Thứ Nữ Song Sinh

Chương 5: Sơn động mãnh thú




Lúc Mạc Liễm Sâm ôm dịch Cẩn Ninh trở lại nơi ở của thánh thủ điệp Cốc, nhưng nơi đây đã người đi lầu trống rồi. Khuôn phép của sư phụ hắn biết, cứu một người đổi chỗ một lần.
Đặt nàng xuống giường, hắn không ngừng đưa chân khí vào giúp nàng, cuối cùng Dịch Cẩn Ninh cũng chậm rãi tỉnh lại.
“Đây là độc gì vậy? Có cách nào giải khong? Sẽ không ảnh hưởng gì đến bé cưng chứ?”
Lúc này Dịch Cẩn Ninh quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng, nếu độc tính ảnh hưởng đến đứa bé, vậy nên làm thế nào mới tốt?
Mạc Liễm Sâm ôm nàng: “Ninh Ninh, đừng lo lắng, tất cả đã có ta đây!”
Đây là loại độc hiếm thấy trong lịch sử, tên là Cự Giả. Là một trong những loại độc thuật của Nam Lăng, cũng là loại độc đứng đầi mười loại kịch độc của Nam Lăng.
Muốn giải loại độc này, trừ phi gặp được nữ đế Nam Lăng.
Nhưng lúc này Nam Lăng đương nội loạn, nữ đế còn không xuất hiện thì nói gì đến chuyện cứu người?
Lúc này không biết sư phụ hắn đnag ở đâu, hễ nôn nóng là trong đầu hắn hỗn loạn một mớ. Không, phải là vừa đụng phải chuyện của Dịch Cẩn Ninh, hắn liền không có cách nào trấn định lại.
Mặc kệ, hắn lấy đạn tín hiệu liên lạc với sư phụ từ trong ngực ra, có thể giúp đỡ Ninh Ninh vượt qua cửa ải khó khăn này hay không, đành dựa vào sư phụ rồi!
Nói cho cùng thì bản lĩnh của sư phụ đến cảnh giới nào, hắn thật sự không biết. Nghe người ta nói, ông có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt*, nhưng không biết có phải là sự thật không, hắn là đệ tử đích truyền của ông nhưng chưa từng thấy bản lĩnh đáng sợ này của sự phụ hắn.
*Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt ý là làm người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt.
Vút một tiếng, đạn tín hiệu được bắn ra ngoài.
Mạc Liễm Sâm che chở Dịch Cẩn Ninh trong ngực, ngưng mắt suy nghĩ xa xôi.
“Đúng rồi A Sâm, thiếp nghĩ tới một người!”
Công chúa A Mục ư? Không được, không thể để Ninh Ninh đến Nam Lăng mạo hiểm!
“Công chúa A Mục nhất định sẽ đưa ra điều kiện trở về kế thừa đại thống, nàng…”
Dịch Cẩn Ninh nâng tay, dùng một đầu ngón tay chặn miệng hắn lại: “Suỵt… nghe thiếp nói xong trước đã!”
Nàng chậm rãi ngồi dậy, cả người dựa vào khuỷu tay MẠc Liễm Sâm.
Trong đôi mắt thâm thuý không nhìn rõ hỉ, nộ, ái, ố ấy, Mạc Liễm Sâm có thể xuyên qua tầng tầng sương mù mê mông nhìn thấy từng chút, từng chút sợ hãi của nàng.
Nàng sợ hãi không phải cái chết, mà là không thể bảo vệ được đứa bé!
“A Sâm, lúc này Nam Lăng sinh linh đồ thán, quốc gia ấy cần thiép! Vì vậy… Dẫu thiếp không trúng độc, thiếp cũng sẽ trở về. Công chúa A Mục nói rất đúng, bà ấy không cần ép thiếp trở về, nhưng chung quy sẽ có một ngày thiếp phải trở về. Thiếp muốn biết diện mạo thật sự của mình, thiếp không thể cứ sống mãi dưới ánh hào quang của người khác được, cũng không thể dựa dẫm vào chàng bảo vệ mãi.”
Mạc Liễm Sâm nghiêm túc nghe, hắn như có chút lung lay, nàng là hy sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể!
“Ninh Ninh!” Mạc Liễm Sâm ôm chặt nàng.
“Chàng… Hiện tjai không về sao? Ầy, về Hoàng cung, Lâm Ngạo Thiên đã cùng mọi người công phá cửa cuối của Cẩm Thành rồi. Chỉ thiếu mệnh lệnh của chàng nữa thôi là có thể hà lệnh thiên hạ rồi! Chàng…”
Chợt Dịch Cẩn Ninh nhớ đến thế cục cửa thành hôm qua, thắng bại đã rõ ràng.
Sau khi Thánh thủ Điệp Cốc nhận được tín hiệu của Mạc Liễm sâm thì lập tức chạy về, vẻ mặt ông cáu kỉnh, vừa vào đã vỗ bàn.
“Thẳng nhóc thối, ngươi nhớ lão đầu tử ta phải không? Không có việc thì chẳng thèm tìm ta, đang yên đang lành đang câu được con cá lớn thì bị đạn tín hiệu của ngươi doạ giật mình, chạy mất rồi, ngươi theo giúp ta!”
“…”
Dịch Cẩn Ninh hoàn toàn bái phục, ông lão thoạt nhìn lớn tuổi, nhưng nói chuyện vẫn trung khí mười phần, đi đứng cũng là uy vũ sinh uy, vỗ cái bàn càng là kình lực mười phân vẹn mười.
“Sư phụ…” Nam LĂng…
Khuôn mặt Mạc Liễm Sâm trầm xuống, không muốn ngẩng đầu, hắn sợ sư phụ thấy được sợ hãi và nước mắt ẩn nhẫn trong mắt hắn.
“Làm sao hả?”
Cuối cùng ông lão cũng phát giác ra đồ đệ bảo bối không bình thường, thường ngày thằng bé này sẽ không xoay người quỳ gối với ông, dáng vẻ ăn nói khép nép này căn bản không phải là thằng nhóc đồ đệ tính tình không tốt của ông sẽ có.
Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu lên, khoé mắt có thể thấy được vết tích, Dịch Cẩn Ninh nghĩ nhất định là nước mắt, hồi nãy A Sâm rơi lệ rồi!
“Ninh Ninh nàng… Sư phụ, xin người cứu Ninh Ninh, Ninh Ninh trúng cự giải của Nam LĂng, nàng…”
Cuối cùng Mạc Liễm Sâm không nói được nữa, hắn xoay người sang chỗ khác, vẫn đang rơi lệ.
