Thư Tình

Chương 5:




Khang Kế về đến nhà vẫn mang theo bộ mặt u ám, mãi cho đến bữa cơm, mẹ Khang vẫn hỏi vẫn hỏi, Khang Kế mới ủy ủy khuất khuất đem sự tình hai năm rõ mười kể lại. Ai biết không nói còn đỡ, vừa nói, thế nhưng làm hại cả nhà đang lúc ăn cơm được trận cười to, nhất là em gái không biết chừng mực, nghe đến đoạn Thiệu Chuẩn đi WC bảo Khang Kế quay đầu thì cười đến nghiêng cả cái bàn.
Nhìn người nhà bởi vì mình mà cười đến ngửa tới ngửa lui, Khang Kế vốn tâm tình rất buồn bực cũng trở nên vui vẻ lên, cẩn thận ngẫm lại, dường như chính mình quả thực có chút buồn cười. Vì thế, Khang Kế ngốc hồ hồ cũng cùng mọi người cười lây.
Chờ cười đến hết cười nổi, ba Khang đưa tay sờ sờ đầu Khang Kế nói: “Con trai ngoan, hôm nay làm đúng lắm. Chuyện cứu người làm được quyết đoán như vậy, không hổ là con ba. À, ba bảo mẹ bây làm món cá Hoa Cúc mà con thích nhất kìa.”
Cá Hoa Cúc?! Khang Kế hai mắt sáng lên. Trong nhà bán cá, ăn cá là chuyện bình thường, nhưng luôn ăn chút cá Trắm Cỏ, cá Chép mà thôi, cá Hoa Cúc đắt vậy đều là bán lấy tiền lời, mình từ nhỏ cũng chưa ăn quá vài lần. Vừa thơm lại béo, nhất là tay nghề của mẹ, Khang Kế nghĩ đến nước miếng cũng chảy ra.
Mẹ Khang mang ra một đĩa cá Hoa Cúc nấu chua ngọt từ nhà bếp, đặt trước mặt Khang Kế, lập tức mùi thơm tràn ngập. Chợt nghe thấy mẹ Khang cũng an ủi con trai mình: “Được rồi, ăn đi, đừng buồn nữa. Cũng đừng so đo với cậu đồng học. Chủ yếu là con cũng quá quý cậu ấy.” Nói đến đây, mẹ Khang cũng nhịn không được lại cười cười, nói tiếp: “Lại nói, bệnh nhân tính tình thường hơi tệ, con nhường cậu ta một chút cũng không có gì. Đừng chuyện gì cũng phải so đo, nào, con trai ngoan, hôm nay chịu ủy khuất rồi, ăn đi thôi.”
Khang Kế đã sớm không buồn nữa. Nghe mẹ nói như vậy, bản thân quả thật cũng có chỗ không đúng, phải làm như thế nào, bây giờ đã không ở trong phạm vi suy nghĩ của Khang Kế nữa rồi. Giờ đây trong đầu óc Khang Kế chỉ có cá Hoa Cúc đáng yêu mà thôi. Cầm lấy đôi đũa định gắp, chuyển mắt qua liền nhìn thấy em gái cũng một cặp mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm món cá. Thật đáng thương… Khang Kế cắn răng, đẩy cái đĩa đến giữa bàn: “Chúng ta cùng nhau ăn đi.” Thốt xong lời này, liền khua nhanh chiếc đũa gắp tới, bởi vì tốc độ ăn cá của em gái thật sự không kém mình đâu nha. Một hồi “chiến tranh cá” liền triển khai trong ánh mắt mỉm cười của ba mẹ.
Ngày hôm sau, Khang Kế vội vội vàng vàng đi đến trường theo thời gian thường lệ, quả nhiên vừa đến phòng học đã thấy được Thiệu Chuẩn mặc áo sơmi trắng ngồi ngay ngắn ở chỗ kia đọc sách. Thật là đẹp mắt, ưn, phải nói, càng đẹp mắt. Khang Kế nhớ tới bộ dạng ở nhà ngày hôm qua của Thiệu Chuẩn, đầu tóc bù xù, hai má đỏ hồng… Không khỏi có chút tâm động thần di, dáng vẻ kia của cậu ấy chỉ có mình ta thấy thôi, càng nghĩ càng đắc ý. Khang Kế ném cặp đến chỗ ngồi, theo thói quen híp cặp mắt lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn mà cười. Cứ như trước kia đi thôi, ngày hôm nay trôi qua cũng rất vui sướng.
Khang Kế vừa vào lớp, Thiệu Chuẩn nhìn thấy ngay. Vốn đã chuẩn bị tốt để diễn màn kịch xin lỗi và cảm ơn rồi thế nhưng chẳng biết sao khi thấy hắn trưng ra bộ mặt cười đến vô tâm vô phế này, đột nhiên không có dũng khí nói ra trước mặt mọi người, đành phải ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ bình thường như mọi khi. Lại lần đầu tiên phát hiện, thì ra tên Khang Kế này luôn luôn híp mắt nhìn mình. Ánh mắt giống như keo vậy, không hề chớp một cái dính luôn trên lưng mình, thật đúng là cảm giác nói không nên lời, dường như có chút nóng bỏng, lại có chút làm cho người ta không biết làm sao. Nghĩ đến cậu ta nói “dưỡng mộ” mình, hôm nay mới chính thức cảm giác được, ánh mắt dai dẳng như này ở trên người mình, thật đúng là không phải “dưỡng mộ” bình thường.
