Thú Tu Thành Thần

Chương 1194: Thiên Đạo Đại Chiến - Lỗi Lo Của Người Mẹ




Hai người khi quay trở lại thì thấy Giáng Trần đang múa quyền dưới mưa. Phong Vũ Ngọc thấy con trai tiến bộ thần tốc thì vui vẻ khỏi nói.
Băng Thần đứng ở cửa nhìn ra vẻ mặt không cảm xúc, dường như không có thấy Giáng Trần tập luyện dưới mưa. Phong Vũ Ngọc và Tống Ảnh Liên đi lại, hắn ta khẽ liếc qua mỉm cười với hai người, Tống Ảnh Liên lễ phép gật đầu chào hỏi.
Nhìn Tống Ảnh Liên hắn liền nói:
“Hình như bạn học gặp ở trên lớp rồi, nếu ta đoán không nhầm thì nơi ta đang ở là biệt thự của cô đúng không?”
Tống Ảnh Liên cười nói:
“Lão sư nấu ăn thật giỏi, ta rất muốn học, không biết ngươi có thể cho ta làm phụ bếp hay không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Được chứ sao không, thế nhưng trả lương thì phải để Phong tỷ trả rồi, ta thì mới tới hành tinh này không có tiền bạc gì đâu.”
Tống Ảnh Liên gật đầu liên tục:
“Thực ra đáng nhẽ ta phải trả tiền cho lão sư mới đúng, tiền bạc ta không cần gì cả, nguyên liệu tập luyện ta sẽ tự mang theo. Băng Thần lão sư chỉ cần lâu lâu nhìn qua thấy ta làm việc có lỗi thì nhắc nhở được rồi.”
Phong Vũ Ngọc nhìn hắn nhưng trong ánh mắt đã không còn đơn giản như ban đầu, biết được xuất thân của Băng Thần nàng không thể như bình thường. Ban đầu nàng chỉ nghĩ đến việc cứu giúp một người không có nơi cư ngụ.
Thế nhưng Băng Thần nào giống một người cần cưu mang, nàng tin với năng lực của hắn thì sẽ làm được rất nhiều thứ chứ không chỉ riêng gì nấu ăn. Đáng nói nhất thì hắn ta là một Vũ Thần, nơi đâu cũng thế thôi, chỉ có thực lực thì làm cái gì cũng dễ dàng cả.
Nàng khẽ giọng hỏi:
“Có nhất thiết phải để Trần nhi luyện võ dưới mưa không?”
Băng Thần cười nhạt:
“Làm đệ tử của ta thì khổ như vầy là quá mức nhẹ nhàng, Phong tỷ đừng có xót con bây giờ, sau này nó còn khổ gấp trăm lần. Cường giả thì phải qua luyện tập khủng khiếp, khi tiểu tử này tu vi tương đối ta còn ném hắn vào nơi nguy hiểm nữa cơ.”
Phong Vũ Ngọc nheo mày hỏi:
“Nó còn bé như vậy có nhất thiết phải trải qua những chuyện như thế này sớm vậy không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Không phải khi bái sư ta đã nói trước rồi, Băng Thần ta không tầm thường thì không cho phép để tử của mình có quyền được tầm thường. Ở trong Thiên Long Môn thì có thể chết trong luyện tập, còn ra ngoài lăn lộn thì phải vô địch.
Dù cho có thất bại đi chăng nữa thì cũng phải thua đối thủ đáng để thua, người của Thiên Long Môn dưới Vũ Thần vượt hai đại cảnh chiến đấu là điều bình thường. Trên Vũ Thần thì vượt một đại cảnh giới chiến đấu thì coi như có thể chấp nhận.”
Phong Vũ Ngọc nhíu mày sau đó cười nhẹ trêu trọc:
“Sau này công tử có con thì chắc chúng khổ lắm, lúc đó nữ nhân của công tử than vãn chắc ngươi cũng đủ nhức đầu đến chết.”
