Thứ Nữ Song Sinh

Chương 9: Tế tự phong ba




Dịch Cẩn Ninh một thân một mình ngồi trên giường luyện thổ nạp, Mạc Liễm Sâm ngồi ở một bên nhìn. Sau khi nàng vận chuyển nội lực của bản thân một vòng thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, mau lẹ xoay người xuống giường, cùng Mạc Liễm Sâm chơi trò mèo vờn chuột trong phòng.
“Ninh Ninh, đề khí, khí vận đan điền, đừng đi nhanh quá!”
Mạc Liễm Sâm đuổi theo nàng, thấy hơi thở nàng có chút không thông thuận vội nhắc nhở. Đây là thú vui trong khuê phòng của hai vợ chồng hắn. Sau khi Dịch Cẩn Ninh luyện thổ nạp liền luyện khinh công, nàng chạy trong phòng, Mạc Liễm Sâm đuổi theo sau nàng, đuổi kịp liền hôn một chút.
Vài lần trước Dịch Cẩn Ninh đều là đại bại, sau khi bị Mạc Liễm Sâm đuổi kịp không thể không cho hắn ăn đậu hũ. Nàng oán hận cắn răng, nhất định phải thắng hắn, nâng khinh công lên một tầng.
Hôm nay nàng có phần ngoài ý muốn phát hiện, bản thân không những khinh công nhẹ hơn rất nhiều, ngay cả đề khí cũng thoải mái hơn không ít. Xem ra một tầng công lực quả thực không thể khinh thường. Theo Mạc Liễm Sâm từng nói nếu siêng năng luyện tập, mọt thời gian nữa thì những cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ khó mà có thể đánh lại nàng.
Mạc Liễm Sâm đuổi theo nàng nhảy lên xà nhà, nàng lập tức đổi hướng phi thân đến trên một cây cột trụ nằm sấp trên đó. Chỉ thấy nàng quay mặt về phía MẠc Liễm Sâm, hai chân vắt trên cây cột, khinh miệt liếc phu quân mình một cái. Nàng cười tủm tỉm: “Vương Gia, lần này xem chàng đuổi kiểu gì!”
“Được, xem ta đuổi kiểu gì!”
Mạc Liễm Sâm cũng khinh thân nhảy lên, nhảy qua cây cột của Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh cũng cười duyên một tiếng, lại xoay người, nằm sấp trên một cây cột khác.
Nàng nhăn mặt với MẠc Liễm Sâm: “Xem đi, chàng không đuổi kịp thiếp rồi!”
Khinh công của nàng tiến bộ thần tốc nhưng vẫn chưa thể sánh được với công lực thâm hậu Mạc Liễm Sâm ngày tích góp đêm mệt mỏi. Vả lại thổ thần thánh thủ Điệp Cốc há có thể là khoác lác? Hắn chỉ không muốn để nàng mỗi lần đều là tận hứng mà chơi, mất hứng mà kết thúc thôi. Dù sao nhường nàng hắn cũng không chịu thiệt.
Mạc Liễm Sâm cười gượng ha ha hai tiếng, nhảy xuống khỏi cây cột này, khinh thân nhảy đến trên cây cột của Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh lại né người, nhảy một cái đến trên bàn tròn gỗ lim lớn. Nàng nhướn mày nhìn Mạc Liễm Sâm: "Chàng thua!"
Vốn tưởng rằng hắn sẽ kiên trì thêm lát nữa, không ngờ Mạc Liễm Sâm khẽ cười một tiếng, thẹn thùng cúi đầu, nhìn như mất mát lắm: "Nàng thắng rồi!"
Dịch Cẩn Ninh dương dương tự đắc, ngẩng cái đầu cao ngạo lên, đón nhận kết quả thắng lợi của mình. Lúc trước đã nói, người kia thắng trận có thể hôn người thua trận một chút. Nàng cũng không ngốc như vậy, vừa rồi Mạc Liễm Sâm cúi đầu trong mắt hắn lóe ra sự giảo hoạt cũng không tránh được hai con mắt của nàng.
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thế người thắng cao cao tại thượng đứng đó, hai tay chống nạnh.
"Hôm nay thiếp thắng, trừng phạt do thiếp quyết định!" Nàng vươn một ngón tay ngoắc ngoắc với Mạc Liễm Sâm: "Chàng lại đây cho thiếp, thiếp muốn thu chiến lợi phẩm!"
Mạc Liễm Sâm vẫn chưa hiểu trừng phạt nàng nói là cái gì,, hớn hở đi tới, chờ Dịch Cẩn Ninh "trừng phạt". Hắn nhắm chặt hai mắt, trong bụng kinh hoàng không thôi, Ninh Ninh sẽ hôn hắn nha, hắn thật khẩn trương nha nha nha, đợi lát nữa có nên đáp lại một chút hay không nhỉ? Hắn còn đang đắc ý trong lòng, suy nghĩ xem trước nên có phản ứng như nào, sau đó lại tỏ vẻ như nào.
Không ngờ. . .
"A!"
Dịch Cẩn Ninh bỗng nhiên vuôt mũi hắn, đoạn cắn một cái, sau đó nhanh chóng lắc mình rời đi.
Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh đắc ý đứng ở cửa, cười đến một mặt hạnh phúc, lại bĩu môi nói: "Được, nàng đã dám cán ta vậy xem ta có xử lý nàng không!"
Hắn hăn hở đuổi theo, dùng bộ pháp Lăng ba vi bộ, đi cực nhanh, rất giống bộ pháp lần trước của ông lão tóc bạc cách vách Tướng phủ.
Bỗng chốc hắn bắt được Dịch Cẩn Ninh, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng một cái, sau đó. . . Chạm lên môi nàng vốn định cắn một cái để phát tiết nhưng thấy chóp mũi nàng thật đáng yêu, không kìm được khẽ hôn một cái, vừa hôn đã là không thể vãn hồi.
Nụ hôn của hắn cường ngạnh mà không mất sự dịu dàng, kịch liệt lại triền miên, bàn tay đặt sau ót nàng xiết thật chặt, tựa như muốn nhét nàng vào trong thân thể mình, không bao giờ tách ra nữa.
"A Sâm. . . ." Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt hô hấp không thông thốt ra hai chữ này, khuôn mặt nàng đỏ bừng mê người, mềm mại vô lực nằm sấp trong lòng hắn.
"Ừ. . ." Trong lời nói mơ hồ không rõ Mạc Liễm Sâm lại xâm lược thành trì phía sau lớp bảo vệ của nàng lần nữa.
Sự mềm mại và hương thơm của nàng khiến hắn mệ muội, chống cự giãy giụa nho nhỏ của nàng và ngây ngô đáp lại của nàng càng thúc giục nhiệt tình của hắn. Hắn dừng động tác, nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên chiếc giường mềm mại, đôi mắt sâu hun hút nhìn Dịch Cẩn Ninh dưới người, đó là quyến luyến cả đời này của hắn.
"Ninh Ninh, đừng bắt ta chờ đợi nữa. Có được không?"
Hắn gặm nhấm da thịt mềm mại trên cổ nàng, một đường xuống dưới, lưu lại những ấn ký hồng nhạt trên người nàng. Động tác thô bạo lại không mất sự mềm nhẹ khiến Dịch Cẩn Ninh hút một ngụm khí nhỏ, phản ứng của cơ thể cũng khiến nàng đỏ mặt tai hồng. Thân thể của nàng nói cho nàng biết, nàng cần Mạc Liễm Sâm an ủi, cần được hắn lấp đầy.
Cặp mắt Dịch Cẩn Ninh đã là mê ly chứa đầy men say, thoạt nhìn rất là hưởng thụ. Nàng chưa bao giờ biết thì ra chính mình cũng có phóng túng và khát vọng như vậy, nàng khát vọng được nhiều hơn.
Ngay từ lúc Mạc Liễm Sâm ngủ trên sàn đến sau khi bất tri bất giác trèo lên giường nàng, đến bây giờ là tiến công đều dùng chính sách dụ dỗ, nàng không muốn rơi vào tay giặc cũng không được. Khế ước bằng miệng một năm kia. . . E là hôm nay bị phá vỡ rồi.
Quần áo đã bị cởi xuống hết, chỉ để lại chiếc yếm thêu hoa sen màu tím nhạt, nụ sen tịnh đế* sắp nở này bao vây thân hình nho nhỏ nửa hở nửa kín của nàng. Cuối cùng MẠc Liễm Sâm không kìm nén được nữa kéo cái yếm vướng bận này ra, bàn tay to xoa nán một bên trắng nõn mềm mại. Lý trí hoàn toàn chuồn đi mất rồi, khát vọng đè nén hồi lâu cũng không còn cách nào ức chế nữa.
Màn che hạ xuống, che khuất kiều diễm bên trong.
Không biết là thời gian quá chậm hay chuỵen tốt sẽ không dây dưa nhiều.
Nô Nhi vội vàng xông tới, cắt ngang tìn cảm đang trình diễn mãnh liệt.
"Tiểu thư, cô gia. . ."
Hai người đang nhập diễn bỗng chốc bị dội nước lạnh. Mạc Liễm Sâm thò đầu ra ngoài mành thăm dò, biểu cảm âm lãnh khiến Nô Nhi biết không xong.
Phá hỏng chuyện tốt sao?
Nô Nhi lè lưỡi, dù sao cũng là vợ chồng, lúc này bị cắt ngang lần sau bù lại là được rồi!
Nàng hoàn toàn là suy nghĩ của một đứa bé, không thể tiếp thu thống khổ khi đột nhiên bị cắt ngang. Mạc Liễm Sâm ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cùng lúc Dịch Cẩn Ninh buông lỏng phòng bị công kích bất ngờ, không ngờ lại bị mộy tiểu nha đầu phá hủy, còn đúng lúc hắn vận sức chờ phát động.
"Có chuyện gì?"
*Sen tịnh đế: Là loại sen có hai bông nở trên cùng 1 đế, mang lại may mắn và điềm lành.
Biểu cảm lạnh như băng thật xứng với ánh mắt giết người của hắn, đủ để đông chết tiểu nha đầu Nô Nhi không rành thế sự.
“Nô tỳ… Ha ha, không có việc gì,hai người… Hai người có thể… tiếp tục!”