Độc này cho dù có nữ đế Nam Lăng giúp đỡ giải cũng không được, nàng chỉ có mười ngày. Từ đây tới Nam LĂng ít nhất cũng phải hai mươi ngày lộ trình, nàng vốn không kịp!
Nhìn đồ đệ nhà mình thương tâm rơi lệ, trong lòng thánh thủ Điệp Cốc cung không thoải mái. Đứa bé này quá mức cố chấp, từng khuyên hắn, nàng trúng độc là có một kiếp, hơn nữa là đại kiến nạn sinh tử. Nhưng hắn vẫn cố chấ muốn cưới nàng, âu cũng là duyên phận, trời đã định trước, ai cũng không thể thay đổi.
Than một hơi, ông cẩn thận thăm dò mạch của Dịch Cẩn Ninh, mở miệng nói: “Có lẽ ta có thể nghĩ cách lùi lại thời gian phát tác, nhưng nhiều nhất là mười ngày. Hi vọng trong hai mươi ngày này sẽ có kỳ tích xuất hiện.”
Mạc Liễm Sâm nghe thấy hai chữ mười ngày kia, lập tức xoay người lại: “Mười ngày, sự phụ xin người nhanh chút, mười ngày cũng được!”
Nếu có thể kéo dài thêm mười ngày, độc Ninh Ninh có thể trì hoãn mười ngày, hắn không ăn không uống, ngày đêm đi gấp cũng phải đến được Nam Lăng, có thể còn có thể vẫn hồi một tia hy vọng.
“Bắt đầu đi, bây giờ ta dùng chân khí hội tụ trong cơ thể để đả thông toàn bộ kinh mạch của nàng, để sau đó đóng lại toàn bộ khí mạch của nàng, bế tức nàng lại, chuyển dời toàn bộ dược hiệu* trên người ta qua người nàng, có lẽ có hiệu quả. Vi sư cũng chỉ có thể thử một lần thôi!”
*Dược hiệu (药效): đại loại là hiệu quả sau khi uống thuốc.
Cái gì? Sư phụ muốn dùng nội lực của bản thân để kéo dài thêm mười ngày cho Ninh Ninh ư? Vậy chẳng phải sư phụ sẽ không…
“Không được, sư phụ người tổn thương đến căn bản của mình như vậy, nếu không cẩn thận phát hoả thì không thể cứu vãn được, người nên suy nghĩ rõ ràng. Con… đồ nhi bất hiếu!”
Trong lòng Mạc Liễm Sâm rất mâu thuẫn, một bên là sư phụ đối hắn như con trai mình, mọt bên là thê tử âu yếm, hắn không biết nên lựa chọn như thế nào.
Sư phụ đưa toàn bộ nội lực vào trong cơ thể Ninh Ninh, chính là đưa sở học cả đời truyền cả vào Ninh Ninh. Bởi vì trong cơ thể sư phụ tích tụ hơn một nghìn loại thảo dược, đan dược thậm chí là độc dược. Nói không ngoa thì sư phụ chính là ngâm trong cái ấm sắc thuốc mà lớn lên, cho tới giờ sư phụ vẫn không ngừng dùng thân thể mình thử nghiệm thuốc.
“ Không sao, vi sư cũng đã một bó tuổi, Ninh Nhi còn trẻ, đường còn dài mà. Hơn nữa, con không hy vọng ông già ta đây cùng con bước đến đoạn đường này đấy chứ? Thế chẳng phải ta thành yêu tinh à!”
Huống chi, tình huống nguy hiểm này cũng chỉ là phỏng đoán và khả năng xuất hiện, chẳng phải là nguy hiểm thực sự, nói không chừng ông không những cứu được Dịch Cẩn Ninh mà còn có thể nâng công lực của mình lên một tầng!
“Được rồi, con ra ngoài trước đi, cứ chờ ở bên ngoài, bảo vệ cho vi sư!”
Ông lão đuổi hắn ra ngoài, còn bản thân thì ngồi sau Dịch Cẩn Ninh bắt đầu đưa chân khí vào cho nàng.
Mạc Liễm Sâm canh giữ ở ngoài cửa, không ngừng sốt ruột. Hắn chốc lo lắng cho Dịch Cẩn Ninh xảy ra chuyện, chốc lại lo lắng sư phụ sẽ làm sao. Cả hai người hắn đều không muốn thấy họ gặp chuyện không may, nhưng mà… hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn thật hối hận, lúc trước sư phụ buộc hắn uống thuốc hắn cũng thà chết chứ không uống, lúc này dược vật lại thực sự phát huy tác dụng, nhưng một chút sức mạnh để giúp Ninh Ninh cũng không có. Hắn dùng sức đấm một cái lên khung cửa, trong lòng hắn nước mắt giàn giụa.
Một canh giờ đã qua mà sư phụ vẫn chưa ra.
Hai cnah giờ…
Ba canh giờ…
Sau bốn canh giờ, rốt cuộc sư phụ cũng mệt mỏi mở cửa ra.
“Mau, mau dẫn nàng đi tìm… tìm…”
Thánh thủ Điệp Cốc chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh, bịch một tiếng ngã xuống đất.
“Sư phụ…”
Mạc Liễm Sâm sợ hãi, ôm ông vào trong nhà, đặt ở trên giường.
Sắp xếp xong xuôi cho sư phụ, Mạc Liễm Sâm ôm lấy Dịch Cẩn Ninh chuẩn bị xuất phát thỉ nghe thấy một giọng nói cổ quái mà quen thuộc truyền xuống từ đỉnh đầu.
“Mạc Liễm Sâm, ngươi muốn đi đâu, ngươi muốn nàng chết sao?”
Một bóng dáng phi thân xuống dưới, một thân đạo bào lôi thôi, tóc tai thưa thớt, trên mặt cũng là nụ cười ngượng ngùng.
Hồ bán tiên!
“Là ông?”
Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, đây là vị đạo sĩ mà trước đây hắn đã gặp.
“Cao nhân, xin ông cứu nàng, cứu lấy nàng!”
Mạc Liễm Sâm ôm Dịch Cẩn Ninh quỳ xuống. Hắn đường đường là vương gia của một nước, lại quỳ xuống trước một đạo sĩ lôi thôi, vốn nhục Thanh Minh nhưng hắn không cần.
Tôn nghiêm là cái thá gì, với hắn chẳng quan trọng bằng Dịch Cẩn Ninh.
Lão đạo sĩ cười ha ha, vuốt chòm râu dài, ánh mắt sáng ngời.
“Muôn ta cứu nàng cũng được thôi, nhưng ngươi phải trả giá!”
“Cái gì?”
