Thú Nô

Chương 24:




“Đi sao?” Do Hoa hỏi.
Phong Tình im lặng, Quýnh Diệp nhíu mày.
“Đi thôi.” Thật lâu sau, Quýnh Diệp mới than. “Nói thế nào cũng là đồng bạn.”
“Ai...” Phong Tình vỗ trán, đau đầu.... Hôm nay vốn chuẩn bị bắt đầu săn bắt, An Nhiên kia lại ở lúc chuẩn bị xuất phát, bộ dạng khinh thường một mình đi trước tới hang ổ Griffin, tốc độ nhanh kinh người, tất cả mọi người không ngăn lại được. Ai, nếu không hoà đồng cũng không thể đi như vậy! Nghĩ thế, Phong Tình nhịn không được nhìn Ericter một bên, lại đối diện đôi mắt Ericter thâm thâm nhìn chăm chú, vội vàng quay đầu lại...
Ánh mắt nóng rực, từ sau lần nói chuyện trước chưa từng ngưng lại...
“Đi thôi!” Quýnh Diệp nâng rìu lên.
Ân.... Bây giờ không phải lúc nghĩ loạn...
“Cẩn thận một chút, Griffin cảnh giác rất cao.” Trên vách đá cao dốc, Do Hoa nhỏ giọng dặn dò.
Mọi người gật đầu, cẩn thận leo đá.
“Ngô....” Phong Tình bất cẩn, hòn đá leo lên vỡ vụn, thiếu chút nữa ngã xuống, nguy hiểm được Ericter đỡ lấy.
“Cẩn thận, không có việc gì chứ?” Ericter lo lắng hỏi.
“Không… Không có việc gì.” Chỉ hơi bị dọa, leo trên vách đá, kinh hồn bạt vía.
“Suỵt... Nhỏ giọng!” Quýnh Diệp quay đầu lại nhỏ giọng nhắc nhở.” Cẩn thận một chút, động tác đừng quá lớn, tốt nhất đừng phát ra âm thanh.”
“Lên mình ta này!” Ericter nhìn ra Phong Tình khó chịu.
“Hả? Cái này...”
“Không có việc gì đâu. Lên!” Không khỏi phân trần, Ericter một tay đem Phong Tình 'xách' lên lưng mình, để hai tay hắn có thể ôm cổ mình.
Gắt gao bám trên lưng Ericter, Phong Tình vô cùng uể oải, khó có thể thích ứng... Vách đá hảo cao, không thích, không thích leo núi, không thích cao như thế, Phong Tình sợ độ cao, áp lực ở chỗ cao sẽ làm hắn nhịn không được run rẩy, khó có thể nhúc nhích.
“Đừng căng thẳng, không có việc gì.” Cảm nhận được Phong Tình run rẩy, Ericter đưa tay vỗ nhẹ lưng Phong Tình, nhẹ giọng an ủi.
Mà Phong Tình thì vẫn chôn đầu.
Tới thế giới này mà làm chuyện gì cũng dựa vào người khác. Dựa vào Ericter ra khỏi rừng rậm kỳ quái, dựa vào Ericter đi học, dựa vào Shogula hoàn thành bài tập lớp triệu hoán hết lần này đến lần khác... Thậm chí một vài việc vặt sinh hoạt cũng không dùng bản thân để làm.
Ai, chuyện gì cũng chưa làm thành, khó trách Eri lo lắng mình ở một mình đến thế.
“Bây giờ, phân công tìm kiếm.” Do Hoa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với mọi người. “Ta đi khối phía trên kia, Quýnh Diệp bên trái, Ericter bên phải, Phong Tình khối phía dưới, không tìm được thì trở về lều trại, phải cẩn thận!”
“Phong đi cùng ta.” Ericter trầm trầm nói.
“Ta một mình, ta có thể đi.” Phong Tình lập tức phản đối, cẩn thận từ trên lưng Ericter leo xuống, nhìn thẳng Ericter, kiên định nói. “Để ta một mình làm chút chuyện!”