Hai tay Nô Nhi che mặt, chuẩn bị chạy trốn.
Còn có thể tiếp tục sao? Mạc Liễm Sâm một mặt lửa giận, hận không thể bóp chết Nô Nhi.
Tuỳ tiện mặc xiêm y, Dịch Cẩn Ninh cũng thò đầu ra: “Nô Nhi, chờ ta một chút, ta ra ngay!”
Dịch Cẩn Ninh thật có lỗi thoáng nhìn qua Mạc Liễm Sâm chưa thoả mãn dục vọng, sửa sang lại quần áo xong nàng thản nhiên xuống giường, lưu lại MẠc Liễm Sâm với vẻ mặt buồn khổ thở ngắn than dài.
Vì sao mỗi lần đều như vậy chứ?
Nô Nhi ngẩng thẳng đầu, nom Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh đi ra, ánh mắt ăn thịt người của MẠc Liễm Sâm khiến lòng nàng sợ hãi.
Nàng đáng thương hề hề nói: “Tiểu thư, em không cố ý!”
Sao nàng biết được ban ngày ban mặt tiểu thư và cô gia lại làm chuyện như vậy chứ, vả lại… Không phải tiểu thư đã nói nàng muốn trừng phạt cô gia ngủ sàn đủ một tháng sao? Hiện giờ xem ra tiểu thư khẩu thị tâm phi rồi!
Nô Nhi ái muội nhìn Dịch Cẩn Ninh rồi lại cẩn thận nhìn Mạc Liễm Sâm, biểu cảm cái gì cũng không biết làm Dịch Cẩn Ninh dở khóc dở cười.
“Nói đi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Giọng điệu lạnh như băng của Mạc Liễm Sâm làm Nô Nhi giật mình thon thót, hôm nay tính khí cô gia rất không tốt! Dường như nếu nàng không nói ra sự tình to bằng trời sẽ rút gân lột ra nàng vậy.
“Chuyện này… Nô tỳ không dám nói!” Nô Nhi hơi cúi thấp đầu, không dám nhìn đôi mát phừng phừng lửa của Mạc Liễm Sâm.
Vừa rồi là nàng sơ suất, nàng hơi đánh cái miệng nho nhỏ của mình, đúng là không nhớ dai, chỗ này là Hoàng cung, cô gia còn là Vương Gia đấy. Lần sau nhất định không được xông loạn phòng ngủ của tiểu thư và cô gia, bằng không nàng đừng hòng có trái ngon để ăn!
“Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói, đừng kì kèo mè nheo!”
Lời nói sống nguội của Mạc Liễm Sâm ma sát mang tai Dịch Cẩn Ninh, nàng nhăn mày: “Chàng đừng doạ tiểu hài tử, biết chưa?”
Nô Nhi mới có mười ba tuổi, cái gì cũng không hiểu. Cuộc sống trước kia là theo một đám khất cái, bây giờ lại theo Dịch Cẩn Ninh vào Hoàng cung, rất nhiều quy củnàng không được học, rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế nàng cũng không hiểu. Không phải chỉ là cắt ngang chuyện tốt của hán thôi sao, không cần phải nói lời cay độc với Nô Nhi đi?
“Chẳng lẽ ta đường đường là một Vương Gia còn không thể nói với một nha hoàn là nàng như vậy sao? Nô Nhi phải không, nếu ngươi không nói ra chuyện quan trọng gì xem ta có trừng phạt ngươi thích đáng hay không?”
Hiện tại ngoại trừ nha hoàn điện Thừa Ân của hắn, thử hỏi có còn nha hoàn không kiêng nể gì như Nô Nhi không, dám nhìn thẳng hắn? Tuy rằng bên ngoài rất nhiều người đều ức hiếp Vương Gia ngốc mù là hắn đây.
“Hả…” Dịch Cẩn Ninh hết chỗ nói, Mạc Liễm Sâm như thế nào dựa vào chuyện này mà giở tính tình trẻ con với nàng chứ!
Đối với người làm trước giờ hắn đều là vẻ mặt tươi cười chào đón, dù hắn chỉ là một Vương Gia ngốc mù, đều không có nha hoàn chịu qua tức giận của hán, ngoại trừ người muốn ức hiếp hắn.
Không khí trong phòng có phần xấu hổ, Dịch Cẩn Ninh ho hai tiếng, hắng giọng nói: "Nô Nhi ngươi nói đi, chúng ta không trách ngươi!"
Nàng thoáng nhìn Mạc Liễm Sâm vẫn đang giận lẫy: "Vương gia cũng không trách ngươi!"
Thế này Nô Nhi mới nói ra mục đích nàng tới đây: "Là nh này, vừa rồi em nhận được lời của Tần thượng nghi, nói là nửa tháng sau sẽ đến Hoàng miếu tế tự, con cháu Hoàng thất đều phải trình diện. Nghe nói chuyện này đã chuẩn bị từ nửa tháng trước, không cung nào là không được thông tri. Tần thượng nghi bảo điện Thừa Ân chúng ta chuẩn bị sớm, đừng để hôm đi tế tự xảy ra sai sót!"