Mạc Liễm Sâm còn chưa nói xong đã nghe lão đạo sĩ nói hai chữ “sinh mệnh” ra khỏi miệng, đúng lúc đó hắn bị đánh đến choáng váng.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm vô cùng chói mắt, từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên khuôn mặt của Mạc Liễm Sâm. Hắn nâng tay che lại, nhìn khắp mọi nơi, đây là đâu?
Trong căn phòng mờ tối chỉ có một cái cửa sổ cỡ một cái đầu ở ngay trước mắt, bên trong không có gì cả, tối om.
Hắn thầm nghĩ ai đã ám toán hắn.
Mọt giọng nói vang lên bên tai hắn: “Nhóc con, tỉnh rồi à?”
Giọng nói này không to lớn như sư phụ nhưng cũng mang theo mấy phần tang thương và mỏi mệt, làm hắn nghe xong có chút thương cảm. Đây là… giọng nói của lão đạo sĩ kia.
“Cao nhân, ông ở đâu?” Trong đầu hắn bỗng nhớ lại một chuyện, Ninh Ninh còn chờ hắn đi cứu kia!
Hắn giơ tay sờ loạn xạ trong không trung, tai động đậy nhưng không phát hiện chỗ của người kia, giọng nói lúc đầu ở bên tai trái hắn bỗng biến thành bên phải.
“Ngươi đừng động, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Giọng nói này mang theo sự thân thiết, đôi mày đnag nhăn lại của Mạc Liễm Sâm giãn ra một chút.
“Ông là cao nhân kia đúng không, Ninh Ninh sao rồi?”
Hắn bình tĩnh lại, có cao nhân ở đây, Ninh Ninh sẽ không sao hết!
Thực ra thì hắn đang tự an ủi mình, Cự Giải của Nam Lăng chẳng phải ai cũng có thể giải, đến sư phụ hắn y thuật cao minh cũng không thể cứu nàng, vậy lão đạo sĩ này có biện pháp gì không?
“Ta… Cao nhân, xin ông cứu nàng!”
Mạc Liễm Sâm ra sức dập đầu với không khí, đập vang lên bịch bịch.
Người kia thở dài một tiếng: “Aizzz, lão đạo vốn không thể lộ thiên cơ, nhưng thấy ngươi cố chấp như vậy thì nói cho ngươi một ít cũng không sao.”
“Cao nhân, mời nói!” Mạc Liễm Sâm không dập đầu nữa, dỏng tai lắng nghe.
Hắn sợ mình không cẩn thận sẽ bỏ sót điều gì đó, bỏ lỡ cơ hội cứu Ninh Ninh.
“Nàng không phải người mà chỉ là một oan hồn gửi hồn vào thân thể Dịch Cẩn Ninh, khi đến lúc nàng sẽ tự động rời khỏi cơ thể này, hương tiêu ngọc vẫn. Mệnh số của nàng không nên như này… Đây là số kiếp của nàng, cũng là số kiếp của ngươi! Nếu cố chấp muốn vượt qua kiếp nạn này thì chỉ có thể trở lại Nam Lăng, nơi chôn nhau cắt rốn của nàng, kế thừa bí thuật. Lời ta chỉ đến đây, các ngươi tự giải quyết cho thoả đáng.”
“Nhưng thời gian của Ninh Ninh không nhiều, chúng ta nên trở về như nào?” Mạc Liễm Sâm to giọng kêu, vội vàng hấp tấp, tuyệt vọng.
“Nàng còn thời gian một năm…”
Giọng nói lão đạo sĩ chậm rãi tiêu tán, âm cuối kéo thật dài.
Tại sao này như vậy?
“Này, cao nhân, cao nhân, ông nói cho rõ ràng đi, tại sao lại còn một năm?”
Giọng nói của lão đạo sĩ biến mất, Mạc Liễm Sâm mở hai mắt, cảnh tượng cũng đã thay đổi.
Hắn… rõ ràng còn ở trong phòng của sư phụ, lúc này sư phụ đang nằm trên giường. Chẳng lẽ vừa rồi hắn nằm mộng?
Đúng rồi, Ninh Ninh đâu?
Dịch Cẩn Ninh đang nằm trên đất, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều đều. Hắn thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm nàng lên giường lại.
Nhìn thiên hạ ngủ say trên giường, trong lòng Mạc Liễm Sâm đều là mềm mại.
Thánh thủ Điệp Cốc nhanh chóng tỉnh lại: “Nàng sao rồi?”
Như ý thức được điều gì, ông kêu to lên: “Mau đưa nàng đến Nam Lăng, không còn nhiều thời gian nữa!”
“Sư phụ, không cần nữa! Ngày mai đồ như sẽ đưa nàng đến Nam LĂng, hôm nay vẫn còn chuyện cần xử lý!”
Hắn lưu luyến liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, bảo sư phụ nghỉ ngơi cho khoẻ rồi nhanh chóng ra ngoài cửa.
Chuyện Hoàng cung hắn không thể vắng mặt. Mạc Liễm Kỳ trở về sẽ nổi trận lôi đình hay là thầm hạ quyết tâm ngóc đầu trở lại làm ầm với hắn một trận? Đây không phải chuyện hắn có thể đoán trước.
Hiện giờ hắn có một việc phải làm chính là đến Hoàng cung, sắp xếp cho các huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn và chiêu an* võ tướng của tiên đế.
*Chiêu an (招安): kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc (Theo LạcViệt)
Có di chiếu của tiên hoàng trong tay thì không cần sợ hãi gì cả. Đám triều thần cũng sẽ không dám nói gì, chỉ không biết Mạc Liễm Kỳ và Mạc Dật Hiên có tự nhiên xuất hiện, quấy rối hắn hay không thôi.
Rừng cây lay động xào xạc, một hắc y nhân xuất hiện, ôm quyền quỳ xuống đất: “Chủ tử, Đại đương gia tổng đàn đã nắm được hoàng thành, huynh đệ chúng ta đã khống chế được các cửa ải quan trọng, Mạc Lễm Kỳ và Mạc Dật Hiên cùng binh lính giáp đen chạy trốn bên ngoài, không rõ tung tích.”
“Ừm, đã biết!”
Mạc Liễm Sâm khoát tay: “Đúng rồi, bảo các huynh đệ ở ngoài hoàng thành đợi mệnh, bọn Mạc Liễm Kỳ có thể xuất hiện bạo động bất cứ lúc nào, bảo các huynh đệ cẩn thận chút!”
Hắc y nhân nhận được mệnh lệnh liền lắc mình biến mất trong đêm.
