Thú Tu Thành Thần

Chương 1190: Thiên Đạo Đại Chiến - Lần Đầu Dạy Học




Lão giả kiểm tra xong thì giật mình nói:
“Thế để ta thêm tiết, công tử thử dạy một bữa nếu ta cảm thấy ổn thì chúng ta sẽ thương lượng tới tiền lương.”
Băng Thần gật đầu đồng ý, lão giả nhìn đáng yêu Giáng Trần mỉm cười nói:
“Tiểu tử này đẹp trai thật, không biết có phải đệ đệ của công tử hay không?”
Băng Thần thấy lão giả xoa đầu Giáng Trần thì khẽ giọng:
“Tiểu tử này chẳng có máu mủ gì với ta, hiện tại hắn là đệ tử của ta.”
Phải nói nhanh không lão giả thấy được kỳ tài võ học lại nổi hứng thì khó xử. Quả nhiên vẻ mặt lão giả có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh bình thường trở lại. Một cái quái thai đi dạy một cái quái thai khác cũng là điều bình thường thôi.
Lão giả loay hoay một chút liền nói:
“Ta chiều nay không có tiết, học sinh học trù sư cũng cần tập hợp, dù sao vị trí lão sư cũng để trống khá lâu rồi. Thường thường thì mọi người sẽ coi là vắng tiết, thế nên cần có thông báo, nếu không chút nữa không có người tới thì thật sự không thể dạy được.”
Một lúc sau thì lão giả bắt đầu không biết làm sao với hai người này, một người nhắm chặt mắt như đang ngủ. Tiểu tử kia chí có chút tuổi nhưng liên tục múa quyền, thực ra cái này là Băng Thần mới dạy hồi sáng.
Liên tục sáu tiếng đồng hồ trôi qua bai người vẫn như thế, tiểu tử kia cả người ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay nhỏ ngược lại liên tục đánh từng quyền, nhìn quyền pháp thì cực kỳ khó, hắn không hiểu Băng Thần hi vọng gì vào một đứa nhóc sáu tuổi mà dạy thứ khó như thế.
Thế nhưng nhìn Giáng Trần tiến bộ từng giây, từng phút thì hắn ta càng thêm giật mình, trong ánh mắt tiếc nuối càng đậm. Đến tận 3h chiều tức lúc đi dạy học Băng Thần khẽ phất tay thanh tẩy hết tất cả những giọt mồ hôi và bụi bặm trên người Giáng Trần.
Băng Thần lúc này mở mắt ra khẽ giọng:
“Được rồi chúng ta đi thôi, tập thể dục như thế đủ rồi.”
Từ Thanh không biết nói gì cho phải, thằng bé khổ cực như thế lại bảo tập thể dục, không hiểu Băng Thần yêu cầu có thể cao đến mức độ nào. Thế nhưng thái độ nghiêm túc của Giáng Trần càng làm hắn bất ngờ hơn, chăm chỉ đến lạ thường.
Dù cho tập luyện mệt mỏi đến cả người đều run nhưng đôi chân nhỏ bé vẫn bám theo Băng Thần. Trong lúc chạy thì hắn ta có vấp ngã thế nhưng Từ Thanh chỉ thấy Băng Thần không đau không sót chút nào, vẻ mặt tỉnh queo liếc nhìn.
Giáng Trần tính khóc thì Băng Thần liền lên tiếng:
“Chút đau đớn không nhịn được thì làm sao có thể bảo vệ mẫu thân ngươi, làm đệ tử của Băng Thần ta có thể khóc vì thân nhân, khóc khi đau lòng. Thế nhưng nếu ngươi vì đau mà rớt nước mắt thì lão sư sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn.”
Thế là Giáng Trần cắn môi đứng lên tiếp tục chạy theo, do ăn linh quả nãy giờ thế nên vết thương khôi phục với tốc độ cực kỳ nhanh. Một lát sau nhờ Băng Thần thanh tẩy nên hắn lại trở nên sạch sẽ như thường.
Đi tới gần phòng học thì tiếng xôn xao làm Băng Thần vỡ mộng, cái này thì rõ ràng không ít người rồi.
Từ Thanh cười nói:
“Do trường học chỉ bắt học một trong mấy môn phụ đạo, thế nên rất nhiều người chọn môn không có giáo viên để được nghỉ tiết. Thế nhưng cũng không tính quá đông đâu, thế nhưng một ngàn thì có, vừa nãy cũng có một số người chọn đổi môn nữa.”
Trong lớp có 400 người, phần lớn là nữ sinh, có rất ít nam sinh tới nghe giảng. Dù sao cũng không phải nam nhân nào cũng thích xuống bếp như Băng Thần. Bọn họ phần lớn cho rằng nếu có thể dùng hai cái tiết học để nghỉ ngơi thì tốt.
Khi mà phát hiện ra hai tiết học này không còn để nghỉ ngơi, thì họ liền đối sang thứ họ cho là có ích hơn. Quan niệm của họ không sai thế nên Băng Thần chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả, càng ít người thì hắn ta càng nhàn hạ.
Từ Thanh dẫn Băng Thần vào trong thì cả lớp liền xôn xao mãi không thể yên lặng nổi, nhất là mấy nữ sinh đều cảm giác con mắt mình muốn chạy lên bục giảng rồi. Mấy nam sinh thì bình thường hơn, thế nhưng đều cảnh giác nhìn bạn gái của mình.
“Nam sinh nhà ai lại đẹp đến mức này.”
“Nói nhiều làm gì chụp hình lại.”
“Tiểu tử này vừa trắng lại còn xinh xắn hơn cả con gái, có khi nào là cái nữ giả nam trang không.”
