Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi rất coi trọng chuyện này, vội tinh
tế đem quyết định của mình vì Từ Tự Dụ chọn lựa nha hoàn bổn phận để
thái phu nhân nhìn qua sau đó mới cho đi hầu hạ nói.
Từ Lệnh Nghi lẳng lặng nghe nàng nói xong, nói:” Làm gì phiền toái nương, ngươi tự mình làm chủ là được!”;
Biểu tình thực lạnh nhạt, giọng điệu có chút không quá để ý, ánh mắt xem nàng so với bình thường sáng ngời.
Trong lòng Thập Nhất Nương nhảy dựng, lập tức ý thức được, Từ Lệnh Nghi thử mình……
Lòng của nàng phanh phanh đập loạn,
Được tín nhiệm của Từ Lệnh Nghi từ nay về sau đạt được tự do to lớn
hơn nữa, tôn trọng càng nhiều, căn cơ càng ổn, hay vẫn là biến thành một cái thê tử mơ hồ ở trong mắt Từ Lệnh Nghi — đây là một cái cơ hội!
Thập Nhất Nương hít một hơi thật sâu, tỉnh bơ cười nói:” Thiếp thân
tuổi còn nhỏ, hiểu được ít, tự nhiên phải dựa vào kinh nghiệm của nương. Dụ ca dù sao cũng là trưởng tử trong phòng chúng ta, về sau nên vì nhóm đệ đệ làm gương, đức hạnh phẩm học một chút cũng không thể qua loa. Cố
tình hắn hiện giờ tuổi lớn, một mình trụ ngoại viện, thiếp thân không có phương tiện tiến đến thăm. Chỉ có người hầu hạ bên người ngày đêm làm
bạn, nên thiếp thân không thể có nửa điểm sơ sẩy. Cho nương giúp đỡ Dụ
ca nhi chọn nha hoàn, thiếp thân nhìn cũng có thể học một ít, về sau có
việc như vậy, trong lòng cũng có cái kinh nghiệm, không giống như lúc
này hoảng tay hoảng chân.”
Nàng một mặt nói một mặt quan sát biểu tình Từ Lệnh Nghi.
Ánh mắt sáng ngời dần dần trở nên ấm áp, cằm cũng hơi gật nhẹ.
Thập Nhất Nương thở nhẹ nhõm một hơi.
Xem bộ dáng là qua cửa!
Tâm tình nhảy nhót, tươi cười trở nên sáng như ngọc.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy trong mắt Thập Nhất Nương vui sướng, trong
lòng hơi có chút “Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử” không được tự
nhiên.
Xem ra là mình nghĩ sai ý!
Hắn nghĩ là Thập Nhất Nương mượn cơ hội này thử thái độ của mình. Dù
sao, nàng gả lại đây là vì bảo hộ lợi ích của Truân ca, Dụ ca càng không tốt, thì cục diện đối Truân ca liền càng có lợi. Tựa như lúc trước
Nguyên Nương yêu nịch Dụ ca. Nếu không Nhị tẩu ra mặt, Dụ ca chỉ sợ so
với Truân ca càng không có bộ dáng.
Nghĩ vậy, Từ Lệnh Nghi không khỏi ngẩng đầu đánh giá Thập Nhất Nương.
Nàng lẳng lặng ngồi đối diện mình, mặt mày tinh xảo biểu tình điềm đạm, ôn nhu tươi cười hào phóng thong dong.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút mê hoặc.
Người trước mắt……
Cảm giác quen thuộc rồi lại xa lạ!
Mà đối diện Thập Nhất Nương phát hiện ánh mắt Từ Lệnh Nghi có chút rời rạc nhìn mình, nàng mỉm cười.
Hoặc là bởi vì quan hệ của hai người cách quá xa, Từ Lệnh Nghi không
cần hoặc là khinh thường trước mắt nàng che dấu cảm xúc của mình, hắn
thường thường hội toát ra chút cảm giác chân thật, nàng cũng dần dần
thăm dò rõ ràng một ít.
Từ Lệnh Nghi là cái nam tử điển hình sĩ tộc phong kiến. Tuân thủ “Nam chủ ngoại, nữ chủ nội”, cho nên hắn sẽ không đối với mình đề cập chuyện lương thực. Tựa như hắn cho mình tiếp đãi Kiều thái thái vậy mà không
nhúng tay, mỗi người một chức trách.