Ỷ lại không phải thói quen tốt, phải sửa chữa!
“Ngươi...” Thấy Phong Tình vẻ mặt kiên định, Ericter trầm mặc.
“Đi cùng hay không cũng không có gì, quan trọng là tốc độ và cẩn thận!” Do Hoa thấp giọng nói, cũng bắt đầu hành động. “Hảo, ta đi, các ngươi phải cẩn thận.”
“Cố lên.” Phong Tình lên dây cót cho mình, cũng chậm rãi leo xuống hang ổ Griffin phía dưới.
Được người bảo hộ là tốt, Phong Tình cũng thích cuộc sống sâu gạo, nhưng hắn không muốn làm ái nhân thời thời khắc khắc lo lắng.
Ló đầu ra nhìn, xác định hai bên không có nguy hiểm, Phong Tình cố hết sức leo vào hang, cười khổ nhìn hai tay đã sát đến chảy máu của mình, nhếch miệng như an ủi, cẩn thận hướng trong hang tiến vào.
Trong hang rất sạch sẽ, chung quanh chất nhánh cây nhỏ cùng cỏ khô, Phong Tình nhịn không được phản tỉnh, Griffin không phải heo, ngay từ đầu đem hang ổ Griffin tưởng tượng thành chỗ khắp nơi đều bầy hầy, quả thật.... sỉ nhục.
Hang là một sơn động rất lớn rất sâu, Phong Tình dán vào vách động tiến vào trong, hảo căng thẳng.
Đi không lâu, tựa hồ nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của sinh vật, thanh âm to từng chút. Xem ra bên trong có quái, càng thêm cẩn thận chú ý.
“Oa...” Một tiếng quái dị điếc tai như tiếng vịt kêu, Phong Tình hoảng sợ, lập tức một một bóng dáng hỏa hồng hiện lên như bay.
“An Nhiên!” Phong Tình vội vàng la lớn chạy qua, lại lập tức hối hận.
Hắn không nên xúc động, hắn nên ngoan ngoãn dán trên đá vách động, không nên hô cái tên kia, lại càng không nên ngán đường đại thần nổi giận đùng đùng phía sau.
AAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!! An Nhiên ngươi hại ta thảm rồi!
An Nhiên đã cách hang rất xa bỗng nhiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn, ban nãy.... Tựa hồ có người gọi tên mình?
Ảo giác sao.
Lắc lắc Griffin con bị đập bất tỉnh trong tay, An Nhiên đắc ý, chuyện đơn giản như thế, mấy người kia còn muốn phân công hợp tác phiền toái muốn chết.
An Nhiên không thèm cùng lũ mù đó hợp tác.
******************
Phong Tình số khổ bị Griffin vừa mất con nộ khí xông não gặm sau cổ áo quăng bên trong hang, đụng mạnh vào vách động, choáng váng.
Ăn đau ngồi dậy, dựa vào vách tường, cười gượng nhìn quái vật khổng lồ tức giận trừng mình phía trước, hy vọng nó sẽ không nhất thời lửa giận ngút trời liền nuốt mình như thế.
Griffin bỗng nhiên ngửa đầu rú chói tai, tiếng vịt oa oa kêu the thé làm Phong Tình nhịn không được chà chà cánh tay nổi da gà.
Trong hang bỗng nhiên lại bay vào một con Griffin, nội tâm Phong Tình không khỏi kêu rên, cái này, xem như không có hy vọng trốn khỏi.
Mọi người tìm kiếm một lần nữa, không thấy An Nhiên, liền quay trở lại, về đến trại, An Nhiên cư nhiên hảo hảo đứng ở đó.
“Lết đi đâu thế, chờ các ngươi đã lâu!” An Nhiên trừng mắt, hắn bắt được Griffin con, đến đây đợi đã lâu.
“Ngươi một mình bắt được? Thật lợi hại!” Quýnh Diệp tấm tắc tán thưởng, đơn độc xông vào ổ Griffin còn toàn vẹn trở ra, gã tuyệt đối không làm được.
