Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 26:




Đi ra đại môn của Đông Giải lâu, đứng trước mái hiên mở ra ô che. Bước chậm vào đường cái không người.
Một chiếc ô, ngăn cách hai thế giới, thế giới bên ngoài trời mưa tí tách ầm vang không ngừng, thế giới bên trong im lặng không tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vị Ương không tiến vào bên trong ô, mà chỉ tùy ý mặc cơn mưa xuyên qua thân thể mình.
“Nếu có thể ta muốn dầm mưa lâu thêm một chút a!” Có khi, Vị Ương cũng sẽ nghi hoặc. Chính mình vì sao lại tồn tại? Chẳng lẽ thật sự vì kiếp trước mình là thần sao?
“Tiên sinh.” Thần sắc bi thương nghi hoặc trên mặt Vị Ương làm trái tim Mặc Ngôn dao động. Tiếng gọi chần chờ, chính là đối phương lại không nghe thấy.
Vươn tay ngơ ngác nhìn hạt mưa xuyên qua: “Thời tiết tháng bảy chính là như thế, nói thay đổi liền thay đổi. Lúc thì mưa to tầm tã lúc thì ánh nắng chói chang.”
“Đúng vậy, tiên sinh.” Nghe được Vị Ương mở miệng, trong lòng Quân Mặc Ngôn không khỏi trầm tĩnh lại.
“Ngay cả mưa cũng không biết xuân đi lúc nào, trời vừa trong lại có lẽ hoa sen trong hồ cũng sắp nở đi.”
“Mấy ngày trước vừa mới nở.”
“Ân, nở là tốt, nở là tốt.”
Quân Mặc Ngôn há miệng muốn nói cái gì, nhưng lại thấy Vị Ương đang mất tập trung cũng đành từ bỏ.
Không khí ái muội thản nhiên vây quanh hai người, muốn tiến thêm một bước cũng không thể, muốn lùi lại một bước lại cũng không xong.
May rằng, không lâu sau Quân Mặc Ngôn đã về tới tiểu viện. Thu lại ô, dũ đi những hạt mưa trên người. Tiếp nhận khăn mặt Mặc Tâm đưa qua.
“Gia, mưa bên ngoài thật lớn!”
“Một lúc nữa có lẽ cũng chưa tạnh được, mùa mưa nhẫn nại một chút.” Chiếc khăn đã chà lau xong được Mặc Tâm cầm đi giặt sạch.
“Đúng rồi, nói Mặc Hối mấy ngày nay tiến vào giúp ta.”
“Đúng vậy, Gia” Mặc Tâm tự nhiên biết chủ tử không nỡ để Mặc Hối dầm mưa, trong lòng nóng lên, vội vã bung ô chạy ra ngoài gọi người. Tên đầu dưa ngốc ngếch kia nếu không có mệnh lệnh của chủ tử thì chết sống cũng không chịu tiến vào!
Lắc đầu bật cười, thay đổi một thân y phục, quay đầu nhìn lại, Vị Ương ghé vào bên bệ cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài.
“Tiên sinh thích mưa?”
Vị Ương ngẩn ra, rồi sao đó gật đầu: “Tam Nhi, ngươi không thấy nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi là một việc có thể khiến cho người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần thư sướng sao? Mưa có thể gột sạch sự dơ bẩn và mỏi mệt trên người. Cũng có thể rửa sạch nội tâm.”
“Mặc Ngôn minh bạch.” Dù sao những gì tiên sinh nói vĩnh viễn là đúng, nếu y thích, như vậy sau này chính mình cũng phải thích.
Vị Ương nhắm mắt, im lặng nghe tiếng mưu rơi. Trong thư phòng nho nhỏ tràn ngập một bầu không khí an tâm. Ngoài cửa sổ truyền đến mùi hoa sen thoang thoảng. làm cho cơn buồn ngủ thứ hai của y lại buông xuống. Chậm rãi y chìm vào bóng tối khôn cùng.
Đọc sách một hồi, Quân Mặc Ngôn ngẩng đầu lại ngoài ý muốn phát hiện Vị Ương đã tựa vào trên chiếc giường bên cửa sổ ngủ say.
Từ sau khi hắn sinh bệnh, cũng không còn nhìn thấy Vị Ương ngủ.
Bên môi mang theo một nụ cười ấm áp bình yên và an tường. Đem sách đặt xuống góc bàn lấy ra giấy Tuyên thành, nắm lấy bút lông, nghiêng đầu chăm chú nhìn Vị Ương thật lâu, rồi mới chậm rãi bắt đầu động bút.
Một bức “mỹ nhân thính vũ hàm thụy đồ” (mỹ nhân nghe tiếng mưa rồi ngủ say) này cũng không giống bình thường, cho nên khi Quân Mặc Ngôn vẽ đã đặc biệt cẩn thận. Bất quá, bởi vì mỗi một bức họa hắn đều dốc hết tất cả tình cảm, cho nên mỗi bức đều vô cùng chân thật.
“Gia.” Mặc Hối cũng Mặc Tâm đã trở lại. Kêu to một tiếng sau, Mặc Tâm mới phát hiện chủ tử đang vẽ tranh, vội vàng im lặng. Khi chủ tử vẽ tranh, rất ghét người khác quấy rầy.
Ý bảo Mặc Mối đi vào góc, Mặc Tâm liền tiến tới hỗ trợ mài mực. Nhìn thoáng qua bức tranh còn đang tiến hành, không ngoài ý muốn lại phát hiện người bên trong là cùng một người.
Chẳng lẽ tiên sinh của chủ tử là quỷ thật sao?
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Mặc Tâm vội vàng vỗ vỗ ngực ổn định nhịp tim. Bắt đầu hết sức chuyên chú mài mực.