Cứ như vậy, Thập Nhất Nương cũng đoán không ra Từ Lệnh Nghi vì cái gì mà thần sắc có chút hoảng hốt.
Hắn có thể bất động, nàng cũng không muốn tốn thời gian bồi hắn ngồi ở nơi này.
Thập Nhất Nương cười giả bộ muốn rót cho hắn một chung trà mới.
Từ Lệnh Nghi phục hồi tinh thần lại. Cười nói:” Ngươi lo lắng thực chu đáo. Liền y theo ý tứ của ngươi làm việc là được!”
Thập Nhất Nương cười xưng ”Vâng”, sau đó trưng cầu ý kiến Từ Lệnh
Nghi: “Muốn hay không kêu Xuân Mạt đến giúp Hầu Gia thay quần áo? Mắt
thấy đã muốn tới giờ Dậu?”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng kính cẩn ngoan ngoãn, làm cái quyết định.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo giờ gian phía tây, phát hiện thời gian còn sớm, dặn nàng:”Ngồi thêm một hồi!”
Thập Nhất Nương tự nhiên sẽ không có dị nghị, thuận theo ngồi đối diện Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên nói: “Chuyện lương thực, liên lụy đến một ít quản sự. Ta hiện tại đang đau đầu.”
Kết quả này Thập Nhất Nương đã sớm đoán được, buổi tối ngày hôm qua
nàng đã nghĩ sẵn trong đầu cả đêm, nghĩ ngộ nhỡ Từ Lệnh Nghi hỏi mình,
cần phải trả lời rõ ràng sáng tỏ đơn giản đi ra, cho mình ở trong mắt Từ Lệnh Nghi càng tăng thêm vài phần.
Nhưng trả lời quá suông sẻ càng làm cho năng lực mình hoàn toàn bại lộ ra……
Giờ phút này nghe Từ Lệnh Nghi hỏi nàng, nàng thấp giọng trầm ngâm nói: “Cùng thiếp thân đoán giống nhau!”
Từ Lệnh Nghi nghe được câu trả lời của nàng góc mày nhọn lên, có chút giật mình:” Ngươi đoán được?”
Thập Nhất Nương gật đầu, nghiêm mặt nói:” Hầu Gia nghiêm cẩn dạy bảo, chuyện phát chẩn quan hệ trọng đại, không có người có mặt mũi chống đỡ, nhóm hạ nhân nào có lá gan lớn như vậy.”
Từ Lệnh Nghi không khỏi xấu hổ.
Thật sự nghiêm cẩn dạy bảo sẽ không xuất hiện chuyện như vậy…… Nhưng
hắn luôn luôn “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì
không dùng người”, lại quên” Lòng người không đủ”, thời điểm lâu, thêm
việc Từ phủ hiện giờ lại là đang trong thế hoa tươi cẩm chướng, chuyện
này khiến những người tự nhận là có thể diện ở trước mặt hắn không khỏi
liền trở lên cuồng loạn.
Hắn trầm giọng nói:” Chuyện này, ngươi xem làm sao cho tốt bây giờ?”
Cũng không phải là giọng điệu thương lượng, cũng không là nhờ chỉ giáo, chính là ở trần thuật một sự kiện.
Thập Nhất Nương đoán được hắn sớm có chủ ý, hiện tại bất quá là nghĩ
muốn nghe mình nói như thế nào. Nhưng nàng không nghĩ hùa theo hắn. Hai
người về sau ở chung còn dài, mọi chuyện đều phải đoán tâm tư Từ Lệnh
Nghi, mọi chuyện đều nghiền ngẫm ý tứ hắn, mình chậm chạp từ từ cũng bị
lạc mình, hiện giờ dùng khoản lớn đổi đến tự do có cái gì ý nghĩa?
Trên mặt Thập Nhất Nương lộ ra trầm tư. Một lát sau mới nói:” Thiếp thân lại nói, Hầu Gia nhìn xem có được hay không.”
” Ngươi nói!” Từ Lệnh Nghi biểu tình thực tùy ý.