Băng Thần phì cười:
“Con của ta có một đứa, nó không cần tu luyện gì thực lực cũng đủ mạnh, có rất nhiều thứ cha có thể cho con nhưng sư phụ không cho đệ tử được. Chưa kể bất kể Giáng Trần muốn gì thì nó cũng phải phấn đấu để ta hài lòng mới được, Thiên Long Môn không chứa kẻ bất tài.”
Phong Vũ Ngọc ngồi xuống bậc thềm khẽ giọng:
“Cha ta nói đại đệ tử của công tử bây giờ đã Vũ Đế rồi?”
Băng Thần biết ý nghĩ của nàng ta là gì, rõ ràng trong Thiên Long Môn hiện tại không có thiên vị.
Hắn nhếch mép cười nói:
“Hai cái đệ tử ai cũng luyện tập khổ như ai, Gia Huy có thể tiến bộ nhanh như thế nhờ hắn có một người tỷ tỷ tốt. Tài nguyên nàng lấy từ chỗ ta là ta cho nàng, nàng cho lại đệ thì hắn tiến bộ nhanh hơn bình thường, Thiên Long Môn người không hạn chế cách sinh tồn.
Giáng Trần cũng như vậy thôi, trộm cướp, lừa gạt, xin xỏ, làm công, bất cứ cách nào kiếm được tài nguyên ta đều không cấm. Thậm chí nếu hắn ta giết người cướp của ta cũng không cấm, thế giới này khắc nghiệt thế nên còn phải học cách sinh tồn. “
Tống Ảnh Liên ngồi ở một bên khác của Băng Thần nhẹ giọng khuyên bảo:
“Gia gia của ta từng nói sư phụ chỉ là người dẫn dắt, con đường sau này chúng ta phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Đồng hành cùng chúng ta cuối cùng chỉ có người thân thôi, lão sư rèn luyện tính tự lập cho tiểu Trần là không sai.”
Băng Thần ngón tay khẽ búng một cái, ba luồng nguyên khí yếu ớt bay tới thẳng hướng Giáng Trần.
“Chát….chát...bụp”
Hai cái bị Giáng Trần né tránh thành công, một cái khác thì thập trúng vai của tiểu tử này khiến hắn ngã lăn ra đất. Thế nhưng bất chấp đau đớn hắn lăn một vòng liền đứng dậy múa quyền, luồng khí bao bọc xung quanh thân thể chắn đi nước mưa.
Phong Quyển Thần Quyền khí tráng vẫn được duy trì, thế nhưng đau đớn khiến cho tiểu Trần cắn chặt răng. Nét mặt cau có lộ rõ vẻ thống khổ, Phong Vũ Ngọc trong lòng thắt lại, con trai nàng đứt ruột đẻ ra lại chịu thống khổ như thế.
Băng Thần thì vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, hôm nay phần thực hành vậy đủ rồi. Tranh thủ trước khi về nhà dạy tiểu tử kia chút lý thuyết, sau đó để hắn dưỡng sức tối còn tu luyện nữa.
Hắn to giọng lên tiếng:
“Được rồi, mau vào đây đi.”
Giáng Trần múa quyền đi vào, trên người không vương một giọt nước nào cả, một đứa bé sáu tuổi làm được như thế này thật sự khó có thể tin. Rất nhanh hắn tới trước mặt ba người, tuy trên mặt vẫn có vẻ đau đớn, thế nhưng trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Băng Thần xoa đầu Giáng Trần rồi khẽ giọng hỏi:
“Ngươi luyện thêm một tuần nữa có lẽ sẽ thành thục Phong Quyển Thần Quyền, thế nhưng sau này luyện nâng cấp sẽ chia làm hai hướng. Ngươi thấy mình phù hợp với tộc độ nhanh hơn hay sức mạnh lớn hơn?”