Mạc Liễm Sâm nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầ trời, trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Không gì quan trọng bằng chuyện của Ninh Ninh, dẫu dân chúng thiên hạ đều quỳ trước mặt hắn hô vạn tuế như núi thở, hắn cũng không lên nổi tinh thần.
Gần đến giờ tý, hắn trở lại với Dịch Cẩn Ninh đang trong phòng, sư phụ đang ngồi bên cnạh lau mồ hôi giúp nàng.
“Sư phụ, Ninh Ninh sao rồi?”
Trong lòng Mạc Liễm Sâm sợ hãi, Ninh Ninh xuất hiện triệu chứng gì đây? Đang giờ tý nhiệt độ không khí cũng không nóng, sao tự nhiên sư phụ lại lau mồ hôi cho nàng?
“Vừa nãy nàng phát tác một lần, may mà bản lĩnh vi sư thâm hậu, không tẩu hoả nhập ma, cũng không bị hút khô công lực, mới miễn cưỡng chấn trụ cho nàng.”
Thánh thủ Điệp Cốc đứng dậy, qua một gian phòng khác: “Ta trở về nghỉ ngơi một chút đây, mệt quá rồi!”
“Vâng, sư phụ đi thong thả!”
Mạc Liễm Sâm cảm thấy vô cùng có lỗi, chuyện Ninh Ninh luôn phiền phức đến lão nhân gia sư phụ còn chưa tính, lúc này lại liên tục hao phí nội lực sư phụ hai lần, hắn thật quá xấu hổ.
Tiễn bước sư phụ rồi, Dịch Cẩn Ninh mê man tỉnh lại.
“Sao rồi?”
Nàng thấy Mạc Liễm Sâm nhíu mày im lặng nhìn mình, biết hắn lo lắng, lại không biết tình huống thân thể mình đến mức độ nào, có phải ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng hay không.
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Nam Lăng, Ninh Ninh, chỉ e nàng không làm Hoàng đế Nam Lăng không được, ta đồng ý với nàng, chắc chắc sẽ bảo vệ nàng chu toàn!”
“Làm sao vậy, không phải nói thiếp chỉ có thời gian hai mươi ngày thôi ư, hiện tại thiếp đang ở đâu?”
Dịch Cẩn Ninh cho rằng lúc này bản thân đang ở khách điếm hoặc dịch quán nào đó, trong ánh mắt mơ hồ chứa đầy hơi nước. Ánh mắt nàng bắt đầu mờ tối, trở nên mơ hồ, nàng không dám nói với Mạc Liễm Sâm, sợ hắn lo lắng.
“Ở chỗ sư phụ ở lúc trước, chúng ta vẫn chưa xuất phát, ngày mai sẽ lên đường!”
Mạc Liễm Sâm tin tưởng cuộc trò chuyện kia không phải giấc mộng, lão đạo tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng hắn lại thầm lo lắng chuyện đó chẳng qua là do bản thân quá mức hi vọng Ninh Ninh sẽ khoẻ lên mà xuất hiện ảo giác.
ảo giác hoặc mộng cảnh kia cũng rất không chân thật, nếu bởi vậy mà bỏ lỡ thời gian đi Nam Lăng chữa trị cho Ninh Ninh, hắn tình nguyện chết cùng nàng.
“Được, thiếp tin chàng!”
Dịch Cẩn Ninh nhắm nghiền hai mắt, vùi trong ngực hắn ngủ say, nàng đã quen với ôm ấp của hắn.
Ngày hôm sau, Mạc Liễm Sâm ôm Dịch Cẩn Ninh lên xe ngựa, chính thức bước lên lộ trình đến Nam Lăng. Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, trên đường đi bản thân hắn và Ninh Ninh sẽ bị Mạc Liễm Kỳ chặn giết.
Chết tiệt, sao ắhn không thầm phái người giả mạo thành bản thân đi Nam Lăng chứ!
Mạc Liễm Sâm ôm Dịch Cẩn Ninh xuống xe ngựa: “Ninh Ninh, tạmt hời chúng ta đi xuống né tránh một lát!”
Tiếng hò hét phía sau ngày càng gần, Mạc Liễm Sâm mang theo Dịch Cẩn Ninh nên không tiện xung đột chính diện với họ, đành ấm ức bản thân trước.
“Thiếp không sao, có thể tự đi được!”
Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống, rời khỏi vòng ôm ấm áp của Mạc Liễm Sâm, kéo tay hắn chạy vào rừng rậm trong núi.
Trời đã sáng trưng, giọt sương sớm còn đọng trên lá cây, phát ra ánh sáng mềm mại dịu dàng.
“Mau đuổi theo, bọn chúng ở phía trước!”
Mạc Liễm Kỳ xuống ngựa, giơ trường thương lên cao, nói với thị vệ giáp đen phía sau: “Chúng ta không thể mất hết tất cả những gì thuộc về mình, đuổi theo, giết Mạc Liễm Sâm, trẫm có thưởng hậu hĩnh!”
Lúc này hắn vẫn chìm đắm trong mộng đẹp làm hoàng đế, nhưng chính hán đã bị đuổi khỏi đài từ sớm, làm một tù nhân bị đuổi giết! Nhưng hắn không thể buông bỏ được tất cả vốn thuộc bản thân, hắn không cam lòng, hắn tuyệt không buông tha.
Mạc Dật Hiên lừa hắn, còn mang đi một nhánh binh lính tinh nhuệ của hắn, hắn giận đến mức nôn ra máu nhiều lần. Lúc này, Mạc Liễm Sâm ở ngay trước mắt, nhưng không cho hắn đơn độc gặp Mạc Liễm Sâm, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội vô cùng tốt này.
“Trời cũng giúp ta, tên đần độn Mạc Liễm Sâm này, ha ha!”
Hắn không nghĩ tới Dịch Cẩn Ninh sẽ bị Chương Vũ Thành hạ độc, thằng nhãi Mạc Liễm Sâm cả giang sơn và mỹ nhân đều muốn sao có thể bận tâm cả hai phương diện chứ? Hắn thật may mắn, di chiếu của phụ hoàng vẫn chưa công bố ra. Chỉ cần giết Mạc Liễm Sâm, tất cả đều còn khả năng.
Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức phái binh lực của mình chia làm hai ngả, một đội vào thành tấn công hoàng cung, một đội thì đuổi giết Mạc Liễm Sâm. Chỉ cần thủ lĩnh tai hoạ Mạc Liễm Sâm không có ở đây, đám tôm tép nhãi nhép kia của hắn cũng không làm ra được chuyện lớn kinh theien động địa gì.
“A…”
Dịch Cẩn Ninh đnag chạy thì dưới chân bị vấp, nặng nề ngã xuống đất.