Thập Nhất Nương cười nói:” Ý thiếp thân thấy không bằng thừa dịp lần
này qua năm mới, nhân cơ hội các vị quản sự đều phải về Yến Kinh báo cáo sổ sách, đợi hết năm, sang năm sau đem một ít quản sự đổi chỗ, vừa lúc
danh chính ngôn thuận giao sổ. Quản sự có vấn đề, chắc là trong lòng Hầu Gia đã có danh sách, nhìn chằm chằm vài vị quản sự kia, báo cáo sổ sách có sơ hở chính là kiểm tra. Đến lúc đó nương theo việc này thay đổi một nhóm người là được. Chính là rơi ra bên ngoài đi, thì cũng chỉ là nhóm
quản sự tay chân không sạch sẽ, cùng chuyện phát chẩn sự không hề có
liên quan, cũng liền bảo toàn thanh danh hầu phủ.”
Trong mắt Từ Lệnh Nghi lộ vẻ ngưng trọng.
Không nghĩ tới, nàng thế nhưng nói trúng tâm ý mình…
Nhìn tiểu thê tử trước mắt còn mang theo vẻ non nớt tiểu thê tử,
thanh âm hắn trở nên thâm trầm lên:” Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?”
Chính trị, chính là thỏa hiệp. Một người có thể ứng dụng thành thạo
trong chính trị ứng, thế nhưng lộ ra phải truy cứu đến cùng. Hỏi nàng:”
Chẳng lẽ liền như vậy bỏ qua”…. Thập Nhất Nương có phần buồn cười.
Nhưng biểu tình của nàng lại nghiêm trang.
” Hầu Gia, ngài là đồ sứ, những người đó gạch ngói vụn, chúng ta không đáng cùng bọn họ chấp nhặt.”
Tục ngữ còn nói, một con chuột già làm rối ren. Ngươi gạt bỏ những
người làm việc tồi, khiến cho bọn họ đánh mất bát cơm, bọn họ đã muốn
thành người bần cùng không sợ không mặc y phục. Huống chi gia nghiệp nhà chúng ta to lớn, khó tránh khỏi những kẻ không phải hiếu tử tôn, đến
lúc đó bắt lấy nhược điểm chết sống không buông tha, chúng ta mất nhiều
hơn được, tha được người thì tha đi.”
“Nhưng ngươi có biết, việc này còn liên quan đến tam gia không?”
Chuyện này Thập Nhất Nương cũng mơ hồ có chút cảm giác.
Không có mặt hung dữ giống tam gia như vậy, mấy lão quản sự cáo già
như thế nào có thể nghe lệnh làm việc. Hoặc mở con mắt nhắm con mắt xem
như không thấy Hầu Gia, chỉ sợ trong này có hiểu lầm gì đi! Nghĩ tam gia là Từ Lệnh Nghi huynh đệ, dù có ngàn sai vạn sai, cũng không đến lượt
mình làm em dâu nói, giọng nàng không khỏi khuyên nhủ,” Tam gia chưởng
quản việc kinh doanh trong nhà như vậy nhiều năm, nếu muốn động tay
chân, đã sớm động tay chân. Huống chi số lượng lương thực không nhiều
lắm, ngân lượng không nhiều lắm, thật sự là không đáng giá. Hầu Gia vẫn
là châm chước thật là tốt!”
Từ Lệnh Nghi nghe trong mắt liền lộ ra chút giận dỗi: “Hắn chính miệng thừa nhận?”
Trong lòng Thập Nhất Nương có chút hiểu được.
Chỉ sợ là vì Tam phu nhân đứng mũi chịu sào…… Vợ chồng một thể, đánh mặt Tam phu nhân, tương đương là đánh mặt tam gia.
” Hầu Gia, Kiều di nương buổi sáng ngày hôm qua ăn một chén cháo!”
Từ Lệnh Nghi giật mình.
Hắn không rõ Thập Nhất Nương như thế nào đột nhiên nói đến chuyện này.
Thập Nhất Nương cũng cố ý nói vào, cố ý dùng chuyện này làm so sánh,
cho Từ Lệnh Nghi một liều dự phòng– hơn nữa cho dù Từ Lệnh Nghi hoài
nghi cái gì, mình một phụ nhân gia, kiến thức có hạn, mình chỉ có thể
lấy chuyện người bên người so sánh!