“Hừ, đi.” An Nhiên khinh miệt nói, xoay người, đi.
“Phong đâu?” Ericter đột nhiên hỏi.
“Hắn?” An Nhiên nghi hoặc. “Ta thế nào biết, hắn không phải ở cùng với ngươi sao?” Bả vai bị nắm rất đau.
“Hắn đi tìm ngươi.” Ericter không khỏi bỏ thêm lực cho bàn tay trên bả vai An Nhiên.
“Ta không thấy !” An Nhiên đau đớn nhếch miệng.
“Chết tiệt!” Bỏ lại người liên can, Ericter vội vàng chạy tới hang ổ Griffin.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì...
“Mọi người đi tìm ngươi.” Do Hoa nhìn An Nhiên hơi trách cứ. “Mọi người phân công nhau tìm, ta, Ericter cùng Quýnh Diệp đều không tìm được, trở về thấy ngươi ở đây, tưởng Phong Tình đã tìm thấy ngươi.”
“Phong Tình a, gia hỏa kia thoạt nhìn rất yếu, liền mất tích như thế, đi tìm, đi tìm.” Quýnh Diệp nhăn mày rậm lại.
“Đi tìm Phong Tình đi.”
Phong Tình a...
An Nhiên nhìn hai người rời đi, có chút đăm chiêu.
Ban nãy tiếng hô bị cho rằng ảo giác, chẳng lẽ là hắn sao.
Ahh... Thật sự là hắn liền xong đời!
****************
Shogula, ở đâu?
Hai Griffin trông coi, chỉ dựa vào bản thân là trốn không thoát. Phong Tình lén triệu hoán Shogula.
Không đáp lại.
Shogula? Không có sao?
Vẫn không đáp lại...
Cái này thật sự xong rồi... Cầu cho Ericter nhanh tìm tới nơi này một chút.
.... Mình thật vô dụng, không có hai người kia liền không sống nổi.
Phong Tình rầu rĩ đối diện cùng hai Griffin. Đầu ưng cánh ưng thân sư tử, Griffin tràn ngập thịnh nộ trông coi Phong Tình, như hận không thể lập tức nhào lên ăn luôn hắn.
Ảo nảo, thật đáng buồn...
Hết sức xuất thần, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng trận sư tử rống.
Ericter tới cứu hắn sao? Phong Tình kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài động, hai Griffin cảnh giác đứng dậy.
Một thân ảnh hồng sắc nhanh chóng xông vào, phóng qua khe hở giữa hai Griffin, tóm Phong Tình trên mặt đất lên, lại nhanh chóng chạy ra ngoài động.
“An Nhiên???” Cư nhiên là An Nhiên cứu hắn?
“Ôi.” Phong Tình hô đau, An Nhiên này khiêng hắn như khiêng đồ, xóc làm dạ dày rất đau!
Bị thả trên mặt đất, Phong Tình đứng lên, xoa xoa bụng, đi đến bên cạnh An Nhiên như trông về nơi xa, hỏi.
“Không cần đi giúp nó sao?” Nhớ không lầm thì con sư tử kia hẳn là hạt sư, hạt sư trên người An Nhiên đêm đó, nó còn đang cùng Griffin chiến đấu sao.
An Nhiên liếc nghiêng hắn.
“Nó không yếu đến độ ngay cả hai Griffin cũng không trị được. Ngươi thì ngược lại, vốn yếu như kẹo bông gòn còn bày đặt đi ổ Griffin, muốn chết hả?”
“Ta còn không phải lo lắng cho ngươi...” Phong Tình cắn chặt môi trên.” Hảo tâm không được hảo báo!”
“Ngươi là hảo tâm làm hỏng chuyện.” An Nhiên mắt trợn trắng.” Làm hại ta thiếu chút nữa bị Ericter giáo huấn.”
“Ngô...” Phong Tình gục đầu xuống, hơi ủ rũ, ai, hắn cái gì cũng làm không tốt.