Thật sự nàng không có ý cắt ngang chuyện tốt của Vương Gia! Tần thượng nghi nói, nếu trong vòng nửa tháng Thanh Vương phi không thể học thứ tự lễ nghi tế tự thì không được ghi tên vào gia phả Hoàng thất. Có thế này nàng mới sốt ruột chạy tới, nhắc nhở tiểu thư đấy chứ!
Ai mà biết được giữa ban ngày ban mặt Vương Gia và tiể thư không kìm chế được, chuyện này có thể trách nàng sao?
Nô Nhi bĩu môi, đợi Thanh Vương xét đoán. Nếu chuyện này thật sự không phải "chuyện trọng yếu", nàng chính là chết một vạn lần cũng không đủ bồi thường một lần tổn thất của hắn.
Nàng lét lút chăm chú nhìn vẻ mặt Mạc Liễm Sâm, phát hiện hắn đang chau may, ra vẻ chuyện này thực sự không phải "chuyện lớn"! Xem ra lần này chết cực kỳ thảm rồi, một trăm lần cũng không đủ hắn đánh!
Nô Nhi nhắm mắt cúi đầu, chờ đợi xư rphạt sắp đến, ai ngờ chờ được một câu sâu xa của Mạc Liễm Sâm: "Ngươi đi xuống trước đi, nhớ kỹ lần sau đừng xông loạn phòng ngủ của người khác!"
Nô Nhi như trút được gánh nặng, như chạy trốn rời khỏi phòng.
Vương Gia ngốc mù bị mọi người khinh thường này đúng là giả dối quá mức, lại có thể lừa người khác lâu như vậy mà chưa bị phát hiện. Nha hoàn hồi môn của tướng phủ liếc mát một cái là phát hiện hắn không mù không ngốc, không biết ánh mắt những người kia là như thế nào!
Bên trong hoàn toàn lâm vào yên tĩnh!
Dịch Cẩn Ninh thật không dám nói chuyện, vừa rồi nàng hiểu lầm ăhns, cho rằng Nô Nhi sẽ bị phạt. Không ngờ hắn lại rộng lượng như vậy.
Đáng tiếc, trước nay Mạc Liễm Sâm không hề rộng lượng như vậy.
"Vừ rồi. . . Nô Nhi cắt ngang chúng ta, nàng nói xem. . . Chúng ta có nên tiếp tục không?" Mạc Liễm Sâm ôm eo nhỏ của Dịch Cẩn Ninh, tựa đầu trên vai nàng, vẻ mặt ái muội nói.
Dịch Cẩn Niên kiên trì giao ước bằng miệng: "Không được, chờ một năm."
"Một năm?" Khóa môi Mạc Liễm Sâm hiện ý cười lưu manh: "Phản ứng vừa rồi của nàng. . . fm, thân thể phản ứng với ta, nàng thật thích đụng chạm của ta đúng không? Chẳng lẽ là ta hiểu lầm?"
Vừa rồi. . . Vừa rồi nàng bị hắn làm cho mơ hồ có được hay không! Dịch Cẩn Ninh muốn giải thích lại biết chuyện này càng giải thích càng hỏng, nàng vẫn là kiên trì nguyên tắc thôi, miễn cho sau này bị ấm sc còn không thể trừng phạt hắn.
Nàng dẩu môi, đôi moi hồng hồngh phiếm ánh sáng mê người, Mạc Liễm Sâm nhìn mà không kìm được muốn cắn một cái. Dịch Cẩn Ninh nhìn thấu ý đồ của hắn, vội vàng hán lại: "Ngừng, phải có chừng có mực!"
Lúc trước ắhn gạt nàng thân phận Thanh Vương còn chưa tính sổ với hắn đâu, lúc này cơn giận cảu nàng còn cha tan, tuyệt không thể để hắn chiếm thế thượng phong. Còn có chuyện hán là thủ lĩnh Sát Minh, chuyện này nếu không phải A Truc chủ động khai báo thì không biết hán còn muốn giấu diếm nàng đến khi nào nữa.
Ngẫm lại mà vẫn tức, Dịch Cẩn Ninh xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nam nhân tự cho là đúng này nữa. Cái gì cũng không chia sẻ với nàng, có nước mắt cũng tự mình nuốt, có khổ cũng tự mình gánh. Đã yêu nhau, cần gì khiến bản thân quá mệt mỏi, thêm một người chia sẻ không được sao?
"A Sâm, sau này. . . Đừng liều mạng chống đỡ, chàng phải nhớ kỹ, thiếp đã là vợ của chàng!"
Mắt Dịch Cẩn Ninh ngập nước, nước mắt doanh tròng nhưng thế nào cũng không chịu rơi xuống
MẠc Liễm Sâm từng rất khổ sở, cái gì hắn cũng không muốn chia sẻ cùng người khác. Dịch Cẩn Ninh vì ắhn khổ sở, vì hắn sốt ruột cũng vô dụng.
"Được!"
Vươn tay kéo thê tử đang cố nén lệ về phía mình, Mạc Liễm Sâm một mặt nhu tình lau hết nước mắt trong mắt nàng, đã không chịu rơi lệ vậy thì đừng rơi nữa.
"Ta không thích nhìn thấy nàng khóc!"