” Nếu có người nói ta đối với Kiều di nương mặt ngọt lòng đắng, khiến Kiều di nương tức giận ngay cả cơm cũng ăn không nổi nữa, Hầu Gia cảm
thấy như thế nào?”
Từ Lệnh Nghi lộ ra biểu tình sáng tỏ.
Thập Nhất Nương cười nói:” Mặc kệ là thật hay là giả, thiếp thân luôn là thê tử Hầu Gia, đối với người bên ngoài, ngài tự nhiên phải bảo hộ
thiếp thân. Chẳng sợ là ở trước mắt huynh đệ mình, cũng giống nhau. Tam
phu nhân dù không đúng, cũng là thê tử tam gia, làm ra chuyện như vậy,
tam gia chỉ sợ vừa thẹn lại xấu hổ, trong lòng một mặt trách cứ mình trị gia không nghiêm, làm sao còn có thể nghĩ đến chuyện biện giải gì?”
Đây là ý tưởng chân thật của nàng.
Nàng không tin Từ Lệnh Trữ vì chút tiền mà làm ra chuyện như vậy. Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là người chưởng quản mấy vạn kim!
Từ Lệnh Nghi không có trả lời, nhưng không có ra mặt phản đối.
Thập Nhất Nương biết mình nói trúng tâm sự của hắn, quyết định theo tâm ý hắn tiếp tục khuyên vài câu.
” Lại nói tiếp, Tam tẩu từ lúc quản gia, tất cả mọi người khen ngợi
nàng thông minh có năng lực. Tam gia giúp đỡ quản gia vài năm nay lại
càng không cần nói, Hầu Gia trong lòng ngài rõ ràng nhất. Hiện giờ nương an hưởng tuổi già, cũng là bởi vì trong nhà mọi chuyện hòa thuận an
bình. Càng không nói đến chúng ta hiện giờ là ngoại gia hoàng tử, càng
phải làm gương. Có thể chẳng phân gia liền tận lực chẳng phân gia. Chính là nếu phải phân gia, cũng không thể mang theo câu oán hận mà phân gia. Chuyện lương thực, Tam tẩu vội vàng như vậy, cũng không biết là vì một
nhân mạch hay vẫn là vì bạc. Nhưng mặc kệ là vì cái gì, Hầu Gia đều cùng với tam gia thẳng thắn thành khẩn nói chuyện mới được. Xem tam gia cùng Tam tẩu rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Nếu là vì bạc. Thứ thiếp thân
nói lời không dễ nghe. Bên ngoài không biết có bao nhiêu người nương nhờ thế của ngài thăng quan phát tài, huynh đệ nhà mình, càng phải chiếu
cố mới được. Nếu là vì một nhân mạch, mọi người đem nói rõ, vậy tức giận này liền chậm rãi tiêu tán. Tóm lại người trong một nhà hòa khí ở cùng
một chỗ qua ngày là quan trọng hơn. Huống chi còn có Cần ca nhi cùng
Kiệm ca nhi, tiền bối đồng lứa có cái gì không thoải mái, ngàn vạn lần
đừng ảnh hưởng đến tiểu bối. Oán hận này càng tích càng sâu, chỉ khiến
cho người ngoài xem chê cười. Người ta thường nói, vợ chồng bất hòa láng giềng lừa gạt. Chúng ta người nhà như vậy, lại không thể ở trên mặt này mất trận tuyến mới được. Nương chuyện gì mà không trải qua, vì sao lại
giả bộ ngây ngơ, chỉ sợ cũng là vì ý tưởng này. Hầu Gia càng nên cẩn
thận mới được!”
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương, vẻ mặt khiếp sợ.
Mà giờ phút này Tam gia Từ Lệnh Trữ nhìn thê tử Cam thị, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
” Ngươi, ngươi còn có mặt mũi thừa nhận?” Nói xong, giơ tay” Ba” một bàn tay đánh ở trên mặt thê tử.
Cam thị ôm mặt, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc:” Ngươi, ngươi đánh ta……”
Từ Lệnh Trữ nhìn trên mặt thê tử dần dần hiện lên dấu đỏ, trong lòng là hối hận lại là tức giận vừa thẹn lại càng uể oải.