Thư Tình

Chương 20:




Làm sao cũng không nhìn rõ biểu tình Thiệu Chuẩn, chợt nghe thấy nữ sinh kia ngượng ngùng: “Nói không rõ nữa, chỉ biết là thích, vừa nhìn thấy anh đã đặc biệt…”
Đặc biệt cái gì, Khang Kế không có nghe thấy, bởi vì hắn nhìn thấy Thiệu Chuẩn đi từng bước về phía trước, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh. Sau đó, sau đó… Khang Kế nhìn thấy Thiệu Chuẩn cũng đang nhìn mình, mặt không biểu tình cũng không chớp mắt nhìn mình. Thiệu Chuẩn nhìn thấy Khang Kế một chút cũng không kinh ngạc, dường như sớm biết cu cậu sẽ ở trong này, Khang Kế nhưng thật ra bị kinh hoảng mà lui từng bước, đột nhiên nhìn thấy Thiệu Chuẩn mở miệng nói chuyện, lại nhanh nằm úp sấp xuống, cẩn thận lắng nghe.
Phòng dụng cụ tuy rằng ở lầu một nhưng so với mặt đất thì nó cao hơn một chút. Thiệu Chuẩn ngửa nửa đầu ghé vào cửa sổ nhìn Khang Kế, hỏi: “Cậu có thể thích tôi, tôi rất cảm ơn. Nhưng… cậu có thể thích bao lâu?”
Khang Kế sửng sốt. Thiệu Chuẩn với biểu tình như vậy, ánh mắt như vậy, Khang Kế không rõ ràng lắm. Thiệu Chuẩn rốt cuộc là hỏi nữ sinh trước mặt hay là đang hỏi mình? Theo bản năng Khang Kế thì thào: “Cả đời”. Câu trả lời này là hai người cùng trả lời, tiếng của nữ sinh ngoài cửa sổ rất kiên định, tiếng Khang Kế bên trong cửa sổ lại không hiểu sao có chút thương cảm, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chuẩn, không biết làm sao.
Thiệu Chuẩn bị một người khác tỏ tình, mà cậu ấy… không cự tuyệt. Trong lòng Khang Kế vốn là lửa giận ngập trời, nhưng hắn nhìn thấy Thiệu Chuẩn nhìn mình với vẻ mặt mê man, tất cả cảm xúc liền vội vàng biến thành thương cảm. Chỉ có thể nhìn một đôi nam nữ hai bên tâm sự ở trước mắt, trong lỗ tai rốt cuộc nghe không được thanh âm gì. Ngơ ngác, ngây ngốc, Khang Kế hóa thành một pho tượng, pho tượng mãi nhìn Thiệu Chuẩn.
Khang Kế không biết đã xảy ra chuyện gì, nữ sinh kia đột nhiên gục đầu xuống khóc nức nở, mắt Thiệu Chuẩn không nhìn Khang Kế nữa, đi qua, đi qua… rồi đặt tay lên vai cô bé miệng thì thào không biết đang nói gì. Khang Kế khựng một chút, đứng dậy, căn bản cũng nhớ không nổi cần phải che dấu tung tích, ló người ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thiệu Chuẩn và nữ sinh kia kề cận bên nhau. Khang Kế chưa từng nhìn thấy Thiệu Chuẩn cùng người khác thân cận như vậy, không phát hiện chính mình đã vậy còn quá đỗi không thể chịu đựng được.
Thiệu Chuẩn ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu, không biết nói gì đó với nữ sinh kia, vỗ vỗ vai cô bé, nữ sinh nức nở bước đi. Trên bãi cỏ chỉ còn lại mỗi mình Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn cúi đầu dường như đang trầm tư  điều gì. Khang Kế lúc này mới hơi tỉnh lại, mình vừa nhìn thấy cái gì? Hơn nữa đến cuối cùng vậy mà lại trắng trợn công khai đứng nhìn, này… cách làm này quả thật có chút quá phận. Khang Kế không để ý trái tim thắt lại trong lòng mình, chậm rãi nghiêng đầu lùi về, định bụng đóng cửa sổ lại, làm bộ chuyện vừa rồi mình cũng chưa thấy gì, bỏ hết của chạy lấy người.
Khang Kế còn chưa đóng cửa sổ, đã nghe thấy tiếng Thiệu Chuẩn nói: “Khang Kế, đi ra.”
Khang Kế theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, quả thật chỉ có mỗi mình Thiệu Chuẩn. Vậy hẳn là cậu ấy kêu mình, nhưng cậu ấy vì sao vẫn cúi đầu? Đối diện mặt cỏ gọi tên mình, thật đúng là có chút kì quái. Nhưng lời Thiệu Chuẩn nói đối với Khang Kế mà nói chính là thánh chỉ, Khang Kế vẫn là xoay người một cái, nhảy ra khỏi cửa sổ, đi đến trước mặt Thiệu Chuẩn.
Sắc trời dần tối, Khang Kế không thấy rõ lắm biểu tình Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn không nói lời nào, Khang Kế cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Chuyện riêng bị biết, Khang Kế rất sợ Thiệu Chuẩn sẽ thẹn quá thành giận.
Trầm mặc, hai người ngây ngốc đứng trong chốc lát. Thiệu Chuẩn đột nhiên xoay người lại, ôm lấy Khang Kế, ôm thật sự chặt. Khang Kế hoảng, tay treo ở không trung nửa ngày mới thuận theo bản năng buông xuống, cũng ôm lấy Thiệu Chuẩn. Một cái ôm khi tỉnh táo, quý biết bao nhiêu.