Nàng nhíu mày, xoa mắt cá chân của mình, hình như chỗ đó bị trật rồi.
“Còn đi được không?”
Mạc Liễm Sâm thử xoa chỗ bị trật cho nàng, nơi đó bỗng chốc sưng đỏ lên.
“Đau quá!”
Dịch Cẩn Ninh gần như khóc thành tiếng, nhưng nàng vẫn cắn răng, chỉ khó khăn thốt ra hai chữ.
Thời điểm quan trọng như này, Mạc Liễm Kỳ sẽ nhanh chóng truy đuổi đến khu rừng này nếu nàng la lên, chẳng phải tự để lộ hành tung của nàng và Mạc Liễm Sâm ư.
Mạc Liễm Sâm ôm nàng lên, nhìn cả một vùng đen kịt phía sau.
Thị vệ giáp đen!”
“Đi!”
Một tiếng thở nhẹ, hắn ôm Dịch Cẩn ninh chạy về phía trước.
Đây là một khu rừng, muốn né tránh cái gì cũng rất dễ dàng, thị vệ giáp đen của Mạc Liễm Kỳ muốn lục soát bọn họ cũng không dễ.
“A Sâm, chàng không biết như này rất kích thích à?”
Lúc này Dịch Cẩn Ninh rất muốn cười phá lên, một nữ tử khuê các như nàng lại có thể có lúc gặp phải cảnh tượng như này, thật đúng là… phấn chấn tinh thần. Nàng không khỏi suy nghĩ, có phải bản thân đã lâu lắm rồi mới gặp được những chuyện mới mẻ nên khi rơi vào hiểm cảnh lại có thể hưng phấn nhưng này?
Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm đầy ắhc tuyến, Ninh Ninh còn có tâm tình đùa giỡn sao?
Ôm nàng đi đến một hang núi ở phía đông, nơi này hẳn sẽ không bị phát hiện dễ dàng!
Nhìn hang núi này, Dịch Cẩn Ninh bỗng có cảm giác quen thuộc, giống như trước kia đã từng trải qua tình cảnh giống vậy.
“Đúng rồi, trước kia chúng ta đã qua đêm trong hang núi một lần!”
Trong hang núi rất tối, bên trong hẳn bị cái gì đó chặn lại nên không thấy được mặt trời.
“Thiếp nhớ hình như lần đó thiếp lên cơn sốt, chàng đã cứu thiếp!”
Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt, nàng còn nhớ được lúc ấy là lần đầu tiên Mạc Liễm Sâm hôn nàng, còn bị Nô Nhi bắt gặp.
Bên ngoài tiếng tìm kiếm vẫn chưa biến mất, may mà hang núi này đủ để ẩn nấp,cỏ djai cũng nhiều, che mất cửa hang. Hơn nữa ở đây là nơi dã thú thường ở, bọn họ không dễ gì mà tìm được.
Đợi trong hang hồi lâu, tiếng ồn bên ngoài như đã biến mất, người đi tìm kiếm hẳn đã rời núi rồi nhỉ?
“Tỉnh lại đi, A Sâm!”
Nàng lay Mạc Liễm Sâm đnag ngủ say, tối qua hắn chăm sóc nàng cả đêm, hôm nay lại vội vàng đưa nàng đi Nam Lăng, còn bị đuổi giết, thực là đủ mệt.
Sắc trời tối sầm, trong hang lại càng tối.
Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng dã thú truyền tới.
Ùng ục…
Vừa lay tỉnh Mạc Liễm Sâm, bụng Dịch Cẩn Ninh thật xấu kêu lên.
Mạc Liễm Sâm nghoẹo đầu, vạt áo hơi trượt xuống để lộ xương quai xnah đẹp mắt. Dịch Cẩn Ninh nhìn mà hít sâu một hơi, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
“Đói bụng sao?” Hắn nhìn chằm chằm bụng nàng.
“Vâng!” Nàng thẹn thùng cúi đầu.
Không khí vô cùng ái muội, cứ như thể đây là nơi tối qua họ động phòng, còn bọn họ là đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Grào…
Tiếng dã thú tru lên, Dịch Cẩn ninh sợ tới mức rúc vào trong lòng hắn.
“Tướng công, có dã thú, làm sao bây giờ?”
Nàng sợ hãi mở to mắt, cẩn thận đảo qua mọi nơi.
“Đừng sợ, có dã thú thì ta bắt nó, lột da làm nệm chăn cho nàng, cắt thịt bồi bổ cho nàng!”
Ùng ục… Lại một tiếng vang lên, Dịch Cẩn Ninh ngại ngùng xoa bụng mình.
“Tướng công, thiếp đói bụng!”
“Ừm!” Mạc Liễm Sâm đáp: “Được, ta đi tìm đồ ăn cho nàng!”
Lo lắng người của Mạc Liễm Kỳ còn ở bên ngoài, nhìn sắc trời hẳn là tối rồi, vẫn là chờ trễ chút nữa rồi ra ngoài. Dừng một lúc, trong góc hang có ít rễ cỏ.
“Chịu khó một chút, trước ăn chay đã, chờ dã thú đến đây ta lại ăn mặn!”
Bên ngoài thực không thể ra, nếu dã thú đến đây thật ninh Ninh làm sao bây giờ. Vì kế hoạch hiện tại, hắn đành để Ninh Ninh chịu đựng một lúc.
Nào biết Dịch Cẩn Ninh cảm động cầm rễ cỏ trong tay ắhn bắt đầu nhấm nháp, lệ nong doanh tròng: lê///quý,đ “Tướng công, chàng thật tốt!”
Mạc Liễm Sâm vỗ ngực: “Dĩ nhiên rồi, đại trượng phu há có thể để thê tử đói bụng?”
Ọt ọt… Bụng Dịch Cẩn ninh biết tình biết thế kêu lên.
Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối om, một tiếng kêu kỳ lạvang lên bên tai hai người.
Grào…
“Không xong, dã thú đến thật rồi!”
Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh, bảo vệ sau người, cảnh giác nhìn cửa hang.
Cửa hang lúc sáng lúc tối, một ánh sáng sắc bén quét tới. Dịch Cẩn Ninh rùng mình một cái: “LÀ còn gì vậy?”
“Không rõ lắm!”
Mạc Liễm Sâm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt con thú này rất to, xanh lè như sói nhưng không phải sói, nó ồm ồm kêu một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
“Nó… nó đến đây!”
Dịch Cẩn Ninh túm chặt áo hắn, hai người lui về phía sau.
