” Hai huynh đệ lại cùng nhau đi ra ngoài!” Thái phu nhân mặt lộ vẻ
thất vọng. Thập Nhất Nương cười nói: “Ngày thường có một ít xã giao Hầu
Gia muốn đi liền đi, không nghĩ đi sẽ không đi. Mà năm nay gần đến cuối
năm, biên quan các nơi mược cớ trước tiên hồi kinh vấn an Hoàng Thượng,
Hầu Gia cũng không thể không gặp.” Thái phu nhân gật đầu:” Ta làm sao
không biết. Chính là mấy ngày này trong phòng náo nhiệt, trong lòng có
chút không muốn.” Thập Nhất Nương cười nói:” Đợi cho đầu năm sau liền
tốt lại.” Mùa xuân biên quan các nơi về kinh báo cáo công tác, lấy thân
phận địa vị Từ Lệnh Nghi, xã giao lại nhiều lên.” Đợi cho đầu năm sau,
thời tiết ấm, chúng ta cũng còn nhiều địa phương đi. Ai còn muốn hắn
cùng xã giao?” Thái phu nhân giơ ngón tay vô tình cười, Tam phu nhân đã
tới. Nàng mặc kiện hoa bối tử màu đỏ thẫm mười dạng cẩm trang, sơ búi
tóc mẫu đơn, đeo đầu cô bích ngọc vàng ròng, vẽ mi, bôi phấn, tô son,
cách ăn mặc long trọng lại hoa lệ.
Xem bộ dáng, hai người ầm ĩ…· chỉ muốn che dấu cái gì, mới có thể ở phương diện kia đặc biệt chú ý…… Sẽ không phải bị đánh đi…”
Thập Nhất Nương âm thầm đoán, tiến lên cùng Tam phu nhân thấy lễ.
Thái phu nhân cười nói:” Đây là đi nơi nào?”
Tam phu nhân cười khanh khách trên mặt đất hành lễ với thái phu nhân, nói:” Thời tiết lạnh, ở nhà không có việc gì, liền chỉnh đốn một chút
hòm xiểng.” Nói xong, cúi đầu xem xiêm y trên người,” Không nghĩ còn có
kiện hoa bối tử xinh đẹp như vậy, nên lấy đi ra mặc đến chỗ ngài. Như
thế nào, còn có thể đi?”
Thái phu nhân từ trên xuống dưới đánh giá một phen:” Rất đẹp. Xiêm y tươi sáng như vậy, lúc qua năm mặc cũng tốt!”
” Thật sự!” Tam phu nhân cười nói,” Đợi lát nữa trở về phơi tốt, đợi qua năm lại lấy ra mặc.”
Thái phu nhân liền chỉ Tam phu nhân quay đầu lại cười nhìn Thập Nhất
Nương đứng ở phía sau:” Ngươi xem, người cơ hội hướng ta tố khổ, xin đồ
mới thường xuyên!”
Thập Nhất Nương cười nói:” Khố phòng của nương không biết có bao
nhiêu thứ tốt. Không bằng nhân cơ hội thưởng chút cho chúng ta đi? Qua
năm chúng ta mặc xiêm y ngài thưởng đi gặp thân thích, cũng có mặt mũi.” Nói xong, mân miệng cười cười.
Lão nhân gia, có năng lực, ai không nguyện ý làm thần tài khiến người ta thích.
Thái phu nhân cười ha hả, đối với Đỗ mama bên cạnh nói:” Thật sự là nói không lại.”
” Vậy cũng là ngài có nhiều đồ tốt, cho người trẻ tuổi đều đỏ mắt.”
Đỗ mama thái độ không kiêu ngạo không siểm nịch nịnh nọt thái phu nhân,
cho người ta nghe xong thập phần thoải mái.