Thiệu Chuẩn lần đầu tiên để ý ánh mắt người khác như vậy, trước kia Thiệu Chuẩn mỗi ngày đều sống dưới ánh mắt người khác, cũng không cảm thấy như thế nào, hôm nay không biết sao, chính là cảm thấy ánh mắt này không thể bỏ qua. Vì thế quay đầu đi, thẳng mắt trừng Khang Kế, mình muốn nhìn xem, thằng nhóc này sẽ nhìn được đến khi nào. Thiệu Chuẩn đột nhiên quay đầu, dọa Khang Kế sợ nhảy dựng, theo bản năng rụt về phía sau, tiếc rằng cu cậu vốn là đang giả bộ ngủ, động tác rụt này có phần đột ngột, một phát không giữ chặt, liền ngã ngồi trên đất. Mắt thấy Mập Mạp ở bên cạnh cười đến càn rỡ, Khang Kế mở to hai mắt nhìn, len lét lướt mắt một cái đến khóe miệng mỉm cười của Thiệu Chuẩn, cũng cười lên, gãi gãi đầu, đứng lên, một lần nữa ngồi xuống. Nếu đã tỉnh, sẽ không đến mức không biết xấu hổ lập tức ngủ lại, sau đó Khang Kế câu được câu mất nói giỡn với người khác.
Đã nửa buổi, Thiệu Chuẩn cầm sách tựa hồ đang đọc, dư quang lại luôn luôn chú ý Khang Kế. Làm cái gì mà vẫn còn nói giỡn, một chút cũng không có ý định nhìn lại mình, thế này mà gọi “dưỡng mộ” cái gì? Thiệu Chuẩn bĩu môi, nhóc con này cũng là miệng mồm xe lửa một tên, đáng ghét. Đáng ghét, thật sự là đáng ghét, cười đến vui vẻ như vậy! Thiệu Chuẩn quay đầu đi, một khuôn mặt nghiêm túc, thực hành chức trách lớp trưởng: “Khang Kế! Trong lớp học đừng lớn tiếng ồn ào! Sắp sửa vào giờ học rồi, mau đọc sách đi.”
Khang Kế sửng sốt một phát, mấy đứa bên cạnh đều ha ha cười hai tiếng, xoay người tất cả đều một bộ dạng nỗ lực đọc sách. Thế là, Khang Kế lần đầu tiên cảm thấy có chút lúng túng. Theo thói quen cười cười với Thiệu Chuẩn, cũng ngồi thẳng người, cầm lấy sách xem xem.
Nụ cười của Khang Kế rất thành khẩn, hàm răng trắng trắng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Thiệu Chuẩn ở xa nhìn Khang Kế, cảm thấy vừa rồi Khang Kế dường như đỏ mặt lên. Đối với phản ứng này của Khang Kế Thiệu Chuẩn cảm thấy rất vừa ý, khóe miệng ngậm cười, chậm rãi xoay người qua, cầm lấy sách làm bộ làm tịch quay lại để rồi nhấm nháp tiếp cái loại cảm giác khó hiểu làm cho người ta thỏa mãn trong lòng này. Quả nhiên, qua vài giây, Thiệu Chuẩn theo dư quang nhìn thấy Khang Kế lại nhìn lén mình ở phía sau quyển vở, trong bụng nhịn không được âm thầm đắc ý, một chút nôn nóng vừa nãy tiêu tan, đột nhiên tâm tư an định, Thiệu Chuẩn bắt đầu đọc sách thực sự.
Vì thế, một tuần tới nay, chuyện trở thành như vậy. Khang Kế trước sau như một giả bộ ngủ nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn. Mà Thiệu Chuẩn chỉ cần biết rằng Khang Kế đang nhìn mình thì có thể an tâm đọc sách. Đọc sách dù không rảnh cũng sẽ dùng dư quang nhìn xem Khang Kế đang làm cái gì, chỉ cần là làm chuyện có liên quan với mình, liền khẳng định thằng nhóc này, tin tưởng “dưỡng mộ” chi tình của thằng nhóc này xuất phát từ chân tình. Chỉ cần có một lần làm chuyện liên quan đến người khác, trong lòng liền oán hận, có chút xao động bất an hoài nghi thành khẩn của Khang Kế, cho đến khi Khang Kế một lần nữa chuyển ánh mắt tới trên người mình, mới khôi phục lại.
Thiệu Chuẩn chỉ nghĩ đến suy nghĩ của Khang Kế như thế này, lại không nghĩ rằng, không chỉ là Khang Kế đang nhìn chính mình, chính mình cũng đang chú ý Khang Kế, chú ý Khang Kế đang làm cái gì, suy nghĩ cái gì, có liên quan đến mình hay không. Từ một ngày này trở đi, sự tình dường như thật sự có chút biến hóa.
Nhưng là, hết thảy đó, Khang Kế không hề cảm kích. Hắn vẫn như cũ vui sướng làm người viết “bí mật tình thư” của hắn, vẫn như cũ làm người rình rập của hắn, vẫn như cũ một mình thưởng thức Thiệu Chuẩn đẹp như thế nào, tuy rằng cảm thấy gần đây Thiệu Chuẩn trở nên càng đẹp mắt, nhưng đó cũng là bí mật mà chỉ một mình mình có thể độc hưởng. Khang Kế vẫn như trước nay muốn làm cái gì thì làm cái đó, mặc cho Thiệu Chuẩn một người ở bên kia đoán đông đoán tây, vui vẻ lẫn khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.