“Đừng sốt ruột, xem xét trước đã, hình như nó không thể nhìn thấy trong đêm.” Mạc Liễm Sâm vươn tay, tuỳ tiện cầm một hòn đá ném về phía sau con thú, chỉ thấy mãnh thú này vừa nghe động tĩnh bên tai liền nhào qua, cắn hòn đá kia.
“Nó không nhìn thấy, chỉ dựa vào thanh âm để phân tích phương hướng!”
Đây là cái gì, giống trâu nhưng không phải trâu, có sừng, lại không nhìn thấy. Cái đầu còn to hơn cả mãnh thú, không phải quái thú đấy chứ?
“Nó là con gì vậy?”
Dịch Cẩn Ninh rụt người, nhỏ giọng thì thầm bên tai Mạc Liễm Sâm.
“Không biết, trước kia ta chưa thấy thứ này bao giờ!”
Kiếm trong tay không dám rời khỏi người, Dịch Cẩn Ninh đứng sau lưng hắn, ắhn phải bảo vệ nàng cho tốt.
Cân nhắc khả năng giết con thú này, Mạc Liễm Sâm bắt đầu động thủ hơi kéo dịch Cẩn Ninh một cái, ném nàng lên trên một thạch bích.
Lúc mới đến ắhn đã để ý đến góc này, là một nơi ẩn thân tốt. l}quý|||đ Sau khi hắn ném Dịch Cẩn Ninh vào chỗ ẩn thân này, liền bắt đầu đọ sức với mãnh thú.
Đây là mọt trận đánh sinh tử!
Đây la fmột trận đọ sức sống còn!
Tóm lại, mấu chốt của trận chiến này của Mạc Liễm Sâm là vì kiếm được đồ ăn cho Dịch Cẩn Ninh, nếu hắn đánh thua, con thú này sẽ làm hại đến Ninh Ninh của hắn.
Hắn tuyệt không cho phép bản thân thất bại, kiếm phong của lợi kiếm trong tay chém ra một tia sáng lạnh, dưới ánh lửa chợt loé, chém thẳng xuống đầu dã thú.
Kiếm còn chưa hạ xuống, dã thú đã cảm nhận được hơi người hoặc mùi nguy hiểm ở phía trên. Nó nhảy mạnh một cái, nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân về phía mũi kiếm, cũng hiểm hiểm tránh thoát mũi nhọn, kéo ra một tia lửa.
Huỵch…
Dưới ánh lửa trên người dã thú hiện rõ vết máu, máu tươi chảy ròng.
Nó vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm miệng vết thương, nổi giận nhe răng trợn mắt.
Mạc Liễm Sâm liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, thấy nàng không sao liền an tâm tập trung tinh thần chiế đâu.
Mãnh thú này quá mức mạnh mẽ, một kiếm vừa rồi của hắn dùng ba phần nội lực mà vẫn chưa thể giết chết nó!
Grào…
Dã thú bị thương, thú tính liền bạo phát hoàn toàn.
Nhào thẳng qua nơi nó cảm nhận được chính là chỗ của Mạc Liễm Sâm, hắn đã mỏi mệt không chịu được. Con mãnh thú này thật sự quá mạnh mẽ rồi, thể lực hắn gần như cạn kiệt.
Dịch Cẩn Ninh thấy dã thú này nhào qua, thót tim một cái, nàng kêu to lên: “A Sâm, cẩn thận!”
Con thú nhào tới, miệng há to, mùi tanh gay mũi.
Kiếm trong tay Mạc Liễm Sâm đâm thẳng vào trong meiẹng nó, cả cánh tay cũng ngập lút vào trong. Cuối cùng cái miệng đang mở to kia ngậm mạnh lại.
Rắc!
Dịch Cẩn Ninh nghe rõ một tiếng.
Đó là tiếng gãy xương, thanh thuý mà vang dội, kích thích mạnh vào màng tai nàng.
“Không!”
Dịch Cẩn ninh nhảy xuống, mặc kệ mắt cá chân đnag bị trật, chạy đến cnạh Mạc Liễm Sâm.
“A Sâ, chàng sao rồi, có làm sao không?”
Giọng nói không còn là cửa chính mình nữa, run run kỳ lạ, gần như nức nở rống ra khỏi miệng.
Nước mắt nóng bỏng không dừng được, cứ thế rơi xuống, nàng túm lấy cánh tay đã ngập trong miệng thú, dùng sức kéo.
Tay của A Sâm!
Có phải tay của A Sâm bị nuốt vào trong bụng không!
Không, sẽ không!
“Tay chàng đâu, sao còn chưa rút ra?”
Nàng vừa lau nước mắt vừa kéo, tay Mạc Liễm Sâm vẫn còn mắc kẹt trong meiẹng con mãnh thú kia.
Mãnh thú ngã xuống, rầm một tiếng!
Vì tay bị kẹt bên trong nên cả người hắn cũng ngheieng theo mãnh thú.
Hắn hít một hơi, thử động đậy.
“Ss…” (ý là tiếng hít không khí mà mình ứ biết là để như nào =))
Mạc Liễm Sâm động đậy, vẫn không thể rút ra. Cả một cái tay đều tê rần, không có cảm giác.
Nhưng những nơi khác trên người ắhn đều là đau đớn.
“Chân của ta,,, hình như cũng bị trật!”
Hắn cười khổ một tiếng: “Đừng lo, tay ta không sao cả!”
Thật sự không có việc gì ư?
Dịch Cẩn Ninh không tin, nàng lại thử rút vài lần nhưng vẫn không thể rút tay hắn ra.
“Chàng đừng làm thiếp sợ… hu hu, thiếp nhát gan lắm!”
Mạc Liễm Sâm dùng sức đá đá dã thú đã chết, quả nhiên là lắm thịt, ắhn cười hì hì, nói với Dịch Cẩn Ninh: “Đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
“Thiếp không muốn ăn thịt nó, thiếp chỉ muốn tay của chàng, hu hu… Chàng lấy ra cho thiếp, lấy ra đây!”
Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định rút vài cái, nhưng lại động đến chút cảm giác đau đớn còn sót lại của hắn.
Trong lòng hắn vui vẻ: “Ninh Ninh, còn cứu được, không sao!”
Hắn thử từ từ rút ra, không được, con mãnh thú này cắn chặt quá, không rút ra được.
“Thiếp giúp chàng!”
Dịch Cẩn Ninh khịt mũi, xác định hay hắn còn cảm giác ắt vẫn còn tay rồi! Nàng vui sướng vạn phần, rút nhuyễn kiếm mang theo bên người ra, chém vài cái đứt đầu con mãnh thú.
Tay Mạc Liễm Sâm kẹt chặt trong miệng nó, con mãnh thú thật ghê gớm, tay A Sâm trong cổ họng nó mà cũng không thể cắt đầu nó được.