Thái phu nhân quả nhiên thật cao hứng, phân phó Ngụy Tử:” Ngày mai đi mở khố phòng, đem mấy thất lục hoa kiểu mới trong cung thưởng đều lấy
ra cho các nàng chọn.” Lại nói,” Đem Đan Dương cũng kêu đến. Để lại cho
Di Thực mấy bộ.”
” Ai nha!” Tam phu nhân vẻ mặt kinh hỉ, chính là hơi có chút khoa trương,” Nhờ phúc của nương, cái này tốt lắm!”
Thập Nhất Nương mỉm cười:” Nương đau lòng không còn kịp rồi!”
Thái phu nhân chính là cười ha hả.
Đỗ mama liền nói:” Thái phu nhân nhà chúng ta đồ vật nhiều nữa, chỉ cần các ngươi có khí lực mang đi.”
Tam phu nhân quay đầu cười nói với Thập Nhất Nương: “Chuyện này thật tốt, chúng ta còn phải ăn mấy bát cơm mới được.”
Chọc mọi người trong phòng cười rộ lên.
Vừa lúc ba huynh đệ Từ Tự Cần đến, vấn an, vội hỏi mọi người cười cái gì, Đỗ mama đem lời nói mới rồi nói lại một lần, Từ Tự Kiệm lập tức
nói:” Ta cũng phải làm mộ bộ đồ mới.”
Tam phu nhân vươn ngón tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trán tiểu nhi tử:” Ta khi nào thì thiếu ăn mặc của ngươi?”
Từ Tự Kiệm ấp úng.
Từ Tự Cần thấy vội cười nói:” Bên ngoài đều tốt. Thấy đồ tổ mẫu, ai
không thích. Chính là ta cũng muốn. Chỉ vì tuổi lớn nhất, ngượng ngùng
mở miệng thôi.”
Khiến thái phu nhân vui vẻ cười:” Đúng vậy đúng vậy. Bằng không, nương ngươi như thế nào toàn tâm toàn ý để ý đồ của ta đâu!”
Truân ca nghe xong ở một bên giọng còn hơi sữa nói:” Ta cũng thích đồ của tổ mẫu!”
Mọi người cười không thể ngừng, không khí thập phần náo nhiệt.
Ăn cơm, thái phu nhân như trước ngàn dặn vạn dò tiễn Từ Tự Cần cùng
Từ Tự Dụ ra cửa, Thập Nhất Nương cùng Tam phu nhân, Từ Tự Kiệm đợi nhũ
nương mang theo Trinh tỷ nhi cùng Truân ca đi nghỉ, lúc này mới từ biệt
thái phu nhân ra cửa.
Thái phu nhân tuổi lớn, giấc ngủ ngày càng thiếu. Giờ Tuất đóng cửa,
cũng không lập tức ngủ, thường cùng Đỗ mama hoặc là Ngụy Tử, Diêu Hoàng
tán gẫu nói chuyện phiếm, đánh bài lá. Hôm nay cũng không ngoại lệ,
chính là cho hầu hạ trong phòng đều đi ngủ, chỉ chừa Đỗ mama một người.
” Đi hỏi thăm.” Thái phu nhân vừa rồi trên mặt toát ra đến từ ái cùng hòa ái biến thành khôn khéo giỏi giang,” Ngũ quân đề đốc phủ đề đốc,
trừ bỏ lão Tứ, còn có ai tham dự tuần thành? Hỏi Bạch đại tổng quản,
ngày hôm qua ban đêm lão Tam cùng ai tính sổ sách? Hỏi gã sai vặt bên
người lão Tam, Phạm Duy Cương Phạm tổng binh khi nào thì trở về? Ở nơi
nào nghe diễn? Nghe diễn cái gì? Hai vị gia khi nào thì cùng phạm đại
nhân chia tay? Khi nào thì hồi phủ?” Đỗ mama cũng sửa tươi cười hoa cúc, thần sắc ngưng trọng lên tiếng”Vâng”.
