Thú Tu Thành Thần

Chương 1192: Thiên Đạo Đại Chiến - Cha Con Gặp Mặt




Băng Thần mang tiểu tử kia đến quán ăn, thực tế có Băng Thần ở đây thì tiểu tử này cực kỳ ngoan ngoãn. Còn rất bé nhưng hắn thấy đươc ẩn chứa sau nụ cười của sư phụ là tính cách cứng rắn, nếu hắn không nghe lời thì rất có thể sẽ bị trục xuất sư môn.
Quán ăn này hễ đầu bếp liền có thể đặt ra quy định riêng của mình, Băng Thần cũng đã nghĩ xong quy định từ sớm rồi. Bên cạnh tờ gọi món màu đen của Phong Vũ Ngọc, lại có thêm một tờ màu trắng của Băng Thần, trên đó có ghi rõ thời gian phục vụ.
Cụ thể là như thế này
Phục vụ tất cả mọi món, nguyên liệu khách hàng tự chuẩn bị, tiền công làm một món 1 vạn nguyên thạch hạ phẩm trở nên. Độ khó càng cao tiền công chế biến càng lớn, số lượng giới hạn một tháng phục vụ một người một lần, một ngày không quá 5 món.
Băng Thần ra quy định như thế này thì rất khó để một ai đó nhờ hắn ta làm một cái món ăn, dù cho thực sự một ngày phải làm tối đa năm món cũng không sao.Dù sao thời gian ba tiếng thì làm bằng đó món cũng đơn giản.
Lương cho giáo viên của Thiên Long học viện cao hơn Băng Thần nghĩ rất nhiều, 100 vạn nguyên thạch một tháng cho bốn buổi dạy. Nếu hắn rảnh tăng thêm một buổi thì lương sẽ được thêm, thế nên nếu chăm chỉ thì ba tháng Băng Thần cũng sẽ tích lũy được kha khá.
Thực ra không phải giáo viên nào lương cũng cao như vậy, chẳng qua những gì Băng Thần thể hiện đã thu hút rất nhiều học sinh. Đối với học viện thì bỏ ra con số đó để duy trì lớp học cùng niềm vui của Băng Thần là xứng đáng.
Thực tế với tình hình của Băng Thần hiện tại họ đã tính trước rằng số lương này phải nhân lên sáu lần. Một tuần hắn dạy đủ bảy ngày, tiền công tăng tương đương, con số phải lên tới 600 vạn hoặc hơn nữa nhưng vẫn là xứng đáng.
Bảy giờ tối hôm nay mưa rơi dày đặc, mùi mưa từ cửa tửu quán phảng phất vào khiến cho người ta thoải mái. Băng Thần chẳng có tới nổi một người khách, bọn họ đều bị phí tổn dọa chạy hết, quả thật con số đó quá khủng bố.
Cạch
Một lão giả đi vào trong quán, không ô dù nhưng cả người không vương một giọt nước, ắt hẳn là cao thủ.
Băng Thần rất lịch sự mỉm cười:
“Xin chào quý khách, quán ăn hiện tại do ta điều hành vào lúc tối, mời sử dụng tờ gọi món màu trắng.”
Lão giả ngồi xuống một căn bàn gần quầy rồi nhìn tờ thực đơn, hắn ta ngược lại có vẻ không bất ngờ gì. Từ trong giới chỉ lấy ra một miếng thịt lớn đặt ra bàn, sau đó lại là một số loại rau quả khác, tất cả đều là những thứ có cấp độ siêu cao.
Băng Thần nhíu mày đi lại xem đánh giá rồi lên tiếng:
“Thịt Hoàng Kim Trư cấp độ Siêu Phàm, nguyên liệu còn lại đều là thần dược tuổi vạn năm, không biết ngài muốn chế biến ở mức độ nào để ta còn định giá.”
Lão giả mỉm cười nói:
“Tốt nhất, đương nhiên là như thế rồi.”
Băng Thần nhún vai:
“Thế thì giá 100 triệu nguyên thạch hạ cấp, có thể trả bằng nguyên thạch trung cấp và thượng cấp. Nếu tiền mặt không có nhiều như thế thì có thể bỏ ra đồ vật có giá trị tương đương để cầm cố, tiền phải hoàn lại sau ba ngày.”
Lão giả kia ngạc nhiên:
“Tại sao lại đắt như thế, một nồi dược thiện ôn dưỡng cơ thể thôi mà.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu làm tốt nhất thì nồi đồ ăn này đủ để giúp ngài tấn thăng Siêu Thần, một trăm triệu hạ phẩm nguyên thạch thực ra đã là rẻ rồi. Dù sao ngài cũng là gia gia của để đệ tử ta, nếu người khác thì giá cả phải gấp trăm lần.”
Lão giả nhíu mày hỏi:
“Sao ngươi nhận ra ta, chẳng lẽ con bé cho ngươi biết về ta.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Ngươi, Phong tỷ và Giáng Trần đều có mùi rất đặc trưng, mùi của một con Cửu Vĩ Yêu Miêu.”
Lão giả vẫn có chút khó tin:
“Ta với Ngọc nhi còn dễ hiểu, tiểu tử kia thì cũng có mùi đó thì hơi lạ.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Huyết mạch của hắn ta chỉ là bị ẩn dấu đi, chỉ cần đạt tới Vũ Vương một khắc hắn sẽ mọc ra ít nhất bốn cái đuôi. Ngài nghĩ ta sẽ nhận một kẻ có tư chất tầm thường làm để tử hay sao, làm gì có ai ngốc như thế cơ chứ.”