Giọng nói như một loại rượu ngon của hắn làm nội tâm trống rỗng của Dịch Cẩn Ninh bỗng chốc tràn đầy, hắn không hy vọng thấy nàng khóc, vậy nàng sẽ không khóc.
Miễn cưỡng tươi cười nhưng cười khó coi hơn cả khóc.
"Xấu muốn chết!" Mạc Liễm Sâm mím môi: "Nụ cười từ nội tâm mới là đẹp nhất!"
Tựa như. . . Một lần tại xích đu ở hậu hoa viên của Tướng phủ, một lần tươ cười thật tâm ấy, đời này của hắn cứ như vậy bị kéo vào trong.
“Đúng rồi!” Mạc Liễm Sâm nhìn nàng, dịu dàng nói: “Tế tự kia… Rất quan trọng, ngàn vạn đừng để xảy ra sai lầm. Bởi vì… Chuyện này liên quan đến chuyện nàng có thể được ghi tên chính thức vào gia phả Hoàng tộc, trở thành con dâu Hoàng gia hay không.”
Thành viên chính thức của Hoàng thất chẳng phải chỉ cần thành thân là có thể nhập gia phả, điểm này Dịch Cẩn Ninh thật sự không biết. Mạc Liễm Sâm chậm rãi nói nghi thức tế tự nên chú ý những gì, những thứ kia nhất định phải kiêng dè những thứ kia có thể không cần để ý.
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, nàng nghe nghiêm cẩn, chớp mắt một cái thời gian cứ thế trôi qua. Mạc Liễm Sâm nói cho Dịch Cẩn Ninh nghe tròn hai canh giờ, hắn cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nhớ kỹ được bao nhiêu rồi?”
“Không nhớ kỹ được bao nhiêu nhưng nên nhớ hẳn là nhớ được đi!” Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Được rồi đừng dáng vẻ đại thẩm nữa, làm thiếp cũng không được tự nhiên!”
Thực ra nếu như thực sự chuẩn bị mà nói, một tháng này Dịch Cẩn Ninh đều phải chịu đựng. Hoàng thất tuyển chọn con dâu đều có yêu cầu nghiêm ngặt, giống Hoàng thượng tuyển chọn phi tần, những chính phi của thành viên Hoàng thất khác đều phải trải qua chọn kỹ lựa khéo, rồi sau đó ở trng cung học tập lễ nghi một đoạn thời gian, lại xem xét hiệu quả. Nếu học không tốt hoặc không làm người ta hài lòng thì trực tiếp huỷ bỏ tư cách. Chẳng qua trình tự Hoàng đế tuyển chọn phi tương đối phức tạp mà thôi.
Mạc Liễm Sâm khe khẽ thở dài, nếu hôm tws tẹ Ninh Ninh biểu hện hơi sai lầm một chút thôi thì không thể vào gia phả, nếu lúc đó huynh đệ Chương Vu Thành hoặc Dao phi đứng ra cố ý quấy rối, vậy thì… Hậu quả thật không chịu nổi.
Hắn không có năng lực biết trước, mà là người Chương gia thật sự quá giảo hoạt. Ninh Ninh phế Chương Dẫn Giác, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn tựa như có thể nhìn thấy ngày ấy vẻ mặt vênh váo đắc ý của Chương Vũ Thành, lấy lại bình tĩnh, hắn nói với dịch Cẩn Ninh: “Ninh Ninh, nàng phải có sự chuẩn bị, có thể bọn họ sẽ có hành động!”
Dịch Cẩn Ninh nhàn nhạt đáp lời, không nói gì nữa.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, hôm tế tự Dịch Cẩn Ninh bị cung nữ gọi dậy sớm.
Sáng sớm vẫn không sao, đáng giận nhất chính là cung trang vừa dầy vừa nặng này. Thấy một vị ma ma mang theo một đội cung nữ đi tới, phía sau bê theo mấy cái khay, nàng còn tưởng chỉ là quần áo mình nàng, không ngờ…
Dịch Cẩn Ninh mang theo vẻ mặt đau khổ nhìn MẠc Liễm Sâm đứng cạnh nàng cười ngây ngô, nàng có thể không mặc chúng không?
Mạc Liễm Sâm là một “người mù”, sao hắn có thể nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Dịch Cẩn Ninh đây?
Nhưng vài vị ma ma rửa mặt chải đầu cho nàng nhìn ra sự không vui của nàng, bèn than thở khuyên nhủ: “Thanh Vương phi ngài là thành viên Hoàng thất, điểm lễ nghi cơ bản ấy đã chịu không nổi, về sau còn nhiều lễ nghi rườm rà hơn ngài không chịu được liền kêu mệt mỏi ư? Ngài muốn mặc ít một cái e là khó mà được, chuyện này không hợp quy của đâu!" Đây là lễ tiết cơ bản Vương Phi ngài phải tuân thủ, chúng thuộc hạ làm nô tài còn phải tuân thủ hơn ngài rất nhiều đấy!"
