Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 28: Quá khứ của Tây Hồ




Thì ra người ở Vọng Tịch Nhai nói muốn đánh rơi kinh nghiệm, hoàng y nữ dùng mũi tên ám toán mình, cũng chính là cô nương trong lời nói của lão Tam và Tiêu sái: Xích Long thích nàng, nàng lại thầm mến Tây Hồ.
Không trách được lúc ở Vong Tịch Nhai thái độ của nàng đối với mình ác liệt như thế, thì ra đều là vì Tây Hồ.
Thu Thiên: "Ngươi tại sao không nói cho ta biết?"
Những lời này nàng chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt ra.
Sau khi nói xong, Thu Thiên mới bắt đầu rối rắm, lời này nghe sao cũng giống giọng điệu hưng sư vấn tội, nếu như hắn hỏi ngược lại, nàng tại sao lại hỏi câu như vậy biết làm thế nào đây?
Vốn dĩ kết hôn trong trò chơi không phải là thật, chỉ là nàng cảm thấy, cho dù là quá khứ, hắn đã từng thầm mến người giết nàng, nàng ít nhất cũng nên có quyền biết rõ mọi việc chứ?
Người khác ở trong trò chơi cùng đại thần kết hôn, nhiều lắm là bị ghen tỵ; nàng ở trong trò chơi cùng một cao thủ kết hôn, lại trực tiếp bị giết.
Không trách được Tiêu Sái gọi đây là "Tình sát" , quả thật so với những ân oán tình cừu trong phim truyền hình còn giàu tính nghệ thuật hơn.
Thu Thiên nhìn lên trần nhà thở dài một tiếng, im lặng nhìn màn hình.
Đúng là đúng là, nàng quá dễ nổi nóng rồi. Ơ mà, nàng vừa nói xong câu nói kia, Tây Hồ liền trầm mặc.
"Giang Thu Thiên, ngươi thật bi kịch!" Nàng hướng về phía tấm ảnh mình và Tố Tố chụp chung bên cạnh laptop lầm bầm lầu bầu, ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên khóe miệng đang mỉm cười của mình trong tấm ảnh.
Az, trong lòng nàng thật ra thì có chút thấp thỏm, dù sao câu hỏi vừa rồi quá trực tiếp, quá cứng rắn, có lẽ Tây Hồ bị nàng hỏi cũng không thoải mái.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Tây Hồ không giống như những điều hắn thể hiện với nàng, hoặc là nói, hơi chút gì đó dấu diếm.
Về phần điều hắn dấu là cái gì, nàng vẫn chưa xác định.
Nhưng nàng dám khẳng định, Tây Hồ làm cho nam nhân trong bang đối với hắn tâm phục khẩu phục, tuyệt đối là có nguyên nhân.
Chẳng lẽ bản thân muốn tìm hiểu về hắn?
Thu Thiên cả kinh, nhẹ thu bàn tay đang chạm vào ảnh về.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Tây Hồ trả lời trên kênh chát riêng.
Tây Hồ: "Nếu như ta nói sợ nàng lo lắng?"
Hắn sợ nàng lo lắng. . . Lo lắng? ? ! !
Được rồi, nàng thừa nhận, chỉ một câu nói này của Tây Hồ, đã khiến cho nàng không biết làm sao.
Trả lời thế nào? Trả lời thế nào? Giang Thu Thiên ngươi phải trả lời thế nào?
Cùng người khác tranh luận không phải là nghề của nàng, nhưng chưa có bất kỳ tình huống nào có thể làm khó được nàng, nhưng bị một nam nhân nói như vậy, có phải quá thân mật rồi không?
Thu Thiên nghiêng đầu suy tư ba giây, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Câu hỏi thân mật như vậy, nàng phải trả lời như thế nào?
Hàm răng trắng noãn khẽ cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt linh động lại để lộ ra một tia xấu hổ và tức giận.
Không để cho nàng có nhiều thời gian rối rắm, nam tử áo xanh quay đầu nhìn nữ tử áo tìm cười chế nhạo.
"Nếu như không giết lại, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng."
Thu Thiên nháy mắt mấy cái, không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Tây Hồ: "Vi phu anh tuấn lỗi lạc, không người thể mất hình tượng được. Ái thê bị giết, vi phu làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Nhìn trên màn hình một nam nhân nào đó liên tục phát ra rất nhiều biểu cảm khuôn mặt tươi cười hài lòng, Thu Thiên im lặng một lúc lâu, cảm xúc trong lòng như ngồi cáp treo, vừa quanh co vừa xuống dốc, cuối cùng lại trở lại khởi điểm, lúc vì thế phát ra một biểu cảm bốc hỏa.
Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, lúc này nàng mới khẽ thở dài một cái.
Người này, thật sự không có lúc nào mà nghiêm chỉnh cả. Tại sao mỗi lần nàng gần như cảm thấy hắn hoàn mỹ, hắn lại lật đổ hết ấn tượng tốt của hắn trong mắt nàng vậy?
