Rầm…..ầm….ầm...ầm
Công kích như mưa rơi về phía Băng Thần, hắn ta cong đuôi chạy như bay về phía ngoài của khu vực trung tâm. Phía sau hắn là mấy cô nàng đang điên cuồng đuổi theo, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn ta, chỉ cần bắt được chắc chắn hắn sẽ sống dở chết dở.
Dùng hết kiến thức của mình hắn ta tạo ra vài loại trận pháp mới mong muốn có thể tăng tốc để chạy thoát được các nàng. Thế nhưng hắn dần nhận ra mấy cô nàng này cũng không phải dạng vừa, có mấy lần suýt bắt được hắn ta.
Nữ nhân đi đầu tức giận hô vang
Nhất Thần Thiên Kiếm
Một đường chém thật thô mang theo nguyên khí khủng bố tách đôi mặt nước tạo thành một con đường, Băng Thần phải chật vật lắm mới né qua một bên được. Nàng tận dụng thời cơ lướt thật nhanh khi không bị nước cản sau đó nắm được mũi dày của Băng Thần.
Suy nghĩ của Băng Thần vô cùng linh động, hắn ta nhanh chóng hy sinh chiếc giày của mình để có thể thành công đào thoát. Tiếp đó Băng Thần liên tục đổi hướng để tránh cô gái này chơi lại chiêu cũ, mấy người khác cũng vô lực đuổi hắn.
Một lúc sau các nàng cũng nghĩ ra nhiều cách khác nhau để tiếp cận Băng Thần nhưng lần nào cũng bị hắn ta dự phán trước. Càng để hắn ta chạy thoát nhiều lần thì các nàng càng lộ ra vẻ tức tối cũng như vô lực trước mỗi lần hắn ta chạy thoát.
Cô gái dẫn đầu từ lúc bắt đầu tới giờ giống như đang phân vân cái gì đó, Băng Thần mỗi lần quay lại thì lại thấy nàng giống như muốn ăn thịt hắn vậy. Tuy mạng che mặt của nàng thấy hắn không rõ vẻ mặt của nàng, thế nhưng khí thế của nàng cho thấy nàng là người tức giận nhất.
Thế nhưng như thế thì vô lý quá, một trăm người thì ai cũng gần như không có quần áo, được vài người còn có nhưng quần áo rách tả tơi. Còn nàng ta quần áo còn nguyên vẹn, thế thì nàng ta tại sao còn tức giận hơn mấy người kia.
Không lẽ cô nàng này nghĩ hắn ta có năng lực nhìn xuyên tường chắc, mấy nữ nhân này điên vãi cả ra. Có khi chia ra làm hai phái tu luyện riêng vấn đề cũng từ sự điên cuồng của mấy cô nàng này không chừng, cứ như thế ai chịu nổi.
Băng Thần biết mình cũng sai, đã thế lại còn sai rất lớn nhưng hắn không thể để các nàng giết mình được nếu không thì nhiệm vụ sẽ thất bại. Hít thật sâu một hơi hắn quyết định phản công, trên đường bỏ chạy hắn ta bắt đầu thu gom rong biển.
Thực lực chưa đủ thì chỉ có thể dùng cái đầu để tìm cơ hội chiến thắng, tuy mong manh nhưng hắn ta nhất định phải thử. Nhỡ đâu thành công thì tốt, lập tức trong đầu hắn ta nhớ về những loại bùa chú có thể sử dụng hiện tại.
Thực ra các loại bùa chú có thể sử dụng bị giới hạn quá nhiều, đầu tiên là việc nguyên liệu dùng làm vật dẫn không có, mực thì chỉ có thể dùng máu của hắn ta. Đã thế chỉ có rong biển khổ lớn để thay thế, các loại giấy đặc biệt hắn ta không có bất cứ thứ gì.
Những thứ có thể dùng để tiễn đi một người rất hạn chế, chưa kể người đứng đầu tu vi lẫn khả năng chiến đấu đều thượng thừa. Nếu hắn ta thả ra bùa chú thì cũng chỉ có thể cầu may cho nàng ta đừng có phát hiện, còn đã bị phát hiện thì tất cả đều vô ích.
Trong cuộc chiến sống còn như thế này Băng Thần đầu óc vận dụng đến mức tối đa, nét mặt hắn hiếm khi trở nên nghiêm túc. Cả thân thể nguyên khí tiêu tán hòa mình vào quang cảnh xung quanh, trạng thái trở nên cực kỳ vi diệu.
Mấy cô nàng rõ ràng còn nhìn thấy Băng Thần đang bỏ chạy nhưng cả người hắn ta không phát ra bất cứ cái gì cả. Cảm giác như hắn ta không phải là một con người mà chỉ là một khúc gỗ nổi trên mặt hồ thôi, không có gì đáng chú ý cả.
Các nàng phải cố gắng cưỡng ép bản thân tập trung vào hắn thì mới có thể tiếp tục đuổi theo được. Có điều như thế cũng khiến các nàng giảm đi tốc độ, đồng thời khả năng tập trung quan sát cũng bị giảm đi rất nhiều.