Đã qua buổi trưa, Dịch Cẩn Ninh ăn cơm trưa qua quýt, kéo tay MẠc Liễm Sâm, đỡ hắn đi lên dàn tế cao cao. Đì cùng bọn họ còn có thành viên khác của Hoàng thất, tỷ như thái trử, tỷ như Huyền Vương, Quận Vương, còn có vài vị Hoàng tử trưởng thành chưa được phong vương và vị đại ca Hiếu Thân Vương của Hoàng thượng.
Ở trên tế đài tế bái trời thần mới là chính thức tiến vào tông miếu tế bái tổ tiên, dưới mặt rời chói chang Dịch Cẩn Ninh đứng dưới ánh nắng gay gât hồi lâu, thẳng đến từng thành viên Hoàng thất đã bái lạy xong mới đến lượt nàng và Thanh Vương.
"Thanh Vương và Thanh Vương Phi tế bái trời thần. . ."
Cỏ họng vịt đực bén nhọn của Lưu công công kêu lên, bởi vì hắn là thái giám nên một đường truyền xuống từ trên đàn tế cao cao. Dịch Cẩn Ninh đỡ trán, đến lượt ai bái tế cũng phải báo cho bách quan tế bái phía dưới, sao Mạc Liễm Sâm không nói với nàng chứ?
Tế bái trời thần, hết thảy đều thuận lợi, Dịch Cẩn Ninh kém chút nữa cho rằng huynh đệ Chươgn Vũ Thành và Dao phi sẽ không làm gì nàng. Nàng còn nghi ngờ có phải bản thân nghĩ nhiều hay không, hiện tại vết thương của Dao phi đã khá hơn, vừa rồi nhìn động tác bái tế của bà ta rõ ràng là tất cả đã tốt rồi.
Lúc tiến vào tông miếu, Mạc Liễm Sâm vụng trộm lau mồ hôi trên trán cho Dịch Cẩn Ninh, động tác này đúng lúc bị Quận Vương ở phía sau bắt được.
Mạc Dật Hiên kỳ quái liếc Mạc Liễm Sâm một cái, Dịch Cẩn Ninh thấy hắn liếc qua vội nói với Mạc Liễm Sâm: "Vương Gia ngoan, cám ơn chàng lau mồ hôi cho thiếp, trở về Vương Phi thân ái sẽ cho chàng ăn kẹo hồ lô!"
Nghe lời này của Dịch Cẩn Ninh, Mạc Dật Hiên mới buông xuống nghi hoặc trong lòng, vừa rồi là mắt hắn vụng về sao? Động tác lau mồ hôi cho Dịch Cẩn Ninh của Mạc Liễm Sâm tự nhiên như vậy, ánh mắt hắn mềm mại ấm áp, ánh mắt này thần thái này, hoàn toàn không như một Vương Gia ngốc mù nên có!
Đại môn tông miếu được đóng lại kêu két một tiếng, bên trong tối đen như mực. Chỉ chốc lát sau, mấy chục cây đuốc và ngọn đèn dầu sáng lên. Dịch Cẩn Ninh theo mọi người tiến vào bài vị được đặt chỗ trong cùng, phát hiện bài vị nơi này bày biện hơi kỳ quái.
Không đợi nàng nghĩ nhiều, tiếng thét chói tai của thái giám lại vang lên: "Các cung về các phòng chuẩn bị trước, sau thời gian một chén trà lại về đây tiếp tục đại điển tế tự, chính thức lễ bái tổ tiên!"
Nghê thức tế tự chính thức bắt đầu?
Dịch Cẩn Ninh còn đang suy ngẫm đây là một loại nghi thức kỳ quái cỡ nào, làm sao có thể có phòng từng người? Căn phòng kia dùng để làm gì?
Mạc Liễm Sâm kéo nàng đi theo một cung nữ về phòng của bọn họ, đó là một gian phòng nhỏ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa, bên trong chỉ có một cái giường lớn và một bộ bàn ghế, bên cạnh là một hộc tủ lớn.
Bỗng nhiên cung trang trên người Dịch Cẩn Ninh nét ra một vết rạn nhỏ, nàng nhíu đầu mày, kinh ngạc nhìn về nagưn tủ lớn ở một bên, lại nhìn phu quân mình.
Trong ngăn tủ có cái gì?
"Chàng nói đúng, bây giờ. . . Bắt đầu!"
Trong một can phòng khác, Dao phi và huynh đệ Chương Vũ Thành đứng chung một chỗ, thần sắc quái dị.
"Huynh nói xem, nàng ta sẽ thay cung trnag trong ngăn tủ chứ, nàng ta phát hiện gì đó trong ngăn tủ thì sao?" Dao phi nhìn về phía nhị huynh Chương Vũ Hùng của mình, vẻ mặt nôn nóng.
Chương Vũ Hùng khoát tay: "Đừng nóng vội, ma ma đưa cung trang là người của ta, bà ấy làm việc ta yên tâm!"
"Cái đó trong ngăn tủ chạy ra sẽ kông sợ Hoàng thượng trách tội chứ?"
Chương Vũ Thành cũng thật kinh ngạc, bỏ thứ kia vào ngăn tủ Dịch Cẩn Ninh, đến nay có thể nhân cơ hội trả thù Dịch Cẩn Ninh, thứ hai có thể thử nền tảng của Mạc Liễm Sâm. Nhị đệ và Huyền Vương từng nói thương tổn của Mạc Liễm Sâm đã sớm khỏi, nhưng vẫn đang giả ngu giả mù, lừa bịp thế nhân.
