Thứ Nữ Công Lược

Chương 479: Tình cảnh (Hạ)




Edit: Hạ Tứ Nương là một người thấu đáo, thấy vậy thì cười nói: “Ta đi xem Tứ tỷ phu của các muội một chút, có đã uống say mèm rồi hay không.” vừa nói, vừa định xuống giường.
Thập Nhất Nương sao lại có thể để Tứ Nương đang mang thai đi ra ngoài được.
Nàng cười nói: “Tứ tỷ vẫn là ở trong này nghỉ ngơi đi! Nếu tỷ lo lắng Tứ tỷ phu, để muội sai Hổ Phách đi xem một chút ” Lại nói, “Muội và Ngũ tỷ đi xem náo nhiệt một lát, lập tức sẽ trở lại.”
Tứ Nương cũng không khách sáo với các nàng, gật đầu cười, đưa mắt nhìn các nàng rời đi.
Ngũ Nương dẫn Thập Nhất Nương đến nhĩ phòng không có người ở một bên.
“Muội biết đại ca tại sao không có tới không?” Ngũ Nương hỏi thẳng vào vấn đề.
Thập Nhất Nương nghĩ đến khi La Tứ phu nhân muốn nói lại thôi, nghĩ đến La Chấn Thanh là bào đệ* của Ngũ nương, nàng cười nói: “Nghe Tứ tẩu nói, đại ca có chuyện phải làm”
(*)bào đệ: em trai ruột
Ngũ nương cười lạnh: “Tỷ nói cho muội biết nhé! Đại ca đi xử lý chuyện sản nghiệp ở Phúc Kiến rồi!”
Phúc Kiến!
Trong lòng Thập Nhất Nương động một cái
Ngũ Nương đã nói: “Ban đầu khi phụ thân còn đang đương chức, mẫu thân từng cùng người ta hùn vốn làm vườn trà. Sau đó phụ thân có đại tang, vườn trà làm ăn xuống dốc không phanh, phía đối tác đã nghĩ cùng phụ thân giải tán. Nhưng không ngờ muội gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ, chuyện này mới từ từ có chút khởi sắc. Hiện nay Phúc Kiến đại loạn, những năm này vườn trà tuy có khởi sắc tốt, nhưng rốt cuộc không thể so với lúc trước. Phụ thân bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đem cả vườn trà (trà nghiệp) giao cho bên đối tác. Nếu không, Thập Nhị muội xuất giá, làm sao lại có nhiều đồ cưới như vậy?”
Thập Nhất Nương thất kinh, nhưng hàm hàm hồ hồ nói: “Phúc Kiến quá xa, đem cả vườn trà ra ngoài cũng tốt.”
Ngũ Nương nghe vậy thì mắt lóe lên: ” Muội có biết, tổng cộng cả vườn trà là bao nhiêu lượng bạc không hả?”
Trong lòng Thập Nhất Nương vang lên một tiếng chuông lớn, khẽ lắc đầu: “Bất luận giá trị bao nhiêu bạc, tất cả sản nghiệp trong nhà có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
“Muội ngốc thế!” Ngũ Nương thấp giọng la lên: “Thập Nhị Nương xuất giá, của hồi môn năm ngàn lượng bạc, lúc chúng ta xuất giá thì bao nhiêu lượng bạc? Mẫu thân năm đó không phải đã nói, tính của cả ba nữ nhi, trong tay không phải quá ít hay sao? Bây giờ trong nhà có bạc, ít nhiều gì cũng phải bổ sung cho chúng ta mới đúng chứ!”
“Bổ sung đồ cưới?” Thập Nhất Nương há mồm trợn mắt nhìn Ngũ Nương
“Đúng vậy!” Ngũ Nương vẫn ăn nói hùng hồn cây ngay không sợ chết, “Ta điều tra rồi, trước kia cũng có ngoại lệ như vậy, nhà mẹ đẻ phát tài, xuất ra bổ sung đồ cưới cho con gái đã lấy chồng.”
Suy nghĩ trong đầu Thập Nhất Nương nhanh chóng chuyển động.
Chuyện tốt như vậy, tại sao tỷ ấy lại nói với mình. Chẳng qua là muốn mượn tên tuổi của mình chờ thời cơ tốt thì ra điều kiện với La Chấn Hưng mà thôi!