“Nàng thử cjay miệng nó ra xem.” Hắn từ từ rút tay ra.
Mạc Liễm Sâm chậm rãi chỉ nàng, Dịch Cẩn Ninh cẩn thận cắt miệng mãnh thú, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, nàng ghê tởm muốn nôn, nhưng cố gắng nhịn xuống. Tay A Sâm quan trọng hơn.
Đầu thú bị cắt đến máu thịt nhầy nhụa, Dịch Cẩn Ninh nhịn xuống từng đợt trào lên trong bụng, tiếp tục động tác trong tay. Nàng không thể ngừng, tay A Sâm còn ở trong miệng nó thêm một khắc sẽ thêm một phần khả năng bị phế bỏ, rất nguy hiểm!
“Nàng… Ninh Ninh, để tự ta làm đi!”
Mạc Liễm Sâm một phát cầm lấy nhuyễn kiếm trong tay nàng,hơi dùng nội lực làm nhuyễn kiếm thẳng ra, trở nên cứng rắn. Hắn vung bàn tay to lên, nhắm chuẩn vị trí một kiếm chặt bỏ, đầu thú lập tức chia làm hai.
Tay Mạc Liễm Sâm vẫn còn trên cánh tay hắn, Dịch Cẩn Ninh vui mừng phát khóc.
Nàng ôm một bàn tay đầy máu, lúc thì khóc lúc thì cười, làm Mạc Liễm Sâm cười ha hả.
Hắn vén tay áo mình lên để lộ cảmột cánh tay đầy dấu răng, nước mắt Dịch Cẩn Ninh lại như đê vỡ, chảy không ngừng.
“Được rồi, băng bó giúp ta nào, l_quuuúy"Đ tí nữa ăn thịt nó cho nàng phát tiết một chút!”
Mạc Liễm Sâm lau khô nước mắt cho nàng, cố gắng dùng giọng điệu vững vàng nói.
Tay hắn đã tê rần, chẳng còn cảm giác gì nữa, chắc là đường kinh mạch nào đó bị cắn đứt rồi. Hắn sợ Dịch Cẩn Ninh lo lắng, thế nên mới giấu giếm nàng.
Hắn là đệ tử đích truyền của thánh thủ Điệp Cốc, vết thương nho nhỏ này có thể chữa khỏi dễ dàng, nhưng chuyện phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng hắn vẫn là đừng nói cho Ninh Ninh thì hơn, miễn cho nàng lại một hồi nước mũi một hồi nước mắt.
Nhưng Dịch Cẩn Ninh vô cùng mẫn cảm với chuyện này. Hắn không đồng ý ra tay giúp lột da thú, vậy thì chứngtỏ tay ắhn đã bị thương đến mức độ nào đó rồi.
“A Sâm, chàng đừng gạt thiếp, thiếp giúp chàng!”
Kém cỏi nhất chẳng phải là tay bị phế ư, nàng cũng không ghét bỏ gì hắn.
Ít nhất cái tay đó vẫn còn, không thành một đại hiệp cụt tay, nàng đã cảm ơn trời xnah ưu ái rồi.
“Ta không sao, chỉ là… kinh mạch bị đứt một cái, sẽ nhanh chóng khỏi thôi!”
Hắn dịu dàng an ủi, lo lắng nàng không cẩn thận lại nước mắt vỡ đê.
Nữ nâhn thực phiền thoái, khóc lên cái lại càng không thể rối ren.
Mạc Liễm Sâm tự băng bó qua loa, dịch Cẩn Ninh mặc kệ, nói cái gì đi nữa cũng muốn tự mình giúp hắn rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó lần nữa cho hắn, đây cũng không phải chuyện đùa, không cẩn thận bị nhiễm trùng, chẳng phải càng khó lành sao?
Nàng dè dặt cẩn thận mở vạt áo, kéo miếng vải xuống, lại ra ngoài hang lấy nước giúp hắn rửa vết thương, sau đó mới xức thuốc, nghiêm túc băng bó cho hắn.
Nàng nghiêm túc băng bó, còn Mạc Liễm Sâm nghiêm túc nhìn, đôi vợ chồng này ngày càng ăn ý rồi. Dịch Cẩn Ninh vừa định hôn an ủi hắn một cái, Mạc Liễm Sâm đã không nhịn được áp môi mình lên.
“Ưm…”
Dịch Cẩn Ninh trợn to mắt, tình cảnh này rất quen thuộc!
Hình như đã từng xuất hiện trong giấc mơ thì phải, nàng nhớ Mạc Liễm Sâm muốn hôn nàng, sau đó nàng chủ động dâng môi thơm lên.
Đúng rồi, chính là một lần trong hang núi dưới dốc núi thập lý pha.
Ầm!
Đầu nóng nóng lên, khí huyết dâng lên, nhất thời khuôn mặt nóng bừng.
Đêm ấy là nàng chủ động hôn Mạc Liễm Sâm trước!
Đêm ấy là nàng chủ động để Mạc Liễm Sâm vẫn chưa thành phu quân mình ăn đậu hũ!
Nàng, nàng còn có thể sáng ngày hôm sau thẹn thùng né tránh nụ hôn của hắn!
Trời ạ! Lúc đó nàng bị cấm dục đã lâu hay là làm sao vậy? Lại có thể đói khát đến mức ấy?
Bên tai đỏ một vùng lớn, vành tai trong suốt hồng như nhỏ ra máu, Mạc Liễm Sâm nhìn mà thấy kỳ lạ. Ninh Ninh động tình ư, cũng không phải lần đầu, nàng thẹn thùng cái gì chứ?
Thấy trong đôi mắt của Mạc Liễm Sâm mang theo sâu thẳm nào đó nhìn mình, Dịch Cẩn Ninh biết mình mất hồn rồi, thế là nàng ôm mặt chạy ra ngoài.
“Này, này, Ninh Ninh, thịt nướng xong rồi!”
Mạc Liễm Sâm rất có thâm ý cười nhìn nàng chạy ra khỏi hang, thuận tay cầm một miếng thịt, ra ngoài theo nàng.
Bên ngoài rất không an toàn. Trừ inh mã của Mạc Liễm Kỳ đnag tìm kiếm ra còn có thể có dã thú khác lui tới, hắn không thể không nâng lên mười hai phần tinh thần.
Dịch Cẩn Ninh chạy chậm ra ngoài hang, không khí bên ngoài tươi mát rất nhiều.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn muôn vàn ánh sao trền trời, nghiêm túc suy xét nhân sinh của mình.