"Rốt cuộc là cái gì, có xúc phạm đến Hoàng thượng hoặc người chính chúng ta không? Dao phi tỏ vẻ thật nghi hoặc, lần trước bà ta bị Vạn Quý phi đánh bản tử, trong lòng luôn ghi hận Dịch Cẩn Ninh.
Hôm nay tế tử, nhận được tin tức huynh đệ mình sẽ đối phó với Dịch Cẩn Ninh bèn xin Hoàng thượng cho đi cùng. Kỳ thực, thấy địa vị bà ta đứng đầu bốn vị phi tử nhất phẩm quý thục hiền đức? Chớ nói đến tế tự tông miếu, chính là đến vị trí hơi có liên quan cũng không có, nếu không phải Hoàng thượng cưng chiều bà ta, tối hôm qua mới đáp ứng thỉnh cầu của bà ta, bà ta cũng không thể đến đây.
Bà ta hơi nhíu mày, hôm nay mí mắt giật mạnh, không phải điềm tốt!
“Sẽ không, con hổ lớn trán trắng điếu tinh kia trải qua sự huấn luyện của thuấn thú sư chuyên môn, hơn nữa xiêm y trên người Dịch Cẩn Ninh bị hạ vài thứ, con hổ lớn này hẳn sẽ không làm thương những người khác.”
Chương Vũ Hùng cũng không xác định lắm, chính là thuần thú sư này nói sẽ không xảy ra chuyện, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
Trong phòng Dịch Cẩn Ninh, nàng và Mạc Liễm Sâm căng thẳng nhìn ngăn tủ, không động vào nó. Không cần đoán cũng biết trong đó thả mãnh thủ gì, bởi vì vừa rồi nó đã gầm lên giận dữ, nghe qua như đã lâu chưa được ăn.
“Làm sao bây giờ?”
Ý Dịch Cẩn Ninh là nàng muốn chạy ra. MẠc Liễm Sâm tự nhiên hiểu được nhưng xiêm y Ninh Ninh…
Hắn cẩn thận nhìn tầng tầng cung trang thập nhị trọng của nàng, mỗi một lớp chỗ khâu đều có sơ hở, không cẩn thận nhìn tuyệt không phát hiện. Còn có màu sắc trên quàn áo không thích hợp, hắn cầm lên cẩn thận ngửi, là một loại thuốc dẫn, nếu hắn đoán không lầm chính là thuốc dẫn dẫn con hổ kia nhào tới.
Mày kiếm thâm thuý của Mạc Liễm Sâm nhướn lên: “Ma ma kia bị thu mua rồi!”
“Chúng ta không thể để con hổ kia bị đói lâu!” Dịch Cẩn Ninh híp mắt, hàn quang hơi lộ ra, đây là dấu hiệu nàng phản kích.
Chỉ thấy nàng thong dong thoát từng tầng cung trang trước mặt Mạc Liễm Sâm, lộ ra chiếc quần lụa Vân Yên mỏng màu tím nhạt bên trong cùng, nàng âm thầm thay cái này lúc lấy cớ đi nhà xí trước khi đến đây. Người hầu hạ nàng, ngoại trừ Tiểu Đào và Nô Nhi, những người khác nàng một mực không tin.
Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh một thân lụa mỏng Vân Yên tím nhạt, sang sảng nở nụ cười. Ninh Ninh của hắn quả nhiên không giồng người thường!
“A Trúc!”
Mạc Liễm Sâm kêu to một tiếng, không biết A Trúc xuất hiện từ chỗ nào, cầm trong tay một bộ cung trang. Đây là hắn chẩun bị tốt từ trước cho Dịch Cẩn Ninh, nếu Ninh Ninh không mặc cung trang ra ngoài, chỉ biết sẽ bị bêu danh bất kính tổ tiên, cũng gây bất lợi cho nàng.
Dịch Cẩn Ninh dĩ nhiên hiểu được dụng ý của MẠc Liễm Sâm, nàng tỏ ý MẠc Liễm Sâm và A Trúc quay lưng lại, nhanh chóng đổi quần áo, cũng không biết tự bao giờ A Trúc đã biến mất.
“Đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa!”
Mạc Liễm Sâm dặn dò một câu, kéo tay Dịch Cẩn Ninh ra cửa.
“Con hổ kia. . .”
“A Trúc sẽ làm tốt tất cả!”
Mạc Liễm Sâm thuận tay từ trên cung trang đã đổi của Dịch Cẩn Ninh lén lút lấy ra một mảnh vải màu sắc không giống lắm đặt vào tay Dịch Cẩn Ninh, cười nói: ”Ta biết rõ nàng cần cái này!”
Trừ mỗi người từng phòng, huynh đệ Chương Vũ Thành và Dao phi rất kỳ quái, sao Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh lại không có việc gì? Nhin lại xiêm y trên người Dịch Cẩn Ninh đã đổi quần áo, vì sao con hổ kia vẫn chưa ra? Chẳng lẽ bọn họ không mở ngăn tủ kia?