Không còn nghiền mực cũng được một vài canh giờ, bức tranh trên án thư từ lâu đã khô hết, được chủ tử cẩn thận thu lại.
Rồi sau đó, chủ tử lại mở sách, chính là…
Mặc Tâm cẩn thận cẩn thận xem xét Quân Mặc Ngôn, tâm tư chủ tử hình như cũng không ở cuốn sách, mà là bên cửa sổ. Mưa bên ngoài đẹp lắm sao? Đáng giá khiến cho chủ tử nhìn chăm chú như thế?
“Tam thiếu gia!” Ngoài cửa vang lên thanh âm của một nha hoàn.
Tựa hồ là bừng tỉnh, Quân Mặc Ngôn khôi phục lại bình thường: “Tiến vào.”
Nha hoàn nhỏ giọng tiến vào thư phòng: “Đây là thiếu gia nhà ta đưa cho ngài.”
Tiếp nhận Mặc Tâm đưa lại tín chỉ (giấy viết thư), Quân Mặc Ngôn nhìn nhìn sau đó nhàn nhạt cười: “Nói cho hắn, ta sẽ đi.”
“Vâng, Tam thiếu gia.” Nha hoàn cúi đầu cáo lui.
“Xảy ra chuyện gì, Gia?”
“Nói muốn bồi dưỡng một chút tình cảm huynh đệ, mời ta còn có Vô Song, Mặc Vũ đi du thuyền.” Tựa lưng vào ghế ngồi, Quân Mặc Ngôn cười đến bí hiểm.
“Du thuyền? Nhưng bên ngoài đang mưa a!” Mặc Tâm nhăn mày lại suy nghĩ chẳng lẽ Mặc Tường là kẻ ngu ngốc?
“A! Hắn nói là một tuần sau, cũng không phải hôm nay.” Đem tín chỉ để lên ngọn nến, nhìn nó bị đốt thành tro tàn. “Bọn họ muốn đùa, ta liền cùng bọn họ. Dù sao dạo này ta cũng có chút nhàm chán.”
“Có ai tới sao?” Không biết khi nào tỉnh lại, Vị Ương dụi mắt ngáp một cái hỏi.
Khuôn mặt thuần trắng ngày thường bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà nhiễm lên một chút đỏ ửng. Quân Mặc Ngôn như bị mê hoặc nhìn chằm chằm Vị Ương.
Không nghe được trả lời, Vị Ương bất mãn nhìu mày, quay đầu nhìn lại.
Nga, nguyên lại là có Mặc Tâm ở a!
“Mặc Tâm, đi xuống trước đi.”
Mặc Tâm cảm thấy kỳ quái chớp mắt mấy cái, bất quá nghĩ đến Mặc Hối ở trong này, cũng liền không sao cả.
“Vâng, Mặc Tâm cáo lui.”
Chờ cho Mặc Tâm ly khai, Quân Mặc Ngôn mới mở miệg: “Là nha hoàn của Quân Mặc Tường, đến mời chúng ta tuần sau đi du thuyền.”
Vị Ương sờ sờ cằm: “Du thuyền? Ha ha! Ngươi muốn đi sao?” Trò hay đã muốn bắt đầu sao?
“Đương nhiên đi, không đi thật không nể mặt họ.” Trong nụ cười ôn hòa trộn lẫn chút tà khí nhè nhẹ, hơi thở phát ra cũng lạnh lẽo tận xương.
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Vị Ương nhíu mày: “Vừa rồi là nha hoàn của tên kia?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Một lần nữa nằm lại trên giường, Vị Ương phất phất tay trước mũi mình, thật giống như ngửi được mùi gì khó ngửi.
“Hương vị thực khó ngửi. Mặc Tâm cùng nha hoàn nơi này đều không bôi hương phấn ta cũng sẽ không chú ý, mấy nha hoàn của tên kia tựa hồ đều bôi. Thực gay mũi, chính là cái mùi này làm ta tỉnh lại. Thật là, vốn nghĩ ngủ tiếp một lát, hiếm khi mới ngủ được. Ai…”
Hàng lông mày thẳng bởi vì lời nói của Vị Ương mà nhăn lại: “Ta đã biết, tiên sinh. Sau này bất cứ người nào tiến vào tiểu viện cũng sẽ không được bôi hương phấn, ta sẽ ra lệnh.”
“Kỳ thật cũng không có gì, chính là hiếm khi ngủ được lại bị quấy rầy.” Có bôi hương phấn hay không hoàn toàn là chuyện của người khác, y sao có thể cưỡng cầu?
Mặc kệ Vị Ương nói như thế nào, Quân Mặc Ngôn vẫn đem mệnh lệnh này truyền ra. Thủ hạ tuy rằng cảm thấy khó hiểu, những vẫn chưa nói cái gì.
“Khối băng này thật sự một câu cũng không nói đi!” Vị Ương bay tới trước mặt Mặc Hối, tò mò đánh giá nam tử đem câu im lặng là vàng phát huy tới cực điểm này.
Nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt mang theo nhiều điểm yêu thương cùng sủng nịch: “Tính cách Mặc Hối vốn là như vậy, tiên sinh không cần quá bận tâm.”
“Ta cũng không bận tâm, chỉ là cảm thấy tò mò thôi.”
Trong góc phòng, Mặc Hối mặt lạnh, nhìn chủ tử của chính mình nói nói cười cười cùng một đám không khí, một chút đều không cảm thấy kinh ngạc. Ngược lại nhìn thấy nụ cười bất đồng với ngày thường kia mà cảm thấy vui mừng.
Chính là xuất phát từ bản năng của một sát thủ, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy được có người đang nhìn hắn. Có lẽ chính là đám không khí hoặc người mà hắn nhìn không thấy đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.