Thú Tu Thành Thần

Chương 1206: Thiên Đạo Đại Chiến - Pha Xử Lý Đi Vào Lòng Đất




Đường phố lúc này tương đối vắng vẻ, hai người đi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trên đường đi thì ai cũng có cấp độ trên 800, kể cả dân thường thì cũng có cấp độ không thấp một chút nào cả.
Cũng giống như bên Tân Sinh, ở trung cấp thế giới thì hoàn toàn không thấy hình bóng của công nghệ hiện đại. Tu vi quá cao khiến những tiện ích do công nghệ mang tới không đáng là bao, thế nên họ không dùng mầy.
Hắc Bạch Tinh của Cấm giới và Hắc Bạch Tinh trong Thiên đạo trình độ tu vi của nhân loại khác xa quá mức. Đây là một điều thực sự khó hiểu, có điều cũng vì thế mới có sự khác biệt giữa Thiên Dương đế quốc và Hạ m đế quốc.
Nhìn sơ qua về phong tục thì rõ ràng trong đây cũng phong kiến hơn bên ngoài rất nhiều, tuy rằng rõ ràng cả hai thế giới đều đang ở chế độ quân chủ. Những tòa lầu ở đây cũng rất cao và dày đặc, phong cách cổ kính rất bắt mắt.
Qua gần ba chục con phố thì cuối cùng họ cũng đi tới phủ kinh triệu doãn, quả nhiên ở đây đã chuẩn bị sẵn một nơi để giao nhiệm vụ cho người chơi. Thế nhưng cả khu vực rộng lớn lại chẳng có ai cả, mấy lão giả giao nhiệm vụ thì ngồi ngủ.
Bây giờ Băng Thần mới biết rằng mấy người trên triều không nói chơi, rõ ràng cái quốc gia này chẳng coi người chơi ra gì. Nếu không phải người chơi thăng cấp quá nhanh thì họ có khi thật sự không thèm để ý đâu.
Cho dân bản địa trong trò chơi được gần như tự do có cái hay cũng có cái dở, cái hay là nhiệm vụ đến rất tự nhiên. Diễn biến của những nhiệm vụ như thế này thường không thể lường trước được, thế nên tăng độ khó để tăng cấp rất nhiều.
Lợi ích thì hai là Hư Giới sinh linh cũng có thể nhân cơ hội này mạnh lên trông thấy, bằng chứng là họ cũng có thể sử dụng trang bị và đan dược của người chơi.
Tất nhiên điều kiện lấy được khá khó, thứ nhất người chơi phải trao đổi với dân bản địa một thứ có giá trị tương đương. Cách thứ hai là quyết đấu công bằng thì kẻ thắng sẽ có chiến lợi phẩm, thế nhưng cũng ít người có dũng khi để làm chuyện đó.
Bởi nếu quyết đấu thì thực lực hai bên phải cân bằng, đối phương thì bất tử còn mình thì không. Trận quyết đấu một chiều như thế mấy ai dám chơi, trừ khi thuộc dạng liều mạng hoặc vô cùng tự tin vào thực lực của mình thì mới có thể làm thế.
Kinh triệu doãn quay trở về sau buổi triều hội thì trong lòng vô cùng lo lắng, hắn ta cũng là người ủng hộ Hoán Ảnh Môn. Nhờ thế lực của Hoán Ảnh Môn trong triều hắn mới có ngày hôm nay, nhưng hoàng đế lại có vẻ đáng có khúc mắc với Hoán Ảnh Môn.
Thái Thượng Hoàng từng có vấn đề với Hoán Ảnh Môn nhưng sau đó đã hòa giải, chính nữ đế hiện tại trước kia cũng là đệ tử của Hoán Ảnh Môn. Hôm nay những chuyện diễn ra khiến hắn hiểu mọi thứ có vấn đề rất lớn.
Có lẽ vấn đề đã xảy ra từ trước kia, chỉ có điều nữ đế từ trước đến giờ che giấu quá tốt, tốt đến mức họ không nghĩ tới phía bên trong lại căng thẳng như thế này. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của hắn ta là phải báo tin này cho Hoán Ảnh Môn biết trước.
Kinh Triệu Doãn tức giận chửi thề:
“Mẹ nó, có mỗi việc tu luyện của mấy cái tiểu cô nương sao lại lắm chuyện thế không biết.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa rồi to giọng gọi:
“Người đâu cho mời sư gia tới đây gặp ta gấp.”
Một lúc sau có một lão giả đi tới, tóc trắng như tuyết, gương mặt thì toát lên vẻ trí tuệ.
Kinh Triệu Doãn thấy người này đi tới thì liền đóng cửa giăng kết giới rồi nói:
“Sư gia cho ta ý kiến, trong triều hôm nay có biến rất nặng.”
Sư gia mỉm cười nói:
“Đại nhân cứ từ từ kể, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết giúp ngài.”
Trong vòng năm phút thì sư gia đã nghe lại thuật lại chuyện xảy ra trong buổi lên triều ngày hôm nay. Sư gia lông mày càng lúc càng lúc càng siết chặt lại, tình hình cũng có vẻ nghiêm trọng hơn hắn ta nghĩ, lập tức hắn lấy giấy ra để viết thư.
Vài phút sau liền xong sau đó hắn ra hiệu cho Kinh Triệu Doãn mở kết giới:
“Người đâu.”
Một người linh chạy vào quỳ xuống:
“Không biết đại nhân có chuyện gì cần phân phó?”