Nhưng mà, biết hắn gạt mình tự đi giết Mị Song, vì nàng báo thù; ít nhất nói rõ, hắn và cái người tên Mị Song đó không có chút quan hệ nào.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Thu Thiên có chút biến chuyển, ngay chính nàng cũng không phát hiện ra, trên mặt nàng là nụ cười nhàn nhạt.
Thì ra là, da mặt dày cũng có khả năng là thói quen. Nàng lại ở giữa cái thói quen bi ai đó…
Bạn học Thu Thiên lần nữa cúi đầu thở dài.
Tây Hồ nhìn hình ảnh nhỏ bé màu tím trên màn ảnh đang hắn chế nhạo, tròng mắt đen tối lại, nụ cười ban đầu cũng biến mất.
Người tên Mị Song đó, hắn quen biết lúc vô tình tình đi ngang qua một nhóm người đang giết quái. Vừa lúc, nhìn thấy nàng và một người chơi nữ khác bị giết chết nhiều lần, bọn họ lại liên tục sử dụng hồi sinh đan sống lại tại chỗ. Nhưng mà chỉ giết một con quái cấp 20, mà phải liên tục dùng Thương Thành Khởi Tử Hồi Sinh Đan, thì cũng quá lãng phí rồi.
Hắn ra tay giúp họ, đơn giản chỉ là thấy tiếc mấy viên đan dược kia mà thôi. Nhưng mà hai nữ nhân này sau khi thấy hắn giúp hai nàng giết quái xong, lại một mực đi theo bên cạnh hắn không chịu rời đi, chuyện này không dễ chịu một chút nào.
Vì vậy hắn xoay người lại liếc nhìn họ, nhàn nhạt nói: "Hai vị đừng đi theo phía sau ta nữa, ta muốn logout."
Nghe hắn nói như vậy, người tên Mị Song kia liền phát ra rất nhiều biểu cảm môi đỏ mọng và vẻ mặt đôi mắt đẫm lệ: "Ngươi thêm ta làm bạn bè tốt đi? Nếu không mời ta nhập bang cũng được?" Ngay sau đó, lập tức nhảy ra vô số nhắc nhở thêm bạn tốt
Nhưng mà hắn không phải là người dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn, hơn nữa đây chẳng qua chỉ là trò chơi, nàng ta cho rằng nói mấy câu là có thể mê hoặc được người chắc?
Tây Hồ lay động cây quạt, lễ phép mà khách sáo cười: "Kênh thêm bạn tốt từ trước đến nay vẫn đóng, muốn nhập bang, xin liên lạc người chiêu mộ ở trong bang."
Nói xong, cứ như vậy logout.
Về phần sau này, bọn họ hình như là có đi tìm một vị nguyên lão trong bang phụ trách tuyển người, có lẽ cũng do được người khác đề cử, nên đã vào La Hán Đường.
Tất cả cũng chỉ có vậy thôi, thời gian còn lại, hắn hoàn toàn không nói bất cứ câu gì với các nàng.
Nhưng nữ nhân này lại rất ngang ngược, vô duyên vô cớ giết những MM khác trong bang, thậm chí còn giết mấy MM mà hắn thuận tiện mang đi làm nhiệm vụ mấy lần.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt anh tuấn của người nào đó có chút nghiêm túc, nữ nhân đó trước kia như thế nào, không có quan hệ gì với hắn; nhưng nếu nàng đã đặt chủ ý lên Thu Thiên, thì nàng ta phải gánh hậu quả tương ứng .
Còn có cái tên Xích Long kia, thật sự nên suy nghĩ bản thân hắn có năng lực nhận hậu quả cuối cùng hay không.
Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng ngước lên, mang một chút bộ dáng tươi cười tà mị.
Cũng tốt, nếu muốn tới chơi, vậy thì hắn sẽ bỏ ra một chút thời gian chơi hắn bọn họ một lần.
Kì nghỉ đông này trôi qua quá yên ổn rồi, nên tìm một chút chuyện để làm thôi.
Sau khi logout trò chơi, đợi đến lúc Thỏ Con on QQ cũng đã hơn mười giờ đêm rồi.
Thỏ Con thấy nàng online, đầu tiên là gửi cho Thu Thiên một cái ôm nhiệt tình: "Cậu này! Nói cho cậu biết một chuyện! Tớ cứu được một trai đẹp! !"
Thu Thiên cong khóe miệng lên rồi gửi lại cho nàng một khuôn mặt đại ca xã hội đen: "Tớ đã nghe nói."
"A a à? Nhanh như vậy?" Cặp mắt Thỏ Con rơi lệ cảm thán: "Không phải chứ, ngay đến cả người không để ý đến bất cứ chuyện gì như cậu mà cũng biết rồi, vậy tớ chẳng phải đã nổi danh rồi à?"
