Thư Tình

Chương 2:




Khai giảng rồi, tất cả đều là bình thường. Ngoại trừ việc Thiệu Chuẩn định kì một tuần nhận được một lá thư tình ra thì không có gì thay đổi.
Ở trường cấp hai, Thiệu Chuẩn là lớp trưởng lớp I. Là điển hình một học sinh giỏi, đại biểu một đứa trẻ ngoan, rất được các thầy cô và phụ huynh yêu thích. Học tập tốt, tính cách lại hiền ngoan, thậm chí cả tướng mạo cũng dễ nhìn đến người người oán trách. Đừng nhìn người lớn lên nhỏ gầy, thế nhưng ở trong lớp vô cùng có uy tín, ăn nói cẩn thận, nói một không hai. Nam sinh phục cậu ta, nữ sinh thương cậu ta. Thiệu Chuẩn chính là một siêu sao thần tượng của trường sơ trung.
Khang Kế và Thiệu Chuẩn cùng lớp, cũng chỉ như mây nước. Khang Kế ngoại trừ chơi giỏi bóng rổ, mặt khác toàn làm cho người ta nhớ không nổi. Vóc dáng nhưng thật ra rất cao, mới sơ trung đã cao đến 1m76, cho nên vĩnh viễn ngồi ở cuối lớp. Cuối lớp có chỗ tốt của cuối lớp, khi đi học chỉ cần không lên tiếng, thì cho dù làm cái gì, thầy cô cũng không quản. Cho nên, toàn bộ thời gian đi học Khang Kế vẫn dùng để ngắm Thiệu Chuẩn, không dám ngắm trắng trợn công khai, đành phải híp mắt, làm bộ ngủ gật, nhìn chằm chằm vào cậu ta không tha.
Thiệu Chuẩn sao lại đẹp đến như vậy nhỉ? Rõ ràng đều là áo sơmi trắng giống nhau, vậy mà vẫn mang lại nhiều cảm giác hơn so với người khác, thật sự rất giống hoa Dã Khương, sạch sẽ, tự do tự tại, còn có sự cao ngạo mơ hồ, Khang Kế càng ngắm càng là thích.
Kỳ thật duyên phận của Khang Kế và Thiệu Chuẩn cũng không tính ít, thôn trấn không lớn, từ nhà trẻ đến bây giờ, không biết bao nhiêu lần Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn khoảng cách ngay tại gang tấc, có thời gian trèo cây mà ngồi, thậm chí mới trước đây, lúc ở vườn trẻ còn ngủ chung một giường. Khang Kế bĩu môi thầm nghĩ, tất cả những cái đó Thiệu Chuẩn chắc chắn đều không nhớ nữa rồi.
Từ lúc nào bỗng nhiên nhớ mong Thiệu Chuẩn như vậy? Chính bản thân Khang Kế cũng nói không rõ nữa. Thiệu Chuẩn mới trước đây bộ dạng rất gầy, căn bản không phải đứa nhỏ chọc người thích, cũng không có béo trùng trục đáng yêu như Khang Kế. Nhưng Thiệu Chuẩn bắt đầu từ khi ấy, cũng đã là tính tình người lớn, đối với ai đều là nho nhã lễ độ, cho nên, tuy rằng không có “hot” như bây giờ, nhưng cũng không làm người ta thấy ghét.
Khang Kế khi đó căn bản không để Thiệu Chuẩn vào mắt. Trước đây cu cậu mê quậy phá cũng bởi vì gây lắm sự mà bị đòn không ít. Sau này thì thu liễm rất nhiều, chẳng qua là vì Khang Kế yêu thích bóng rổ, bóng rổ trở thành sở thích duy nhất của hắn. Sẽ không lại nơi nơi chạy loạn, không hề mải quậy chẳng để ý nguy hiểm nữa.
Thực sự chú ý tới Thiệu Chuẩn là vào năm nhất cấp hai, Thiệu Chuẩn vẫn luôn là lớp trưởng, luôn ở trước mặt mọi người hào nhoáng vụt qua. Chính yếu là, Thiệu Chuẩn từ nhi đồng trở thành thiếu niên, cao thêm, mặt mày cũng nẩy nở, tuy rằng trên mặt còn có chút dấu tích múp míp của trẻ con, nhưng quả thật là một thiếu niên, là một thiếu niên có diện mạo vô cùng gây chú ý.
Ban đầu Khang Kế chỉ là cảm thấy diện mạo Thiệu Chuẩn còn hợp ý mình hơn là đám nữ sinh trong cái lớp này nữa. Cá tính xa cách lạnh như băng đó, lúc nào cũng chọc cho mình tâm sinh ngứa ngáy. Còn có một hồi nghĩ bụng, nếu như Thiệu Chuẩn là một nữ sinh, mình nhất định phải lấy được cậu ấy về nhà làm vợ, ưn, cùng nhau bán cá, có bao nhiêu hạnh phúc. Nhưng Thiệu Chuẩn là nam, Khang Kế còn thực sự tiếc rẻ một đoạn thời gian.