“Hảo hảo, đừng chán nản, ngươi có tâm ý bảo hộ ta, ta cũng rất vui vẻ, Tiểu Tình Tình ngươi lòng dạ hảo như thế, kêu con triệu hoán thú kia của ngươi ra cho ta nhìn một cái đi!”
“Không được, ta vừa thử triệu hoán, nó vẫn không để ý tới ta.”
“Ô...”
Hai người ở tại chỗ đợi nửa ngày, Ericter bởi vì tìm một lần trong hang ổ Griffin mà không kiếm được họ nên đi vòng vèo, kinh hỉ thấy Phong Tình bình yên vô sự, hai người hoàn hảo, Ericter khó có thể khống chế ôm lấy Phong Tình.
“Ta không sao.” Phong Tình nhẹ vỗ lưng Ericter, oa trong ngực Ericter. “Xin lỗi làm ngươi lo lắng.”
“Được rồi, được rồi!” Nhìn hai người kia ôm nửa ngày, Quýnh Diệp cuối cùng nhịn không được, trêu ghẹo.” Còn muốn ôm bao lâu nữa, thông cảm cho mấy tên lưu manh chúng ta đi!”
“Ách.... Chúng ta....” Phong Tình mặt đỏ bừng.
“Không cần phải quản họ, có khó chịu chỗ nào không? Có sợ hãi không?” Ericter lo lắng hỏi.
“Ta không sao...”
“Khó chịu chỗ nào lập tức nói cho ta biết, đừng chịu đựng.”
“Ân.”
“Chua chết ta!” Quýnh Diệp chà xát hai tay bộ dạng kì quái.
Phong Tình đỏ tới cổ, kéo kéo ống tay áo Ericter.
“Ta thật sự không có việc gì, đi hồi đáp nhiệm vụ đi.”
“Hảo.” Ericter buông Phong Tình ra, ngầm trừng mắt nhìn Quýnh Diệp cản trở.
Nhận đao mắt Ericter công kích, Quýnh Diệp nhịn không được co rúm lại, thật đáng sợ, quả nhiên người xấu chuyện tốt cũng không ổn.. Về sau có tình huống thế này cứ làm bộ như không thấy đi...
Nhiệm vụ lính đánh thuê viên mãn hoàn thành, tuy giữa chừng có chút trắc trở nhỏ, cũng chỉ là chuyện không đâu, đoàn người ra khỏi Rừng rậm sương mù, hồi đáp nhiệm vụ ở một thành thị gần nhất, cuối cùng thoát khỏi cảnh dùng chân bôn ba, ngồi trên xe ngựa hoa lệ, hùng hùng hổ hổ, chính thức xuất phát.
**************
“Phong.”
“Ân?”
“Lúc nguy hiểm vì sao không triệu hoán Shogula?”
“Có triệu hoán... Nhưng không trả lời.”
“Không trả lời???”
“Ân....” Ta gọi cũng không đáp...
“..............” Thật là con thú một sừng chết tiệt.
*******************
Đế đô Tử Vực Quốc, thành thị phồn hoa nhất Tử Vực Quốc, thương phẩm rực rỡ muôn màu, ma pháp sư, chiến sĩ cao cấp, nơi này đầy đủ nhất.
“Hô! Cuối cùng cũng thấy!” Quýnh Diệp hưng phấn hô to.
Những người khác cũng có tâm tình như vậy, một tháng đi đường, một tháng trèo non lội suối, cuối cùng đã xong.
“Tới rồi sẽ lại bận bịu, đi hoàng cung báo một tiếng là có thể hảo hảo nghỉ ngơi một phen, thế nào?” Do Hoa đề nghị.
“Hảo!” Quýnh Diệp.
“Không ý kiến.” Phong Tình.
Đến hoàng cung đưa tin, kỳ thực không phiền phức, thi đấu bình xét học viện gần đây đều là học sinh học viện Phare đứng nhất, tất nhiên tương đối được tôn kính, đeo huy hiệu trường, người khác liền biết thân phận, một đường thông suốt, đến chỗ đại thần tiếp đãi báo một câu, phòng được phân phối, cũng phân tán nghỉ ngơi.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, cái duy nhất làm Phong Tình buồn bực chính là, trước khi kết thúc thi đấu và công bố thứ bậc, tất cả học viên đều phải ở trong hoàng cung, thất vọng, còn muốn ra ngoài đi dạo quanh thành thị phồn hoa này.