Sư gia đưa bức thư cho hắn ta rồi nghiêm giọng:
“Mang bức thư này sang chỗ giao nhiệm vụ, người chơi nào cũng có thể nhận, không yêu cầu hay giới hạn gì cả. Thế nhưng phải thật cẩn thận không được để ai biết cả, nội dung nhiệm vụ ta đã để trong phòng bì màu đen không nhận nhiệm vụ không được mở ra.”
Người lính nhận lệnh sau đó lao vút ra ngoài, sư gia thở dài quay vào trong rồi mới kính cẩn:
“Lần này chúng ta giống như người đi trên dây vậy, trước tiên chỉ nên giữ vai trò người đưa tin cho Hoán Ảnh Môn. Can thiệp sâu hơn có thể làm cho bệ hạ tức giận, nếu chúng ta giữ đúng quy củ thì cơn phong ba này không đến phiên chúng ta chịu đựng.
Nếu không cần thiết thì ngài cũng đừng tụ họp với những quan lại thuộc Hoán Ảnh Môn, nhỡ bệ hạ ra tay thì chúng ta đỡ liên lụy. Còn chuyện giữa Lục trưởng lão và bệ hạ thì chúng ta không biết càng không cần biết, như thế thì mới có thể an toàn.”
Kinh Triệu Doãn cười khổ hỏi:
“Thề nhưng sư gia hình như quá chú ý đến bệ hạ mà bỏ qua Hoán Ảnh Môn rồi thì phải, nhỡ Hoán Ảnh Môn trách tội thì phải biết làm sao.”
Sư gia mỉm cười thản nhiên:
“Thuộc hạ đã tính trước cả rồi đại nhân, trong thư ta đã nhắc tới Băng Thần và Thiên Long Bang với tư cách nguồn cội của rắc rối lần này. Bọn sẽ ra tay với hắn ta, một con quái vật gặm ăn một đám bất tử thì chẳng có thời gian để ý đến kẻ đứng xem như chúng ta đâu.”
Kinh Triệu Doãn vui vẻ:
“Không hổ là sư gia, chẳng thể nghĩ tới ngươi có thể xử lý chuyện này nhanh như thế, bản quan nghe lời ngươi.Bây giờ chắc chúng ta chỉ cần chờ tên linh kia về xác nhận lại rằng thư đã gửi đi thì bản quan liền có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.”
Người lính kia đi ra ngoài sau đó tới thẳng chỗ giao nhiệm vụ đứng chờ, một lão giả lên tiếng hỏi:
“Ngươi tới chuyển nhiệm vụ của Kinh Triệu Doãn sao?”
Người kia gật đầu nói:
“Đây là tư nhân nhiệm vụ, Kinh Triệu Doãn muốn ta xử lý gấp thế nên phải giao trực tiếp vào tay người chơi mấy được. Mấy vị cứ nghỉ ngơi tiếp đi, không cần để ý đến ta làm gì, có người tới ta giao nhiệm vụ sau đó liền rời đi ngay.”
Mấy lão giả thì pha tạp thành viên của mấy cái thế lực, trong đó có hai người là chấp sự của Hoán Ảnh Môn và Thánh Nhân môn. Tất cả kiềm chế lẫn nhau, thế nên người lính này dù truyền tin cho Hoán Ảnh Môn nhưng người của triều đình mới không làm gì được.
Hứa Khải và Băng Thần chậm rãi đi tới, người lính kia lập tức mừng ra mặt, hắn ta vội vàng chạy tới trước mắt hai người. Băng Thần hai người bị chặn đường thì cũng dừng lại, họ cảm thấy người này hình như muốn tìm bọn họ thì phải.
Người lính cười hỏi:
“Trong hai vị người chơi thì ai có cấp độ cao hơn?”
Hứa Khải quay qua chỉ Băng Thần rồi nói:
“Băng Thần hội trưởng cấp độ cực kỳ cao, có nhiệm vụ quan trọng có thể giao ngay lập tức, ta lấy danh dự ra để đảm bảo nhiệm vụ sẽ dễ dàng hoàn thành.”
Băng Thần thấy Hứa Khải nhiệt tình quá mức thì hơi buồn cười, thế nhưng như thế này quả thật sẽ giúp hắn nhận được nhiệm vụ sớm hơn. Người lính kia nghe thế thì ánh mắt không khỏi sáng lên, hắn ta nhìn Băng Thần vẻ rất nhiệt tình.
Đưa đồ cho Băng Thần hắn ta cười nói:
“Nếu công tử chịu nhận nhiệm vụ này thì có thể mở cái phong bì màu đen, còn nếu thấy không tiện thì nói ngay để ta tìm người khác. “
Băng Thần lắc đầu cười nói:
“Ta đang rất rảnh, cám ơn vị huynh đệ này đã ưu ái, mong lần sau có nhiệm vụ thì ngươi vẫn nên ưu tiên cho ta.”
Người lính cười nói:
“Cái này đương nhiên, thế nhưng hi vọng nhiệm vụ này ngươi làm thật hoàn mỹ, như thế ta mới có mặt mũi ăn nói với đại nhân nhà ta.”
Hai bên khách sao với nhau một chút sau đó Băng Thần khẽ giọng nói với Hứa Khải:
“Nhớ nhiệm vụ ta giao cho ngươi.”
Hứa Khải cúi đầu nghiêm túc:
“Ta nhất định sẽ không phung phí cơ hội này.”
Người lính kia thì không hề biết rằng mình vừa có một pha xử lý đi vào lòng đất.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.