“Muội thấy, chuyện này hay là Ngũ tỷ tìm đại ca nói chuyện đi!” Thập Nhất Nương cân nhắc nói, “Năm đó khi muội xuất giá, mẫu thân dùng bạc. Ai trong các tỷ đều có thể đi, nhưng muội đi, thì hơi vô lý” Không muốn cùng Ngũ Nương nhiều lời nữa, mở cửa bình phong, “Cũng không biết là người nào tâng bốc chuyện này, hôm nay có thể sẽ kiếm được một khoản lớn ” vừa nói, cũng không đợi Ngũ Nương bày tỏ gì, trực tiếp ra khỏi cửa.
* * * * * *
Hôm sau ngày chính, Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương để Cẩn ca nhi ở nhà. Từ Tự Truân, Từ Tự Giới và Trinh tỷ nhi theo hai người đến ngõ Cung Huyền uống rượu mừng. Thành ca và Lập ca nhà Tứ nương cũng đều tới. Dư Thành lớn tuổi một chút, Dư Lập lớn hơn Từ Tự Truân hơn hai tuổi. Cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới rất nhanh đã chơi cùng nhau. Chờ đến khi hôn lễ xong, trở về, Từ Tự Truân còn nhớ đến Dư Lập, muốn đến nhà Tứ Nương chơi.
“Ăn cháo mồng 8 tháng chạp* xong là sắp đến năm mới rồi” Thập Nhất Nương khuyên giải “Lúc này các con đi, từng nhà tất cả đều bận rộn chuẩn bị đón năm mới, người ta còn phải chiêu đãi các con, há chẳng phải khiến cho người ta thêm phiền toái sao? Mẫu thân thấy, chi bằng chờ hết năm rồi đi.”
(*) cháo mồng 8 tháng chạp (dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ)
Từ Tự Truân miễn cưỡng gật gật đầu
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Người phái đi Lạc Diệp Sơn đã về, nói Nhị thiếu gia chuẩn bị sáng ngày hai mươi bốn trở về phủ ”
Sắp đến tết rồi, Thập Nhất Nương phái người đi đón Từ Tự Dụ
Thập Nhất Nương bèn phân phó Hổ Phách đến sân viện của Từ Tự Dụ xem một chút: “Đến lúc đó bảo bọn họ đốt lò sưởi lên, đồ đạc cũng chuẩn bị xong xuôi hết đi. Cần thêm gì thì thêm vào, cần đổi gì thì đổi ngay đi.”
Hổ Phách cười vâng dạ, Lưu Y Chính tới.
“Sức khỏe của phu nhân đã khôi phục rất tốt ” Châm cứu xong, Lưu Y Chính bước nhanh lui ra ngoài mành trướng, “Sau này hạ quan cứ cách mười ngày, nửa tháng lại tới châm cứu cho phu nhân là được rồi.”
Nhưng Từ Lệnh Nghi còn muốn hỏi rõ: “Rốt cuộc là mười ngày hay là nửa tháng?” vừa nói, vừa tự mình bật cười, “Cho dù ta chọn mười ngày cũng sai mà chọn nửa tháng cũng là sai!”
Thập Nhất Nương nghĩ đến lần đầu tiên Lưu Y Chính đến xem bệnh cho mình đã nói “Tốt nhất nghỉ ngơi bảy, tám ngày. Nếu như có thể nghỉ mười ngày nửa tháng thì càng tốt. Nếu không được thì nghỉ bốn, năm ngày”, thì bỗng cười “Phì ” ra một tiếng.
Từ Lệnh Nghi ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn nàng đang mặc mặc quần áo trong mành trướng một cái.
Thập Nhất Nương vội vàng cúi đầu.
Lưu Y Chính không khỏi ngượng ngùng: “Sau này phu nhân sau này dựa vào uống thuốc, châm cứu là chính, cũng không cần kiêng những điều này. ”
Từ Lệnh Nghi sau khi tiễn Lưu Y Chính thì quay về, nửa bên mành trướng cũng không cuốn lên, Thập Nhất Nương đang đắp chăn ngủ, trên khuôn mặt trắng noãn đã có màu phấn hồng nhàn nhạt, thần sắc điềm tĩnh, giống như đóa thủy tiên.
“Lá gan càng lúc càng lớn!” hắn lầm bầm, vuốt ve cái trán của nàng
Giấc ngủ của Thập Nhất Nương bị quấy nhiễu, “Ưm” một tiếng, cau mày nghiêng mặt, muốn tránh khỏi tay của hắn.