Làm lớp trưởng, Thiệu Chuẩn cũng từng nhắc nhở Khang Kế, đứng ngay bên người Khang Kế, giọng nói trong trẻo, thao thao bất tuyệt. Khang Kế căn bản không chú ý Thiệu Chuẩn nói cái gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này đứng gần mình quá, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi thơm mê hoặc trên người cậu ta, làm cho mình không thể hô hấp. Cậu ta vẫn là mặc áo sơmi trắng, không có cao như mình, chính mình cúi đầu một cái có thể nhìn thấy cổ cậu ta, thon dài trắng nõn kéo dài xuống. Khiến cho chính mình hoa mắt, khiến cho chính mình choáng váng đầu. Không biết như thế nào, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua A Hoa cùng ông chồng mặt đen nguyên đêm không ngừng rên rỉ, phối hợp với giọng Thiệu Chuẩn lanh lảnh giáo huấn, làm cho Khang Kế run rẩy nhè nhẹ. Làm hại Thiệu Chuẩn nghĩ rằng mình nói ác liệt quá, tổn thương người ta, nhanh nhanh kết thúc giáo huấn, còn vỗ vỗ vai Khang Kế, an ủi hai câu mới đi. Khang Kế ngốc ngơ ngơ ngồi xuống, kẹp chặt chân. Từ nay về sau, ánh mắt không từng rời đi Thiệu Chuẩn.
Nhìn càng lâu, càng là không cách nào tự kềm chế. Khang Kế thường xuyên nhìn thấy Thiệu Chuẩn trong giấc mơ mà “người ta khó có thể mở miệng”, lúc tỉnh lại vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa cảm thấy vui sướng. Ý niệm cùng Thiệu Chuẩn thân cận trong đầu càng ngày càng mạnh, nhưng không cách nào thực hiện. Đến lúc này, Khang Kế mới phát hiện chính mình thật sự cách thế giới của Thiệu Chuẩn quá xa.
Cái ý niệm không thể khắc chế ấy cứ một lần lại một lần càn quét qua đầu óc và thân thể Khang Kế. Loại cảm giác nhung nhớ này nếu cứ tiếp tục một mình đè nén xuống nữa, Khang Kế thực sợ chính mình sẽ điên mất. Vì thế, vào một ngày nào đó, lúc thấy được một bức thư trong nhà, đột nhiên nghĩ rằng nếu như không thể giáp mặt nói, vậy viết thư đi, len lén nặc danh viết một phong thơ, đem bí mật của mình chia sẻ với cậu ấy, hẳn là sẽ rất tuyệt.
Vì thế, viết thư tình. Một phong không thể thỏa mãn, hai phong, ba phong, cứ viết. Tuy rằng cũng không thể được Thiệu Chuẩn hồi âm, nhưng mỗi lần canh chừng ở rừng cây nhỏ, nhìn thấy Thiệu Chuẩn cầm thư với khuôn mặt tươi cười, cũng thỏa mãn giống như là được hồi âm vậy. Vì thế, Khang Kế giống như hút thuốc phiện, một phong một phong rốt cuộc không thể ngừng nổi.
Ban đầu cũng chỉ là biểu đạt cái loại tình cảm “dưỡng mộ” thôi, sau đó chính là chuyện gì cũng nói. Cái gì mà “Hôm nay lúc diễn thuyết nhìn cậu rất đẹp trai đó. Hôm nay khối lớp đá bóng cậu có xem không? Trọng tài rất gian. Ngày hôm qua nhìn thấy cô giáo Vương (mẹ Thiệu Chuẩn), mới đột nhiên phát hiện cậu lớn lên rất là giống mẹ. Mình hôm nay bị đứt tay, lúc bị đau rất nhớ cậu…” Một đống lời lảm nhảm, cũng không quản Thiệu Chuẩn thích hay không thích đọc, đều viết hết cả ra, gửi đi.
Thiệu Chuẩn rốt cuộc thích hay không thích đọc? Rất khó nói, cho dù thích đọc cũng không phải bởi vì cảm tình. Chính là thói quen một tuần nhận một phong thư tình, mỗi cuối tuần đi đến hộp thư, Thiệu Chuẩn đều sẽ không khỏi thấy có chút thích thú. Rất muốn nhìn xem phong thư làm cho mình mỗi lần đọc lại cười không ngớt kia lần này sẽ có nội dung mới gì.
Thiệu Chuẩn cũng từng đoán xem là ai viết thư. Bởi vì căn cứ nội dung bên trong, người viết thư này, hẳn là bạn bè trong lớp. Nhưng bản thân mỗi lần thu vở bài tập, từng quyển từng quyển lấy ra đối chiếu, thế nhưng không có một chữ viết nào giống như này. Thất vọng là có, nhưng cảm giác thần bí lại càng làm cho Thiệu Chuẩn ở trong ảo não lại đồng thời có một loại thích thú kì lạ.
Cuộc sống của Thiệu Chuẩn so với bạn cùng lứa tuổi thì khô khan lắm. Mẹ là giáo viên, từ nhỏ đã dạy cho cậu ta nhiều quy tắc, phải biết lễ phép, là thứ nhất. Tất cả trò chơi vui đùa cơ hồ đều không có liên quan với Thiệu Chuẩn. Ban đầu còn cảm thấy buồn khổ, bây giờ lại thành thói quen. Làm cho tất cả mọi việc hoàn mỹ đã thành thói quen, bảo trì phong độ bản thân đã thành thói quen.
Những thư tình ấy, mở ra một cánh cửa khác cho nhân sinh quan của Thiệu Chuẩn. Thì ra còn có người sống thú vị như vậy. Có thể đi lên núi chơi, có thể cả ngày ở bên ngoài dạo quanh, có thể rơi lệ thậm chí đổ máu đều không sao cả. Thiệu Chuẩn giờ đây đã không xem những lá thư này chỉ như thư tình, mà là một khung cửa sổ khác, để một người khác trở thành cánh cửa sổ của bản thân mình. Đọc lá thư hành văn vụng về, Thiệu Chuẩn mang ý cười trong suốt, mang tâm tư của mình dung nhập vào cuộc sống của Khang Kế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.