Trong hoàng cung rất nhàm chán, tuy hoàng cung rất lớn, lớn đến có thể khiến người ta lạc đường, nhưng vẫn rất nhàm chán, vì rất nhiều nơi không thể đi, có rất nhiều hạn chế, trói chân trói tay người ta.
Trong lúc chờ đợi trận đấu bắt đầu, Phong Tình thường xuyên qua lại trong hoàng cung, mấy lần trước đều không có chuyện, có một lần bị một lão gia gia râu dài vẻ mặt nghiêm nghị quát lớn một câu hoàng cung trọng địa đi loạn khắp nơi còn thể thống gì, sau đó đành phải buồn bực ở miết chỗ của mình trong hoàng cung, loay hoay cùng dược thảo tu tập pháp thuật.
“Ericter, ngày mai là bắt đầu trận đấu sao?” Trong phòng mình, Phong Tình đột nhiên hỏi Ericter lặng lẽ một bên nhìn mình đùa nghịch dược thảo.
“Ân, ngày mai, giữa trưa!”
“Ta lại vướng chân mọi người...”
“Đừng nói như thế! Ngươi sẽ không, ngươi còn Shogula.”
“Đúng vậy...” Phong Tình than nhỏ.” Ta còn có Shogula...” Hẳn là không có vấn đề!
Sáng sớm hôm sau.
“Học viện bình xét cử hành ở giữa trưa, thỉnh học viên Ericter cùng học viên Phong Tình nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, trước chính ngọ đến hội trường thi đấu.”
“Ừ!”
Tiễn người đưa tin, Phong Tình phấn chấn tinh thần, kiểm tra tình trạng bản thân, trận đấu mong đợi đã đến.
“Đi! Ericter!” Phong Tình chạy ra bên ngoài, thấy Ericter còn chưa đi, liền hô to vào trong!
“Đến, đến.” Ericter đi tới, đuổi kịp nhịp bước Phong Tình.
Trường thi đấu.
Tiếng người ồn ào.
Phong Tình đánh giá xung quanh, trường thi đấu này tựa như đấu trường La Mã thấy trên TV thế kỷ 21, hình tròn rộng lớn, bên ngoài là một tầng khán đài cao hơn, chỗ cao nhất đều là phòng ốc nhỏ hoa lệ, kia hẳn là VIP, có thể thuận tiện thoải mái thấy trường đấu, đoán là một vài nhân vật trọng yếu ngồi xem. Phong Tình từ thông đạo tuyển thủ đi ra bên sân đấu, nhìn trái nhìn phải, Do Hoa gần khán phòng trường đấu nhất. Quýnh Diệp phát giác Phong Tình cùng Ericter vừa tới, hướng hắn vẫy tay.
“Thế nào mà giờ mới đến? Trò hay muốn mở rồi!”
Quýnh Diệp nói, cau cau mày rậm.
“Hả? Xảy ra chuyện gì?” Phong Tình ngẩn người, cách chính ngọ còn một đoạn thời gian. Bất quá. Trường thi đấu bây giờ lại kín người hết chỗ, hơn nữa, tựa hồ không khí hơi kỳ quái.
“Nhìn bên kia.” Quýnh Diệp chỉ một đám người trùm kín quái dị cách đó không xa, nói.
“Thấy không? Mấy gia hỏa kia là học viện pháp thuật Uriyuri, Uriyuri cùng học viện chúng ta là kẻ địch, không có học viện chúng ta, Uriyuri sớm đã là học viện đệ nhất. Còn mấy người bên kia.” Lại chỉ chỉ một đám học viên Uriyuri. “Đó là phân hiệu chiến sĩ Uriyuri, một đám học viên pháp thuật chân chó.”