Giáng Trần nghiêng cái đầu nhỏ suy tư, vẻ mặt rất đáng yêu, có điều Băng Thần không quan tâm đến chuyện đó.
“Cóc”
Một cái gõ nhẹ vào đầu khiến tiểu tử này liền rơm rớm nước mắt, Băng Thần lên tiếng nói:
“Ngươi có nhớ nói với lão sư một tuần sau ngươi muốn gì không?”
Giáng Trần ôm đầu nói:
“Ta muốn đánh lại cái lũ đã bắt nạt ta hôm trước.”
Băng Thần hỏi tiếp:
“Thế ngươi thấy nếu mình đánh bọn họ bây giờ thì đã đủ đau chưa?”
Giáng Trần gật gật đầu, Băng Thần thở dài nói:
“Thế thì suy nghĩ cái gì, đám đó đánh ngươi đau thì phải nhanh hơn để chúng không thể nào đánh trúng.Còn đánh mạnh hơn thì dù có đánh ngã một tên thì mấy người kia vẫn cho ngươi no đòn.
Thế nên khi một mình đánh một đám thì đánh đau hơn không có tác dụng bằng việc ngươi đánh nhanh hơn, né nhanh hơn. Sư phụ nói như thế ngươi có hiểu chưa, nếu chưa hiểu thì để sư phụ dạy lại một lần cho ngươi hiểu.”
Hai tay ôm đầu, Giáng Trần vẻ mặt tươi cười:
“Ta hiểu rồi, sư phụ không cần nói lại đâu.”
Băng Thần đưa tay ra nắm lấy tay của Giáng Trần rồi dắt hắn đi về:
“Bây giờ chúng ta đi về, sư phụ đãi ngươi ăn mì ngày hôm qua.”
Tống Ảnh Liên và Phong Vũ Ngọc nhìn theo, hình ảnh hai thầy trò nắm tay đi dưới mưa thật sự quá đẹp đẽ. Bàn tay to lớn trắng như tuyết của Băng Thần nhẹ nắm lấy nắm tay nhỏ nhắn, hai thầy trò vui vẻ nói chuyện với nhau.
Tống Ảnh Liên ghi lại hình ảnh này, sau đó nàng suýt xoa:
“Hai người này thật sự quá đẹp đôi, nhìn vào cứ tưởng hai cha con thật sự. Để mai ta cho người may một bộ trang phục giống như của lão sư cho Giáng Trần mặc. Không được, ngay trong đêm nay ta sẽ cho người làm luôn, chắc nhìn sẽ rất dễ thương.”
Phong Vũ Ngọc thì không có tâm trạng giống như Tống Ảnh Liên, câu nói khi nãy của Băng Thần cứ lởn vởn trong đầu nàng.
“Hai cái đệ tử ai cũng luyện tập khổ như ai, Gia Huy có thể tiến bộ nhanh như thế nhờ hắn có một người tỷ tỷ tốt. Tài nguyên nàng lấy từ chỗ ta là ta cho nàng, nàng cho lại đệ thì hắn tiến bộ nhanh hơn bình thường, Thiên Long Môn người không hạn chế cách sinh tồn.”
Rõ ràng trong một sư môn con trai nàng lại thua thiệt hơn rất nhiều, trong khi Băng Thần khẳng định thiên phú của Giáng Trần mạnh hơn nhiều. Con nàng thua cũng chỉ thua bởi nó có một người mẹ chưa đủ sức cho nó đủ nền tảng tốt.
Nàng suy nghĩ rất xa, thậm chí nghĩ đến khi Băng Thần chuyển giao chức trưởng môn, khi đó con nàng chẳng lẽ chấp nhận thất bại hay sao. Nhỡ đại đệ tử của Băng Thần tính tình không tốt thì sao, nhỡ nó dựa vào là người thân của Băng Thần đi bắt nạt con nàng thì sao.
Sau cùng nàng mang tâm trạng cực xấu đi vào trong Thiên Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.