Từ Lệnh Nghi buông tay, giúp nàng kéo chăn, cũng không lập tức đi ngay, mà yên lặng ngồi một lúc, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng, rồi mới đứng dậy đi ra ngoại viện.
Thập Nhất Nương mở mắt, có chút mê mang nhà nhìn viên gạch xanh được mài bóng như gương đến ngẩn người.
Sắp tới cuối tháng rồi, các ma ma quản sự, nha hoàn, bà tử đều bận rộn quét rác rưởi bụi bặm, dán câu đối, trang trí bày biện nhà cửa, Thập Nhất Nương bận rộn chuẩn bị các thứ phụ vụ cho ngày tết — Đêm ba mươi ăn bữa cơm đoàn viên. Mùng một tháng giêng vào cung chúc năm mới, từ mùng năm đến mười lăm theo Từ Lệnh Nghi đến các phủ đi chúc tết.
Trinh tỷ nhi bế Cẩn ca nhi ngồi trên đại kháng gần cửa sổ, không phải nói câu “Bộ màu hồng này nhìn rất đẹp”, thì nói “Ta thấy vẫn là mặc bộ màu trắng, màu tím là đoan trang”
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Trước kia thì mong đợi lễ mừng năm mới, được lì xì. Sau đó lấy khăn gói hết lại cất trong hòm, trong lòng dĩ nhiên là yên tâm một chút ” vừa nói, nàng không khỏi tự mình sửng sốt đầu tiên.
Mấy ngày nay, trí nhớ ở Dư Hàng càng ngày càng rõ ràng, trí nhớ của kiếp trước thật giống như càng ngày càng mơ hồ.
Có thể có một ngày, trở thành một hình ảnh mờ mịt hay không?
Trinh tỷ nhi nghe vậy thì cười khẽ: “Khó trách mẫu thân cùng di nương tốt nhất, di nương cũng đã nói như vậy nói ngân phiếu đặt ở dưới gối, nằm ngủ cũng thấy an ổn một chút ”
Thập Nhất Nương cũng không ngăn cản Trinh tỷ nhi cùng Văn di nương gặp gỡ, dần dần, hai người cũng sẽ nói một, hai câu.
Nàng nghe thế vội thu lại tâm trạng, bế Cẩn ca nhi trong tay Trinh tỷ nhi lại, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của con đang nhìn mình không chớp mắt. Nàng thơm Cẩn ca nhi một cái, nói: “Sao con còn chưa ngủ? Có phải muốn nghe trộm nương cùng tỷ tỷ nói chuyện không?” Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Cẩn ca nhi hé miệng cười nho nhỏ.
“Trinh tỷ nhi, con mau nhìn, con mau nhìn này!” Thập Nhất Nương rất vui mừng, “Cẩn ca nhi biết cười rồi này!”
Trinh tỷ nhi vội đi đến, nụ cười của Cẩn ca chi đã biến mất, tự nhiên dùng sức vươn cánh tay lên, muốn đem quả đấm trắng nõn nhỏ bé vào trong miệng.
Nhưng mà chính như vậy, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy con mình vô cùng đáng yêu.
Nàng xoa đầu con, giúp con đội chiếc mũ hình quả dưa lên rồi quàng khăn vào, cười nói: “”Hôm qua ta đặt Cẩn ca nhi ở trên giường gạch giúp bé mặc quần áo, thế nhưng bé lại nâng đầu muốn đứng lên, ta cũng không bế cậu nhóc dậy, cậu nhóc liền bật khóc, dường như chỉ một khắc thôi cũng không thể chịu được, tính nết như vậy là không được rồi. ”
“Lục đệ không thích nằm ” Trinh tỷ nhi gật đầu, “Đệ ấy thích người ta bế thẳng người để nhìn xung quanh.”
Thập Nhất Nương cũng phát hiện: “Không phải nói trẻ sơ sinh sau một trăm ngày đầu mới có thể vươn người muốn đứng sao? Sao Cẩn ca nhi lại sớm như vậy nhỉ!”
“Có cần đi hỏi Điền ma ma một chút không ạ?” Trinh tỷ nhi cũng không biết, giúp Thập Nhất Nương nghĩ cách.