Ngày hôm sau đầu tị quá một khắc, thái phu nhân đã giống như bình
thường, yên tĩnh rảnh tay ngồi ở phật đường đông gian noãn các sao (Nhất kinh).
Đỗ mama nhẹ giọng đi vào.
Thái phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, bút đi rồng bơi, mí mắt cũng không có nâng một chút.
” Như thế nào?”
Đỗ mama nghĩ đến tin tức, tuy là lão thành, cũng không khỏi dừng một
chút mới mở miệng” Ngũ quân đều đốc phủ người ta nói không an bài người
tuần thành Bạch đại tổng quản nói, tam gia hôm trước ban đêm một người ở trong ti phòng nhìn một đêm. Gã sai vặt bên người Tam gia nói, Phạm
tổng binh là hôm trước trở về, thỉnh Hầu Gia đi nghe diễn. Hầu Gia cùng
tam gia là chính dậu ba khắc đến, cuối tuất đi, chính hợi một khắc hồi
phủ.” Nàng tận lực đơn giản, không mang theo cảm tình thuật lại xong hết thảy những gì nghe được, nhưng thanh âm vẫn không tự chủ thấp xuống.
Thái phu nhân giống như không có nghe thấy, thẳng đến thu nét bút
cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đỗ mama: “Đem này tờ giấy này, đưa cho lão Tam.”
Đỗ mama cung kính khom thắt ưng, tôn kính lên tiếng”Vâng”.
Thái phu nhân giơ tay.
Đỗ mama vội đem thái phu nhân nâng dậy.
Thái phu nhân đi chính phật đường, cung phụng Quan Thế Âm Bồ Tát ba
cái khấu đầu, cắm ba cây hương, đứng dậy như trước cùng Đỗ mama đi noãn
các.
“Buổi tối ngày hôm qua, vợ lão Tam làm gì?” Thanh âm thực trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đỗ mama cùng thái phu nhân hơn bốn mươi, đã sớm biết tính tình thái
phu nhân, đến đem những gì thái phu nhân có thể hỏi tất cả đều hỏi thăm
rõ ràng, trong lòng ghi nhớ sẵn, lúc này mới qua lại chỗ thái phu nhân.
Bởi vậy việc này thái phu nhân tuy không có cho Đỗ mama hỏi thăm, Đỗ
mama cũng đã sớm lặng lẽ hỏi. Hiện tại thái phu nhân hỏi đến, trả lời
cũng sẽ không khó khăn.
” Nghe nói một mực làm thêu thùa may vá, chờ tam gia trở về. Đến một lúc lâu sau mới ngủ.”
” Vợ lão Tứ đâu?”
” Phân phó trực đêm mama cùng người của Kiều di bên kia cấp Hầu Gia
đợi cửa. Chính mình cùng ngày xưa giống nhau, đầu hợi xung quanh nghỉ
ngơi.”
Thái phu nhân lộ ra trầm tư biểu tình.
” Ngươi xem, là không biết? Hay vẫn là nén được giận?”
” Nô tì không biết.” Đỗ mama biết rõ việc này trọng đại, tự đánh già
cũng trở nên khiêm tốn,” Bất quá, trước đó vài ngày Vãn Hương đi gặp
qua Tứ phu nhân, buổi tối Hầu Gia liền đi tuần thành. Hôm nay sáng sớm,
Hầu Gia không giống như bình thường trực tiếp đi vào triều, mà là đi
phòng Tứ phu nhân, ở nơi đó ăn điểm tâm. Nghe nói lúc ăn điểm tâm, hầu
hạ trong phòng tất cả đều lui xuống.” Nói xong, suy nghĩ, lại thấp giọng nói,” Bên kia đều là người do Đào mama huấn luyện, chỉ có thể hỏi thăm
đại khái, muốn nhiều, liền tìm hiểu không được.”
Thái phu nhân nghe xong hơi nắm:” Tứ phu nhân đối với Đào mama như thế nào?”