Ngay lúc này ngoài tập trung vào Băng Thần thì xung quanh các nàng có gì thì chẳng ai có thể để ý được. Kể cả cô gái dẫn đầu cũng sắp không nhịn được rồi, không thể do dự thêm được nữa, nàng ta quyết định tung ra át chủ bài của mình.
Trong phòng nghị sự của trưởng lão thì mấy trưởng lão vừa bực tức vừa buồn cười, tiểu tử này quá sắc, quá vô lễ khiến các nàng cực kỳ bực tức. Còn lý do khiến các nàng buồn cười là bởi vì hắn ta lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Mấy cái thiên kiêu không để ai vào mắt lại chỉ có thể chật vật, trong đó có mấy đứa con gái thường ngày mắt cao hơn đầu của các nàng nữa. Đáng nhẽ đã là đệ tử của Vân Vũ Phái sẵn rồi, bây giờ lại đòi theo chân con gái trưởng môn tham gia khảo hạch.
Các nàng thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ, sau khi vào môn phái lại con chủ tịch giả dạng thường dân. Nếu tự mình lên lên nhờ năng lực thì sẽ rất được người ta nể phục, thực ra chỉ là các nàng tưởng tượng thế thôi, chứ bây giờ đuổi bắt Băng Thần cũng không xong.
Mấy người trong phòng nghị sự có chút thất vọng nhưng cũng phải công nhận thực lực của Băng Thần không phải dạng vừa. Dù cho là Vũ Thần Cửu Trọng thì cũng chưa chắc đã có thể dự phán nhiều công kích và né tránh thành công như thế.
Trưởng môn nhìn thấy tất cả nhưng lắc đầu nói:
“Kết thúc rồi, Thiến Thiến đã rút ra át chủ bài.”
Nàng vừa dứt lời thì đang ở cách Băng Thần một đoạn thì cô gái tên Thiến Thiến bỗng nhiên biến mất. Một tấm bùa còn rực lửa ngay chỗ nàng đứng khi nãy, đồng tử của Băng Thần chợt phóng đại, năm tấm bùa được hắn ngay lập tức sử dụng.
Bát Liên Hỏa Nộ
Ầm…..hự
Băng Thần nôn ra một ngụm máu, toàn bộ nguyên khí vận chuyển để duy trì năng lượng để kích hoạt năm tấm phòng thủ bùa chú. Ngũ Hành Bùa vận dụng quá mức khó khăn với tu vi hiện tại, đã thế hắn còn phải chịu thêm sự đè nén công kích khiến thân thể có chút không chịu được.
Nàng ta cười gằn:
“Ngươi chết chắc rồi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Có thật như vậy không?”
Sau đó nàng ta bỗng cảm thấy thân hình hắn ta trở nên mơ hồ, dưới chân hắn xuất hiện một trận pháp. Nhờ công kích khủng bố của nàng tách toàn bộ nước dưới chân hắn ta thế nên trận pháp có thể trực tiếp vẽ lên nền đá bằng nguyên lực với tốc độ cực nhanh.
Hắn ta biến mất và câu cuối cùng nàng ta nghe được khiến kẻ khác rợn người:
“Ngươi còn non lắm, đừng bao giờ coi thường kẻ yếu bởi ai biết được họ sẽ phản kháng ra sao.”
Phía bên ngoài không ai có thể nhìn thấy được bên trong đó có chuyện gì, Bát Liên Hỏa Nộ khiến nước bốc hơi toàn bộ. Trong trăm người đã có khá nhiều người rơi vào sương mù do hơi nước tạo thành, cả đám vẫn còn đang bất ngờ về cử động vừa nãy.
Lâm Thiên Thiến to giọng hét lên:
“Mọi người cẩn thận.”
Nhất Dương Chỉ
m thanh của hắn ta vang lên, còn công kích thì hướng thẳng tới thẻ bài của một cô gái khác, chỉ cần thể bài vỡ thì hắn ta thắng. Thế nhưng nụ cười của Băng Thần rất nhanh liền biến mất, cô gái kia nhẹ phất tay công kích của hắn liền thành hư ảo.
Không còn con đường nào khác hắn ta đành quay đầu bỏ chạy, trong miệng ngậm một đống đan dược gia tăng nguyên khí.
Năm ngày sau
Băng Thần lẫn mấy cô nàng kia đều mệt như chó rồi, thế nhưng trò đuổi bắt vẫn tiếp diễn.
Trưởng môn mỉm cười khẽ giọng:
“Thôi kết thúc đi, cho tiểu tử này làm một ngoại lệ đi, ai muốn nhận hắn vào môn cũng được, nếu không thì để ta nhận cho. “
Băng Thần cùng mấy người kia bị truyền tống ra ngoài bí cảnh, trên đường truyền tống thì bọn họ có dừng lại một chút. Khoảng thời gian này có thể dùng để thay trang phục, thế nhưng Băng Thần không có thì làm sao có thể thay được.
Lúc ra ngoài nhìn thấy xung quanh mình vẫn là một trăm cô gái kia Băng Thần thở dài, nằm xuống mặt đất một tay ôm đầu một tay bảo vệ bộ phận trọng yếu. Hắn đoán được kết cục của mình, thế nên nằm yên chịu đòn thì hơn.
(Bạo chương mừng chuyện có minh chủ sau 2 năm)