Gả cho Mạc Liễm Sâm thực sự là ngoài dự kiến của nàng, nàng vốn cho rằng nếu không thể gả cho kiếm khách giang hồ Mạc Liễm Sâm, bản thân sẽ gả cho Vương gia Thanh Vương ngốc mù, trong hoàng cung buồn tẻ sống hết một đời không ý nghĩa.
Đại cừu của nàng chưa báo xong, không phải không thể báo mà là không có tinh lực ấy. Dịch Cẩn An đã chết, Chương Dẫn Giác bị phế, Mạc Dật Hiên yêu nàng, nàng không phải có mắt không tròng, chuyện ấy nàng vẫn có thể nhận ra.
Song rốt cuộc nàng còn muốn giết Mạc Dật Hiên nữa không đây?
Bản chất của hắn không xấu, nhưng kiếp trước đã làm tổn thương nàng, nàng cũng hận không thể giết hắn cho hả giận. Nhưng kiếp này, ắhn không có chút ác ý nào với bản thân, ngược lại nhiều lần ra tay giúp đỡ. Nàng không khỏi ngẫm nghĩ, chẳng lẽ sống lại một đời thì người káhc cũng sẽ thay đổi?
Một trậ hương thơm bay tới, bụng Dịch Cẩn Ninh hợp thời kêu lên hai tiếng.
“Ăn đi, ăn hết sạch con dã thú đáng chết này, hả giận hết!”
Mạc Liễm Sâm cắn mạnh một miếng, thịt này dai quá, không dễ ăn. Dịch Cẩn Ninh ăn vào thành ra đua răng, nhưng bụng đói làm nàng không thể không ăn hết miếng thịt này.
Nàng không muốn ăn nhưng đứa bé muốn ăn kia!
Mạc Liễm Sâm vừa lòng nhìn nàng ăn miếng thịt cuối cùng, còn không quên dùng tay áo giúp nàng lau dầu mỡ bên miệng, cưng chiều dịu dàng nói: “Nàng nàng kìa, ăn cả miệng toàn dầu!”
Ờm…
Dịch Cẩn Ninh vươn lưỡi ra liếm, bị Mạc Liễm Sâm đụng nhẹ, sợ tới mức rụt lại, đụng chạm vừa rồi làm cả người nàng run lên, lập tức bùng lửa.
Trời ạ, thân thể nàng trở nên mẫn cảm như vậy từ lsuc nào thế!
Chưa đợi nàng phục hồi tinh thần, Mạc Liễm Sâm đã đè môi lên, răng môi lưu hương, mắt say lờ đờ, trong lúc mê ly chỉ nghe tiếng nói như rượu nguyên chất say lòng người vang lên bên tai: “Ninh Ninh, nàng thực ngọt!”
Ưm… Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh ôm lấy bụng.
“Đau!”
Nguy rồi, cự giải sẽ không tái phát chứ?
Phản ứng đầu tiên của Mạc Liễm Sâm là độc trên người nàng phát tác, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, xác định nàng không sao mới vuốt mũi nàng một cái.
“Bảo bối, lần sau đừng doạ người như vậy, ta nhtá gan!”
Vì nhau, họ đều trở nên nhát gan!
Tình ý nồng động, trong hang núi hai người đnag ôm nhau gần đi vào giấc ngủ, một tiếng vang đánh thức họ dậy.
Dịch Cẩn Ninh cảnh giác nhìn khắp nơi, lỗ tai nhạy bén bắt giữ tiếng vang bên ngoài, xác định không phải dã thú đến họ mới yên lòng.
“Ha ha, các ngươi cảnh giác như vậy mà còn để dã thú cắn bị thương!”
Một ông lão với chòm râu hoa râm, mái tóc thưa thớt đi đến. Người này một thân đjao bào, dáng vẻ bẩn thỉu dơ dáy làm người ta phản cảm. Nhưng đôi vợ chông chẳng những không phản cảm mà ngược lại tươi cười kăhps mặt chào đón.
“Chỉ biết tiên sinh sẽ không bỏ rơi ta!”
Dịch Cẩn Ninh cũng không biết sao bản thân lại nói với ông lão này một câu như vậy, nàng chỉ cảm thấy người này cho nàng cảm giác thân thiết.
Trong lòng Mạc Liễm Sâm mừng rỡ, hắn bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt lão đjao sĩ: “Cao nhân, xin chỉ điểm bến mê!”
Độc của Ninh Ninh ông ta nói có thời gian một năm, rốt cuộc là có ý gì?
“Khụ khụ… Thằng bé này, động cái là quỳ, lão đạo còn chưa chết đâu!”
Lão đạo sĩ nhẹ giọng quát lớn, thuận tay đỡ hắn lên.
Ông sờ cái đầu gần như trọc lốc của mình, lại vuốt vuốt chòm râu lưa thưa, hết nhìn Dịch Cẩn Ninh lại nhìn Mạc Liễm Sâm, thật lâu sau mới nói: “Các ngươi… Lão đạo không được sự cho phép của các ngươi đã gắn liền vận mệnh các ngươi cùng nhau.”
Gắn liền với nhau! Đây là ý gì?
Dịch Cẩn Ninh không hiểu, nàng nghi hoặc nhfin Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, đây là ý gì, cái gì mà vắn liền vận mệnh chúng ta với nhau cơ?”
Mạc Liễm Sâm nghe hiểu, song bản thân có nguy hiểm đến tính mạng hay không, hắn cũng không rõ lắm! Hắn lắc đầu chờ lão đjao sĩ giải thích.
“Sau khi ta đánh ngất ngươi thì đã trực tiếp gắn vận mệnh các ngươi vài với nhau, cứ vậy đi! À đúng rồi, nếu trong các ngươi có một người đau đầu thì người kia cũng sẽ phát bệnh, đây là hiện tượng tự nhiên, chớ hoảng sợ!”
Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể có đủ thời gian đến Nam Lăng.
“Ý ngài là sở dĩ Ninh Ninh có thời gian một năm chống đỡ đến Nam LĂng, nguyên do là vì ta ư?”
Mạc Liễm Sâm ôm dịch Cẩn Ninh, ắhn thật may mắn, cuối cùng cũng có cơ hội trả giá vì Ninh Ninh rồi.
“Có thể nói là vậy, nhưng mà… một năm sau, độc trên người Dịch Cẩn Ninh không giải hết, vậy thì… cả hai người các ngươid đều sẽ chết!”
Lão đạo sĩ vô cùng thâm sâu nói xong câu đó rồi biến mất, để lại hai vợ chồn gkhông ngừng buồ bực.
Đây là người gì thế, chả có trách nhiệm gì cả, nào có ai nói được một nửa rồi đi chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.