“Ngươi coi phim ít thôi, thời buổi này thì còn ai nữ giả nam trang nữa.”
Từ Thanh quán xuyên nguyên lực khẽ ho một tiếng.
“Hừ”
Cả một đám người im bặt, Từ Thanh lúc này mới từ tốn:
“Xin giới thiệu với các bạn học, đây là Băng Thần lão sư, từ nay sẽ dạy môn trù sư. Ta hi vọng với sự chỉ dạy của Băng Thần lão sư thì lớp chúng ta sẽ đi ra một vài cái trù sư. Tất cả mọi người vỗ tay chào đón Băng Thần lão sư nào.”
“Bốp….bốp”
Tiếng vỗ tay vang lên rôm rả, Băng Thần cúi đầu khẽ giọng:
“Xin chào mọi người, ta tên Băng Thần, từ mai sẽ là người dạy môn trù sư đào tạo. Ai có thể cho ta biết rằng lớp chúng ta đã học đến đâu rồi có được không?”
Tống Ảnh Liên tưởng mình nhìn nhầm, người này không phải là người sáng nay nàng chạy đi đăng ký tạm trú dùm sao. Tại sao buổi chiều đã thấy người này trở thành giáo viên mất rồi, cái này thật sự quá lạ lùng,
Khoa này do tuyển giáo viên điều kiện quá khó thế nên mới khiến cho vị trí này trống lâu vậy. Thế nhưng nghĩ lại món ăn nàng thưởng thực hôm qua thì quả thật cũng không có gì lạ cho lắm, ngược lại nếu hắn rớt thì có thể học viện muốn bỏ luôn khoa này rồi.
Nàng đứng lên to giọng:
“Thưa lão sư lớp chúng ta từ đầu năm tới giờ chưa có giống viên tới dạy, thế nên còn chưa học cả bài đầu tiên. “
Băng Thần mở giáo án ra, từ trong giới chỉ lấy ra một bộ dụng cụ làm bếp, bài học đầu tiên là khả năng dùng dao. Chính thì thế Băng Thần phải lấy dụng cụ của mình ra để thị phạm, nguyên liệu được người mang từ bên ngoài vào cho hắn ta.
Từ Thanh công nhận chuẩn bị cũng kỹ càng, rau, củ quả, rồi các loại thịt cũng được mang lên cho hắn thị phạm. Trên màn hình lớn mọi người thấy được Băng Thẩn sơ chế đồ ăn giống như đang múa vậy, nhìn vào họ cũng cảm nhận được sự vui vẻ.
Băng Thần làm xong thì khẽ giọng nói:
“Đây là cách dùng dao cơ bản, hầu như bất cứ ai có thể dễ dàng nắm giữ, ưu điểm là dễ học dễ làm theo. Thế nhưng khuyết điểm là tốc độ chưa được nhanh, theo ta mọi người nên dung hợp cả nguyên khí vào trong lưỡi dao để tăng độ sắc bén.
Chỉ có điều nếu như thế thì khả năng khống chế lực lượng không phải dạng vừa, nếu lỡ tay có thể làm nguyên liệu gãy vỡ. Thế nhưng nếu làm hoàn hảo thì sự phụ thuộc vào dụng cụ tốt cũng ít đi, chưa kể nếu gặp phải những loài vật hay hoa quả cứng rắn chẳng hạn.”
Không biết từ đâu Băng Thần lấy ra một cái lá cây sau đó khẽ giọng:
“Như đã nói nguyên khí phủ lên dao thì giống như lợi kiếm để diệt địch vậy, còn ở đây thì một chiếc lá cũng có thể thay thế bộ dụng cụ làm bếp. Cái khó khăn là làm sao để biến chiếc lá thành con dao, ở đây có ái làm được không?”
Tống Ảnh Liên dơ tay hào hứng:
“Ta làm được thưa lão sư.”
Băng Thần điều khiển chiếc lá đến bàn của nàng để nàng ta thử, trên bàn của nàng đặt hai miếng đậu hũ mềm mại. Tống Ảnh Liên dùng nguyên lực phủ lên sau đó điều khiển nó đi cắt đậu hũ, rất nhanh miếng đậu hũ liền bị cắt thành trăm mảnh.
Hắn ta lắc đầu:
“Thế này dùng để luyện kiếm đánh nhau thì được rồi, còn nếu để nấu đồ ăn thì còn kém chút. Ngươi phải tưởng tượng chiếc lá là còn dao thì lưỡi mới có thể sắc bén được, tuy cắt thành trăm mảnh nhưng mảnh đầu tiên thì đậu hũ đã hơi vỡ ra rồi.”
Hắn đi xuống dưới đứng trước mặt nàng lần nữa điều khiến chiếc lá, viền của chiếc lá cho nàng cảm giác giống như một con giao sắc bén vô cùng. Miếng đậu hũ còn lại được chia làm trăm mảnh mỏng như tờ giấy nhưng không cái nào vỡ nát.
Băng Thần mỉm cười nói:
“Bài học ngày đầu tiên rất đơn giản chỉ là thế thôi, đầu bếp có dao thì phải thật sắc, nếu nó đã sắc rồi thì phải làm cho nó sắc hơn. Có điều như mọi người đã thấy sự tỉ mỉ tuyệt đối, sức tập trung cao độ cũng phải có, phải tập thật nhiều cho đến khi làm được.”
Một học sinh nữ đứng lên to giọng hỏi:
“Ta thấy lão sư khi làm việc cũng đang phân tâm giảng bài cho chúng ta vậy.”
Băng Thần mỉm cười, hắn cứ tưởng đám này chỉ biết nhìn và nghe thôi, không nghĩ vẫn còn có vài người nghiêm túc học.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn Tthtuantu đã tặng đậu. Chân thành cảm ơn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.