Thập Nhất Nương gật đầu, đang định sai tiểu nha hoàn gọi Điền ma ma vào, thì có tiểu nha hoàn đứng cách rèm bẩm: “Phu nhân, Nhị thiếu gia đã về ạ!”
Lúc này mới vừa qua khỏi buổi trưa, nàng cho là chiều hoặc là hoàng hôn, Từ Tự Dụ mới về đến nơi.
“Mau mời vào đi!” Thập Nhất Nương cười, Trinh tỷ nhi đã xuống kháng
Từ Tự Dụ mặc cẩm bào màu lụa Hàng Châu màu xanh nhạt đi vào.
So với nửa năm trước, Dụ ca tuy không cao lắm nhưng cơ thể thì cường tráng một chút, tư thái có chút phong trần tuấn lãng.
“Mẫu thân, ” Thần sắc của Dụ ca hờ hững nhưng cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương, cười hô một tiếng “Đại muội” xong, ánh mắt bèn rơi vào Cẩn ca nhi đang nằm trong lòng Thập Nhất Nương.
“Miệng con cười sắp thành tượng Bồ Tát rồi, nhưng mà con chưa từng gặp ngài ấy ” Thập Nhất Nương thấy thế thì mỉm cười giới thiệu Cẩn ca nhi trong vòng tay mình ra cho Từ Tự Dụ gặp, “Đây là Lục đệ con. ”
Từ Tự Dụ cười đánh giá Cẩn ca Nhi: “Lục đệ thật giống Ngũ đệ, lớn lên có đôi mắt phượng ”
Không nói giống như mình, cũng chưa từng tiến lên một bước
Mặt mày của Cẩn ca nhi căng tròn nảy nở rồi, hình dáng đôi mắt cũng đã dần dần hiển hiện ra
Thập Nhất Nương biết tâm tư của Dụ ca nặng nề, cũng không miễn cưỡng thằng bé nữa, cười nhìn Cẩn ca nhi: “Ta thấy đôi mắt này cũng có chút giống với Giới ca nhi ” vừa dứt lời, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tới.
Sau ngày mồng tám tháng chạp, Triệu tiên sinh đóng cổng trường về quê, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nghỉ tết. Mỗi sáng sớm hai bé sẽ ở trong phòng của Từ Tự Giới luyện chữ to, sau đó sẽ đến phòng của Thập Nhất Nương thăm Cẩn ca nhi. Nếu Cẩn ca nhi đã đi ngủ, hai bé sẽ về ngủ trưa rồi lại đến.
Nhìn thấy Từ Tự Dụ, hai huynh đệ lập tức chắp tay hành lễ, thu bớt vẻ mặt sung sướng lại.
Từ Tự Dụ đáp lễ, ấm giọng hỏi hai cậu nhóc: “Nghe nói Triệu tiên sinh về quê rồi, giao cho các đệ rất nhiều bài tập?”
Từ Tự Truân “Vâng” một tiếng: “Triệu tiên sinh nói, qua Tết Nguyên Tiêu thì mở trường, đến lúc đó muốn kiểm tra bài tập, nếu không hoàn thành thì phải ở trong vườn trồng mười cây xanh” nói tới đây, Truân ca nhi không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ: “Đệ và Ngũ đệ làm bài tập gần xong rồi, chỉ còn lại có một trăm tờ chữ to chưa viết thôi. ”
Từ Tự Giới ở một bên không tự chủ được mà gật đầu, dường như chứng thực lời nói của Từ Tự Truân.
Từ Tự Dụ nở nụ cười nhàn nhạt
Từ Tự Giới bèn chạy tới bên cạnh Thập Nhất Nương.
“Nương, nương, con và Tứ ca mang cho Lục đệ một thứ rất đẹp” cậu nhóc vừa nói, vừa kéo cánh tay nhỏ bé mập mạp của Cẩn ca nhi.
Từ Tự Dụ nhìn theo, đáy mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc
Đã nhìn thấy Từ Tự Truân từ trong ống tay áo móc ra một chú gà con mổ thóc bằng đồ chơi, vừa nói “Lục đệ, đệ nhìn xem đây là cái gì?”, vừa biểu diễn món đồ chơi.
Cẩn ca nhi lập tức bị tiếng “lục tục lục tục” của chú gà con mổ thóc hấp dẫn, anh chàng này liền hướng về phía Từ Tự Truân kêu ” Y- a” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.