“Gọi vào cửa không bao lâu, thì Bạch tổng quản liền gọi Hướng bà tử
ngoại viện, ở trong chuồng ngựa cho ngựa ăn đi chuyển cho Tứ phu nhân
bàn đồ vật. Không bao lâu, cháu gái Hướng bà tử, chính là cái bị xưng
làm tiểu Phương Phỉ.
Bị an bài ở phía hậu hoa viên quét rác. Không vài ngày liền nói thiếu nha hoàn, thăng nhị đẳng, hiện giờ cầm năm trăm văn tiền tháng. Hướng
bà tử không biết có bao nhiêu cảm kích, gặp người liền nói phu nhân thật là tốt, còn làm bánh nhân thịt đưa cho Tứ phu nhân. Cùng Hổ Phách trước mặt Tứ phu nhân thường xuyên qua lại, còn làm hài làm tất cho Hổ Phách, rất là thân thiết.”
Thái phu nhân khóe miệng cong lên:” Nàng thật thông minh.”
Đỗ mama nghe không ra thái phu nhân đây là tán dương Tứ phu nhân vẫn
là tán dương Hướng bà tử, đành phải hàm hàm hồ hồ cười lên tiếng”Đúng
a”.
Thái phu nhân một lần nữa ngồi đến noãn các, lấy chìa khóa mở (Kim cương kinh)…
Thập Nhất Nương ngồi ở Lâm Song đại kháng làm thêu thùa may vá song
cửa thủy tinh song lộ bức rèm trù bố màu trắng gắn chuông bạc, cảnh trí
ngoài cửa sổ xem không bỏ sót. Tuyết trắng phản quang phát quang xạ tiến vào, chiếu vào người nàng, buộc vòng quanh thanh hình như cây liễu tinh tế tuyệt đẹp.
Lục Vân rón ra rón rén đi qua, lại phát hiện trong tay nàng kim không biết khi nào thì ngừng lại, ánh mắt nhìn đăm đăm đóa hoa sơn trà đang
thêu ngây ngốc.
Nàng do dự một lúc lâu, vẫn là thấp giọng bẩm:” Phu nhân, người ấm phòng đến đổi hoa.”
Thập Nhất Nương hít sâu một hơi, hỏi bà tử kia:” Có hoa thủy tiên không?”
Bà tử kia cười nói:” Tự nhiên là có! Nhưng hiện giờ còn không có kết hoa. Nếu phu nhân muốn bày hoa thủy tiên, ta đi nói cùng Quý Đình tẩu
tử, qua hai ngày có thể mang đến.”
Ấm phòng mang hoa, chú ý đến chưng bày, không có hết hoa chính là không thể mang vào.
Thập Nhất Nương cười nói: “Không ngại, bảo nàng mang mấy bồn đến cho ta.
Ta tự mình chăm sóc cũng giống nhau.”
Bà tử lập tức đáp ứng, cùng bà tử khác để ở góc tường cây sồi xanh, bày mấy cây văn trúc cùng lô hội kết hoa.
Hổ Phách tiến vào, trong tay còn bưng một bồn hoa cô cùng phù dung thanh hoa.
“Phu nhân, ngài xem đặt ở chỗ nào tốt?” Nàng cười khanh khách nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương xem phù dung to bằng tám cái bát, đẹp rực như lửa đỏ, khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng ấm áp, làm cho giữa tràn đầy
cây cỏ mùa đông trong phòng trở nên thập phần vui mừng. Cười liếc mắt
đánh giá bốn phía một cái, sau đó chỉ chỉ song kháng:” Liền để nơi này
đi!”
Hổ Phách trả lời đặt trên kháng, một mặt đem đóa hoa để phía sau song kháng Thập Nhất Nương, một mặt thấp giọng nói:” Phu nhân, thật đúng như ngài suy đoán. Chuyện đổi nha hoàn, có kỳ quặc!”