Vừa nghĩ tới, trong điện mọi người nghe thấy tiếng gầm giận dữ, không. . . Là tiếng gầm giận dữ của mãnh thú.
“A! Là một con hổ. . .”
Không biết ai thét lên một tiếng.
Thành viên Hoàng thất ngoại trừ hành động của Hoàng thượng còn có uy nghiêm và mấy vị đại nhân dũng cảm cùng Thân Vương ra thì người người đều thét chói tai.
Xỏng! Một bình hoa cao bằng người trong tong miếu bị vỡ nát.
Grào.
Lại một tiếng hổ kêu, toàn bộ người trong tông miếu sợ đến mức thét chói tai.
Trong lúc nhất thời, âm thanh hỗn loạn, tiếng giẫm đạp va chạm lẫn nhau, âm thanh bài vị rơi xuống đất nổi lên tứ phía.
“Tất cả mọi người đừng sợ, không có gì đáng sợ cả, không có mãnh thú, chỉ là tiếng kêu thôi!”
Tế sư duy trì trật tj là Lễ bộ thượng thư tận lực trấn an, lại không chống lại được mottj tiếng rống lên đáng sợ khiến mọi người rung động.
Sắc mặt Hoàng thượng cũng tráng bệch, trong ngày quan trọng như này là ai quấy rối?
Trên khuôn mặt uy nghiêm của ông là sát ý nồng đậm, xem ra có người muốn Hoàng đế là ông chết rồi!
“Người đâu, mở cửa!”
Mệnh lệnh Hoàng thượng vừa mới phát ra, một đống người lập tức chen lấn tới cửa, nhưng cả quá nhỏ, người lại quá nhiều, khó mà chen ra được.
Con hổ này quả nheien được A Trúc thả ra, nớ vừa ra lập tức xông về phía Dịch Cẩn Ninh, dọa những người đứng cnạh nàng. Người người thất kinh, sắc mặt trắng bệch.
Dịch Cẩn Ninh vội vàng né tránh, công phu trong náhy mắt, không mấy người thấy rõ động tác của nàng, Quận Vương Mạc Dật Hiên lại thấy rõ ràng rành mạch.
Chỉ chớp awmts một cái, cũng tại một cái chớp mắt này, MẠc Liễm Sâm đã dán tại cửa. Ninh Ninh đặt miếng vải này trên người thật sự quá mức nguy hiểm. Thấy nàng hiểm hiểm né tránh, gần như theo bản năng muốn chạy qua ôm lấy nàng, nhưng là lý trí dừng lại bước chân. Nhiều người như vậy, nhất là bọn Xương Ấp hầu, hắn không thể để lộ.
“A, hổ thật, mọi người chạy mau!”
Trong nỗi kinh hoàng, không biết ai hét lên một cậu.
Cửa lúc này lại càng là chen lấn, Hoàng đế được chúng thân binh bao vây, bảo vệ bên trong. Một đội cấm vệ quan toàn thân võ trang đề phòng, người ngời cầm bội kiếm trong tay nhưng không ai dám tiến lên trước. Mãnh hổ đói bụng thực đáng sợ!
Con hổ này nắhm đúng vị trí Dịch Cẩn Ninh đã đến cạnh Dao phi, nhì nàng nhứ muốn tránh con hổ này, thực ra là dùng tốc độ cực nhanh dắt miếng vải trên người Dao phi, sau đó lại nhanh chóng vọt đến bên kia.
Lúc này tất cả mọi người thật hoảng loạn, đều tự vội vàng chạy trối chết, ai mà quản được thân thủ bộ pháp quỷ dị cua rDịch Cẩn Ninh chứ? Đến bản thân Dao phi cũng cuống quít trốn tránh.
Chỉ lát sau, Dịch Cẩn Ninh trốn tránh mệt mỏi, đứng một bên không động đậy nữa, nơi nhiều người cũng là nơi tốt che giấu nàng. Con hổ này đuổi theo mắt thấy sẽ bổ nhào vào Dịch Cẩn Ninh. Huynh đệ Chương Vũ Thành và Dao phi đều hiện tươi cười đạt được, kế hoạch của bọn họ thành công rồi.
Sau đó, kỳ tích đã xảy ra chỉ trong khoảnh khức, con hổ này lại đổi đầu không bổ nhào qua cắn Dịch Cẩn Ninh, ngược lại chuyển hướng về phía Dao phi đang hả hê tự đắc.
“Không!”
Qúy phi được Hoàng thượng cưng chiều bị con hổ theo dõi, hét to một tiếng, hoảng sợ trợn trừng hai mắt.
Huynh đệ Chương gia cũng há hốc miệng,trăm miệng một lời kinh hô: “Dao muội!”
“Mẫu phi!”
Huyền Vương vốn thấy Dịch Cẩn Ninh bị hổ truy đuổi bèn ở một bên xem kịch vui, hắn không rõ kế hoạch hôm nay của các trưởng bối, nghĩ ở một bên chỉ cần phụ hoàng gạp nạn ắhn lập tức tiếng lên cứu giá. Lại không ngờ thân mẫu phi lại bị quấn lấy, lúc này áhn hét to một tiếng, phi thân qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.