“Yêu! Tiểu gia hỏa Phare chỉ chúng ta đang rì rầm nói gì đây?” Học viên Uriyuri tựa hồ phát hiện đàm luận bên này, một người trong đó cười to nói. “Có phải suy nghĩ coi phải trốn thế nào không? Một hồi đánh nhau sẽ sứt tay gãy chân nga! Vẫn sớm về nhà uống sữa mẹ đi! Ha ha!”
Dứt lời, đám kiêu ngạo kia cười ha hả.
“Học viện pháp thuật Uriyuri là học viện quý tộc, chỉ cần có tiền, rác rưởi cũng có thể trôi vào.” Quýnh Diệp không để ý đến đám kia, tiếp tục giải thích cho Phong Tình. “Mà phân hiệu của trường đó là học viện bình dân, chỉ cần có năng lực, cũng có thể vào học miễn phí, bất quá, luôn phải chịu ức hiếp từ học viện chính, còn không thể phản kháng, bằng không liền bị đuổi học, cho nên Uriyuri phân hiệu cũng nịnh bợ những học sinh quý tộc kia. Ngươi xem, những kẻ mặc y như Vampire chính là học viên quý tộc, cái khác đều là phân hiệu. Ngươi xem chính giữa kia gọi là Ryu, nghe nói là một tân học sinh, vừa đến học viện liền thành tiểu bá vương.”
“Ta thấy Phare là hết người, cư nhiên phái một cô gái tới, lão đại, cô ta còn rất xinh đẹp, muốn ta chộp tới hiến cho ngài hay không?”
Bên cạnh Ryu, một học viên bình dân nói, tay còn không biết sống chết chỉ An Nhiên.
Phong Tình, Quýnh Diệp, Do Hoa, trong lòng ba người đồng thời “rắc” một cái, yên lặng cầu nguyện cho người nọ.
Một cái roi hỏa hồng thật nhỏ nhanh chóng lướt qua chướng ngại, trút xuống cái tay chỉ An Nhiên của học viên kia, ánh lửa nhanh chóng từ cánh tay lan đến toàn thân, chỉ chốc lát, học viên kia đã toàn thân bốc hỏa.
Toàn thân bốc cháy, còn phải mất một khoảng thời gian mới chết, kêu thảm thiết thê lương, nhào về phía đám người tựa hồ muốn tìm kiếm cứu trợ, kẻ khác lại cau mày tránh ra, một đám học viện kia, coi như không nhìn thấy.
Phong Tình nhìn không được, thi triển pháp thuật ngưng tụ nước đổ xuống người nọ, ngọn lửa tức khắc tắt, người nọ ngã xuống như mất khí lực, một mùi khét tràn ngập.
Ba ba ba ba.
Một trận vỗ tay, tay Ryu, cười nói.
“Hảo thân thủ.” Hướng người bên cạnh nháy mắt, một chiến sĩ cạnh đó giơ đại kiếm lên đâm về phía người cháy đen kia.
“Ngươi.” Phong Tình trừng lớn mắt, người này sao lại làm vậy?
“Sách sách, ngươi sao lại làm vậy?” Ryu hướng người bên cạnh giận nói.” Người ta hảo ý cứu đồng bạn chúng ta, ngươi sao lại không có lương tâm như thế?”
Lời nói không chút giận dữ, còn có mùi vị lừa gạt người ta.
“Gần chính ngọ, thỉnh các vị học viên dự thi trở về ghế của mình, toàn trường bảo trì yên tĩnh! Cung nghênh hoàng đế bệ hạ!”
Tầng cao nhất, đại thần cao giọng nói, tức khắc, cả trường đấu yên lặng.
“Trò hay sắp bắt đầu!” Ryu hướng Phong Tình cười nói. “Tiểu bằng hữu hảo tâm như thế, vẫn về nhà cho an toàn chút đi, tránh để đến lúc đó bị dọa tới khóc nhè.”
Rõ ràng là cười, lại làm cho người ta cảm thấy âm hiểm.
“Hừ!” Phong Tình tức giận trở lại ghế của mình.
Người này thật khiến người ta ghê tởm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.