên tâm về bố trí của mình."
Băng Thần híp mắt lại nhìn về nơi đó sau đó nói:
"Như thế là tốt rồi bây giờ thi chúng ta đi tới đó thôi, nhanh chóng nghiên cứu chút xem còn cái gì khác không."
Hai ngươi nhanh như chớp đi tới ngọn núi kế bên, gần tới nơi thì Hương Thiên Ánh hơi nhíu mày nói:
"Nơi đây đã bị một Phong Đế khác gia có mặt đất thế nên ta không thể nào lấy thứ kia từ dưới đất nên, nếu dùng tinh thần dị năng phá vỡ kết cấu thì cũng được nhưng sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, rất có thể sẽ thu hút những người kia quay lại."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Để ta thử xem."
Sau đó hắn hóa về bán yêu mười một chiếc đuôi tung bay trong gió, một ngọn lửa nhàn nhạt màu trắng bao bọc lấy chúng, từng cái một đâm nhẹ xuống đất, mới ban đầu thì còn không có gì xảy ra nhưng chỉ khoảng mười giây sau thì mặt đất bỗng nhiên bị những chiếc "vĩ kiếm " xuyên thủng một cách dễ dàng.
Băng Thần nhìn nàng mỉm cười nói:
"Nhanh thôi chúng ta sẽ lấy được thứ bên dưới."
Năm phút sau mặt đất đã bị cắt tan tành, Băng Thần dùng đuôi móc lên một quả trứng sau đó kéo nó lên, không có thời gian suy nghĩ hắn ta liền cất quả trứng vào Vô Hạn Giới Chỉ trong ánh mắt ngạc nhiên của Hương Thiên Ánh.
Thấy náng ngẩn người hắn ta nắm tay nàng lôi đi gấp gáp nói:
"Đi thôi nhất định không được để lộ ra bất cứ dấu vết nào, nếu không thì phiền phức to."
Hai người chạy nhanh tới chỗ chiếc xe máy nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, Băng Thần cũng đã dùng năng lực của mình ra xoát thì biết những người này không hề để lại máy quay thế nên rời đi thì xong việc.
Một tiếng sau
Một đám người áo đen đang núp tại một chỗ kín đáo nhìn qua, một người có vẻ nắm quyền uy hỏi:
"Các ngươi bố trí kiểu gì thế, cớ sao đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì thể?"
Mấy ngươi kia trong lòng thầm nghĩ:
"Không phải ngươi cũng tham gia bố trí hay sao, chỉ được cái ắt nạt thuộc hạ."
Tuy lòng nghĩ thế nhưng bọn họ vẫn cung kính nói:
"Thưa đội trưởng có lẽ là có vấn đề rồi hay chúng ta đi kiểm tra xem thế nào "
Người đội trưởng nhíu mày nói:
"Rất có thể Phong Thần cấp yêu thú ở gần nhất khoảng cách khá xa lên chưa cảm nhận được khí tức của trái trứng, chúng ta đợi xem đã, nếu không lao tới lúc này xui xẻo đụng phải Phong Thần yêu thú thì khỏi chạy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.