"Hình như là như vậy."
Thỏ con hạnh phúc phát ra rất nhiều hình trái tim.
Oa, thật là vui vẻ, đây là ý tưởng đột phát của nàng, lên nghỉ chơi, kết quả cứu được một GG, không ngờ GG đó lại cảm động nói muốn tặng đồ cho nàng.
"Tặng đồ?" Lời này của Thỏ Con thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Thu Thiên, chẳng lẽ cứu được một cường hào?
"Không phải đâu!" Thỏ Con say mê ánh mắt tiếp tục lấp lánh "Cậu ta là một người đẹp trai, vừa mới chơi trò chơi." Trai đẹp nói nàng là cô nương tốt, còn nói muốn mua trang phục bàng RMB đưa cho nàng.
Oh rất giá trị nhé, trang phục trang phục.
Thu Thiên trợn mắt nhìn Thỏ Con, bắt người tay ngắn, cho dù Thỏ Con gặp chuyện bất bình ra tay giúp hắn, cũng không đến mức tặng trang phục đắt tiền như vậy, nếu như nàng nhớ không lầm, phục trang cho dù không có thêm bất cứ thuộc tính gì, gia tiền hình như đều 99 tệ trở lên.
Trái lại Thỏ con lại nở nụ cười hiểu rõ, phát hiện phản ứng bình thản của Thu Thiên, ngay lập tức cười hắc hắc.
"Đương nhiên rồi, tớ từ chối ý tốt của cậu ta, đưa phục trang quá đắt..., tớ cảm thấy cậu ta là người tốt, nên đã thêm cậu ta vào QQ, như vậy về tớ có thể bảo vệ cậu ta." Đồ của người khác nàng làm sao có thể lấy được, nàng cảm thấy trai đẹp là người tốt, quá NICE nữa, ý niệm duy nhất chính là muốn lưu phương thức liên lạc của hắn Hàaa...!
Thu Thiên đổ mồ hôi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thêm QQ thôi!" Không ngờ còn có thể thêm hắn vào QQ, nàng đương nhiên là muốn nhìn hắn như thế nào, chính là cực phẩm!
"Cực phẩm?" Thu Thiên hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của Thỏ Con.
Thỏ Con, gật đầu: "Đúng vậy Đúng vậy , tớ thấy mấy tấm ảnh trong album, người trong hình rất đẹp trai đó!" Nước miếng!
"Sau đó tớ hỏi cậu ta, ảnh này có phải là cậu ta không, rất đẹp trai oh. Sau đó cậu ta nói là bản thân, còn nói tớ cất nhắc cậu ta nữa.” Thỏ con xấu hổ chụm hai ngón trỏ vào với nhau: "Người ta vẫn tốt với cậu ấy mà ~~"
Thu Thiên trầm mặc, đối với một thiếu nữ đang hoài xuân ở trước mặt mình, phương pháp tốt nhất chính là trầm mặc.
Loại trầm mặc này nàng đối với chuyện của Lâm Tố Tố đã sớm luyện đến cảnh giới rất cao, Thỏ Con này hoàn toàn có thể nói là có chút lòng thành.
Nhưng mà, nói đi thì nói lại, vận khí của Thỏ Con không tệ, trong cuộc đời có một lần cứu người, còn cứu được một trai đẹp, chắc có lẽ rất nhiều MM hâm mộ nàng ấy.
Bất đắc dĩ chờ đợi Thỏ Con hết hoài xuân, Thu Thiên hỏi nàng: "Cậu mấy ngày rồi không lên trò chơi, tớ cứ nghĩ rằng cậu trầm mê trong YY rồi." Không phải nàng ấy đang mê luyến một chàng trai nào đó trên đài phát thanh sao.
Thỏ Con gửi một biểu cảm thẹn thùng: "Hết cách rồi, âm thanh của thần tượng rất gợi cảm." Rất say mê ~~
Thu Thiên tiếp tục trầm mặc, xem ra con thỏ nào đó lại bắt đầu hoài xuân rồi.
"A! Đúng rồi!" Thỏ Con hét lên sợ hãi : "Tớ nói thêm cậu ta vào nhóm mà quên mất !" Cũng may nàng lanh trí nhớ ra, hắc hắc, trai đẹp, ta thêm ngươi!
Thu Thiên. . . Không trầm mặc nữa.
"Gia nhập nhóm?" Gia nhập nhóm gì? Thu Thiên nhìn QQ trong nhóm, mí mắt trái đột nhiên nhảy lên.
Thỏ Con nàng ấy không phải là muốn thêm người vào nhóm của hai nàng chứ.
"Hắc hắc! Được rồi!" Thỏ con kích động vỗ tay: "Cậu, mau ra đây, hoan nghênh Văn sư huynh chúng ta gia nhập Hàaa...!"
Thu Thiên, hóa đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.