Tuy rằng không nói gì, nhưng Khang Kế có thể cảm giác được tâm tình Thiệu Chuẩn lúc này không được tốt, một loại ưu thương không tên đang lan tỏa làm cho người ta không biết làm sao. Không biết nguyên nhân cũng không thể an ủi, Khang Kế chỉ có thể dùng vòng tay to rộng vỗ vỗ lưng Thiệu Chuẩn, nhè nhẹ nhè nhẹ, giống như hồi trước mẹ thường vỗ về cho mình ngủ.
Không biết qua bao lâu, trời đã tối rồi. Thiệu Chuẩn dùng giọng nói tựa như mới tỉnh ngủ hoặc là lúc sắp sửa ngủ, khuôn mặt mê man giấu trong lòng Khang Kế hỏi: “Khang Kế, cậu có biết hay không…”
Cậu có biết hay không, tôi vì cậu cự tuyệt mọi người. Nếu một ngày nào đó cậu buông cảm tình ấy, thì thế giới này cũng chỉ còn lại mỗi tôi mà thôi. Tôi cũng không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng giờ tôi đã không có lựa chọn nào khác, nếu đây chỉ là một cuộc chơi, thì tôi chính là đương nhiên thua cả. Khang Kế, một mình cậu ngây ngô vui vẻ, tôi thật sự hâm mộ…
Nói như vậy, Thiệu Chuẩn kiêu ngạo vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, kì kèo nửa ngày chỉ có thể nói: “Cậu có biết hay không vì sao vừa rồi tôi lại từ chối cô ấy?”
Từ chối? Từ chối người khác còn hỏi nhiều như vậy, khó trách cuối cùng nữ sinh kia lại khóc. Trong lòng Khang Kế vừa vui mừng, vừa cảm thấy Thiệu Chuẩn thật ác liệt. Cánh tay buộc chặt một chút, làm Thiệu Chuẩn gầy teo hoàn toàn dán vào trước ngực, cảm giác ôm thật tốt, cậu chàng đặt đầu lên vai Thiệu Chuẩn, cọ cọ, nói: “Biết.”
“Vậy, cậu nói, tôi vì sao lại từ chối cô ấy.” Khang Kế cọ đến cọ đi như con mèo nhỏ làm cho Thiệu Chuẩn thật thoải mái, cái ôm này mang đến cảm giác thỏa mãn, cũng bồi thường tâm trạng hụt hẫng vừa rồi.
“Bởi vì Thiệu Chuẩn cậu…” Nói tới đây, Khang Kế mới nghĩ tới, tất cả cũng đâu thể nói gì. Vì thế, suy nghĩ nửa ngày mới lắp bắp nói: “Thiệu Chuẩn cậu, cậu, cậu có người trong lòng rồi.”
“Ồ? ” Thiệu Chuẩn câu khóe miệng lên muốn cười không cười, nói: “Cậu đoán đúng lắm, vậy cậu có biết, người trong lòng tôi là ai không?”
Là mình sao? Sẽ là mình sao? Thân thể Khang Kế cứng đờ, nghiêng đầu chôn ở hõm vai Thiệu Chuẩn, nghĩ đến nữ sinh xinh đẹp vừa rồi, ngay cả cô gái xinh đẹp như vậy cũng bị từ chối, mình sao có khả năng? Làm sao có thể là mình được? Càng nghĩ càng không tự tin. Thật khổ sở, nghĩ đến người trong lòng sẽ không thích mình, lòng dạ Khang Kế thắt lại, nửa ngày mới hữu khí vô lực nói: “ Mình không biết.”
Thiệu Chuẩn vốn ngoan ngoãn đặt đầu ở vai Khang Kế, nghe trả lời thế thì giận quá, xoay đầu qua, hung hăng cắn xuống cổ Khang Kế.
“A ~” Khang Kế ngửa đầu kêu đau, muốn lui, lại bị Thiệu Chuẩn cắn không buông. Vì thế, một cái lảo đảo khiến hai người song song té ngã, Thiệu Chuẩn úp sấp trên người Khang Kế vẫn cứ thế cắn cổ hắn.
Trong lúc nhất xả nhất túm đó, Thiệu Chuẩn tuy rằng miệng còn cắn cổ Khang Kế nhưng lực nhẹ đi rất nhiều, bởi vì Thiệu Chuẩn cảm giác được mùi máu trong miệng. Ây da, nhếch người dậy, nhìn xem dấu răng trên cổ Khang Kế chảy máu, biểu tình cu cậu trông tội nghiệp, mắt mang ánh nước nhìn mình. Ai, sợ nhất hắn mang cái vẻ mặt này. Thiệu Chuẩn bất đắc dĩ lắm cơ, lại cúi đầu.
Khang Kế nghĩ Thiệu Chuẩn lại muốn cắn mình, theo bản năng lui ra sau, nhưng phía sau chính là mặt đất căn bản không chỗ lui, bị Thiệu Chuẩn há miệng một cái dán lên vết thương. Lần này không có cắn, chính là nhẹ nhàng liếm, liếm máu đi hết. Một cái, hai cái, liếm qua liếm lại. Khang Kế cảm thấy trên cổ dường như có cái chốt mở, đầu lưỡi Thiệu Chuẩn chính là mấu chốt của nó, rõ ràng là đau nhưng lại bị một chút liếm này khiến cho trong lòng ngứa ngáy, từng ngọn từng ngọn lửa nhỏ từ miệng vết thương bập bùng cháy lên.
Khắc chế không được thân thể nhẹ nhàng run rẩy, tay chân Khang Kế đều mềm nhũn, không có sức đẩy Thiệu Chuẩn trên người, đành phải dùng giọng nói khàn khàn đứt quãng nói: “ Thiệu Chuẩn… đừng mà…”
===
“Đừng mà…” ư? Tinh tướng! =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.