Hai người đang nói chuyện thì Giáng Trần chạy tới vui vẻ:
“Sư phụ ta luyện xong Phong Quyển Thập Thức rồi, ngài nhanh dạy ta cái khác đi.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Ngươi tập chưa được cấp độ cao hơn, chừng nào luyện Phong Quyển Thập Thức tới mức lô hỏa thuần thanh, tức tùy cơ ứng biến được thì mới có thể dạy cái khác. Bây giờ người ra ngoài mưa múa quyền đi, đứng ở trong nhà múa chẳng có ích lợi gì đâu.”
Tiểu Trần nhìn ngoài trời mưa rầm rầm thì cũng có chút e ngại, thế nhưng sư phụ nói hắn không dám không nghe. Thân thể nhỏ bé lầm lũi đi xuống dưới màn mưa bắt đầu múa quyền, Băng Thần nhìn cũng không nhìn.
Hắn quay sang phía lão giả hỏi:
“Không biết ngài có muốn chế biến món ăn không, nếu có thì phiền giao tiền.”
Lão giả khẽ giọng nói:
“Ta giao tiền, tiện thể giới thiệu ta tên Phong Lăng.”
Băng Thần nhận tiền sau đó bắt đầu chế biến, Phong Lăng thì tập trung nhìn ra ngoài màn mưa. Dần dần thấy một lốc xoay bao quanh người hắn, khác với lúc mới đi ra ngoài mưa, bây giờ Giáng Trần trông có vẻ rất vui.
Nước bắn tung tóe nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nào rơi xuống chạm vào người hắn cả, cảm giác siêu phàm khiến bất cứ đứa trẻ nào cũng say mê. Hắn càng múa càng hăng hái, tốc độ dần biến nhanh hơn, có thể nói là mỗi phút đều tiến bộ.
Phong Lăng giật mình:
“Không thể tin được là hắn mới chỉ bái sư được một ngày, chiêu thức không phải là quá mức đơn giản, thế nhưng nhìn thằng bé múa trong thật thoải mái. Chỉ tiếc là thiên tài như thế này đành phải để lưu lạc ở ngoài, hiện giờ ta bất lực nên không thể làm gì.”
Băng Thần biết đại gia tộc lắm ngã rẽ nên cũng không hỏi làm gì cả, hắn vẫn chuyên tâm chế biến món ăn. Mãi về sau thấy Phong Lăng nhìn chăm chú quá Băng Thần mới to giọng:
“Được rồi vào đây đi.”
Giáng Trần thông minh tiếp tục múa quyền đến khi vào cửa mới ngừng lại, thế là trên người hắn ta cũng có thể nói tương đối khô ráo. Hắn nhìn ra màn mưa rồi hỏi:
“Sư phụ gọi ta có chuyện gì không?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Vị lão gia gia này muốn mời ngươi ăn món ngon, nhanh lại đây ngồi chuẩn bị ăn, những thứ này cần phải ăn nóng mới ngon.”
Giáng Trần nghe có ăn ngon, đã thế còn do sư phụ tự tay nấu liền vui vẻ chạy vào, hắn rất thông minh. Không đới Băng Thần nhắc nhở liền quay sang phía Phong Lăng cúi đầu:
“Cám ơn lão gia gia.”
Phong Lăng vui vẻ xoa đầu Giáng Trần trong ánh mắt tiếc nuối càng đậm, giá như hắn có thực lực cao hơn nữa thì con gái và cháu trai đầu phải lưu lạc ở ngoài.Phong Vũ Ngọc từ bé được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Thế mà sau năm nay nàng phải chịu biết bao nhiêu khổ cực hắn ta làm sao không biết, làm cha hắn bất lực nên chỉ có thể phái vài người giả làm khách quen để chiếu cố sinh ý cho nàng. Hôm nay thấy nàng không có ở đây hắn mới dám tới xem cháu trai.
Băng Thần làm xong đồ ăn thì phân ra làm ba phần, Phong Lăng một phần lớn nhất, bằng đó đủ để hắn ta tấn thăng Siêu Thần rồi.Nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận để cho Giáng Trần đi vào Vũ Đồ luôn.
Phong Lăng trong lúc ăn muốn cho Giáng Trần thêm nhưng Băng Thần cản lại, hắn cho tiểu tử kia phần của hắn. Còn Phong Lăng dù bớt một miếng cũng không thể tấn thăng Siêu Thần được, hắn không muốn trở thành người làm ăn không có uy tín.
Giáng Trần thì chẳng quan tâm ai cho hắn ăn, chỉ cần có đồ ăn để ăn tiếp là được rồi, nụ cười trên môi tươi tắn khiến cho căn phòng có cảm giác ấm hơn.
“Cha?”
Phong Lăng đặt đũa xuống cười khổ nói:
“Mất hết tu vi nhưng khả năng ẩn thân của con vẫn như ngày nào.”
Tống Ảnh Liên lo lắng Băng Thần không chịu chỉ dạy mình nên đi tìm Phong Vũ Ngọc, có bà chủ ở đây thì người làm công như Băng Thần làm gì dám không nghe.Không nghĩ Phong Lăng ở đây khiến cho tình hình trở nên khó xử.
Giáng Trần ngạc nhiên nhìn sáng Phong Lăng khẽ giọng:
“Gia gia?”
Tiểu từ này thông minh đến lạ, Băng Thần lắc đầu nói:
“Câm miệng, ăn đi.”
Giáng Trần le lưỡi rồi tiếp tục ăn, thông minh vượt tuổi thế nên hắn hiểu từ bé chưa một lần nhìn thấy gia gia tất có lý do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.