Thú Nô

Chương 17:




Cuối cùng, ba người quyết định bắt cá, dù sao bây giờ còn sớm, thời tiết cũng không tồi, đoán một hồi nữa sẽ không có đại phong đại tuyết, bàn bạc hảo tìm một hồ tuyết phá băng bắt cá, chậm rãi phá băng, toàn bộ coi như chơi trò chơi.
Phong Tình giỡn ác nhất, bắt đầu là triệu hồi Shogula ra, muốn vừa cưỡi lên người Shogula chạy trên băng, vừa phóng ra thuật đóng băng đông lại lỗ hổng chân giẫm ra, dù sao Shogula tốc độ nhanh, một cước đạp xuống mặt nước cũng có thể nhanh chóng nhảy lên, hắn còn chưa từng cưỡi Shogula.
Bất quá, mưu kế này lúc Shogula vừa xuất hiện liền bị biết tỏng, bị Shogula nhìn bằng con mắt hình viên đạn, sau đó mặc hắn triệu hoán thế nào Shogula cũng không phản ứng.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng chân mình đạp, băng quá dày, đạp không vỡ, tính bướng bỉnh bắt đầu, nhảy lên nhảy xuống trên băng, trượt chân, để Ericter tiếp được, đến kiss một cái, An Nhiên bên cạnh nhìn qua, phóng hỏa đốt dưới chân hai người, băng bị đốt tan ra lại đông lại dày hơn, Ericter thật ranh ma, Phong Tình lại vui vẻ, cùng An Nhiên chơi trò ngươi quăng lửa ta ta chọi băng ngươi, cũng không sợ chân bị đóng băng, dù sao vẫn có Ericter hộ giá.
Đợi lúc hai người chơi mệt, ngồi phịch trên đất thở hồng hộc, bỗng nhiên ngửi được một mùi thịt nướng, nhìn lên, hoá ra Ericter ngay lúc hai người chơi đùa đã bắt mấy con cá rồi nhóm lửa lên, cá đã được mổ bụng đang nướng trên giá, hương bay bốn phía, heo sữa An hướng Phong Tình muốn có quyền bầu bạn với Ericter, không được, còn kèm theo một cái nhìn xem thường.
Ăn no, Ericter hỏi Phong Tình muốn đi dạo chung quanh hay không, Phong Tình vui vẻ gật đầu, kỳ đà An siêu bự cũng muốn đi vô giúp vui.
“Ngươi cứ trở về đi, coi giữ chỗ ở, đừng để cho người khác chiếm.” Ericter cười khẽ nói, trong mắt từng trận hàn quang quấn kỳ đà An có ý nghĩ muốn chết.
“Đi đâu chơi?” Phong Tình vẻ mặt mong đợi, khó có dịp kỳ đà An vắng mặt, nên hảo hảo chơi chơi.
“Theo ta.”
Cầm tay trái Phong Tình lên như đối diện với công chúa cao quý, in lại một cái hôn, Phong Tình sửng sốt, khuôn mặt nháy mắt nổ đỏ, choáng váng tùy ý Ericter kéo đi.
Hồ tuyết dựa vào một quả núi nhỏ, vây sau núi nhỏ là núi lớn, Ericter ôm ngang Phong Tình thi triển thuật bay lơ lửng, hướng núi lớn bay đi, tốc độ nhanh chóng, bay qua núi lớn, sau núi là vực đá, Ericter không nhanh không chậm hạ xuống, Phong Tình vùi đầu trong ngực Ericter, bên tai có tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể ôn nhu làm hắn hơi buồn ngủ.
“Phong, tới rồi.”
Ericter buông Phong Tình, Phong Tình run run vì lạnh, rời khỏi lồng ngực ấm áp hại hắn hơi có chút mất mát.
Vực không tối tăm như Phong Tình nghĩ, ngược lại là một mảnh trong vắt, đáy vực là một hang động rất lớn, trần hang treo nhiều sợi băng nhũ nho nhỏ, một hồ băng chiếm một mảnh lớn, băng thiên tuyết địa, rất đẹp nhưng nhìn từ trên Vực thẳm Băng tuyết đều là cảnh sắc trời băng đất tuyết, vừa chơi tuyết có chút mệt, Phong Tình cũng không kinh hỉ quá nhiều.
“Ngươi sao lại đến đây? Ngươi đến tuyệt đối không phải chuyện tốt!”
Thanh âm đột ngột vang dội như sấm nổ tung trong vực thẳm trống trải, theo sau là tiếng băng tầng ngoài răn rắc nứt ra, cuồn cuộn hướng lên trên như suối phun, lật một trận, mặt hồ bỗng nhiên thoát ra một đôi mắt to, rồi mới là một cái mồm bự kinh dị.
“Oa!” Phong Tình hoảng sợ.
“Ra nhanh một chút đi, muốn để lại nửa cái đuôi thì đừng ra!” Ericter hơi nổi cáo.
“Rồi rồi!” Mồm bự mở mở, cái quái gì đó di động đi lên.
Oa, cá sấu lưng đội mai rùa, thật xấu!
“Cái đuôi lưu lại một đoạn nhỏ, ngươi có thể đi.” Ericter nhíu mày khoát tay.
Rùa lai cá sấu nhìn như trừng mắt bất đắc dĩ, vẫy vẫy cái đuôi, cái đuôi hảo hảo bỗng nhiên mất một đoạn nối, rớt đến trước mặt hai người, rùa lai cá sấu lại chìm xuống.
Đoạn đuôi này đối với cả cái đuôi mà nói chỉ là một khúc nhỏ, nhưng kỳ thực cũng tới gần một thước, ú ú bự bự.
“Đó là cái gì ?” Phong Tình tò mò.
“Long quy, một loại ma thú sống rất lâu, thịt rất bổ.”
Ericter không phản ứng với đoạn đuôi ứ máu loãng, tìm một tảng đá lớn bóng loáng, sấy khô băng tuyết bên trên, ngồi lên, vẫy tay về phía Phong Tình.
“Đến.”
Phong Tình đi qua, chọc chọc bả vai Ericter.
“Ngươi rốt cuộc học mấy loại hệ ma pháp nguyên tố? Vừa mới hong khô tảng đá, cái dùng chính là hỏa hệ, ngươi không phải học lôi hệ sao, ngươi còn biết đóng băng của thủy hệ, thuật bay lơ lửng bên phong hệ, người bình thường học hai loại nguyên tố hệ cũng không dễ dàng gì, ngươi học bốn?”
Nguyên tố hệ thủy, hỏa, phong, lôi, thổ, quang minh, hắc ám là nguyên tố chính, triệu hoán, không gian, tự nhiên, vong linh là bốn hệ đơn độc. Tương hỗ giữa các nguyên tố hệ hoặc ít hoặc nhiều có hỗ trợ hay khắc chế, như nước với lửa bất dung, pháp sư thủy hệ đầu óc không hỏng cũng không thử học hỏa hệ ma pháp, lỡ như bất cẩn để hai nguyên tố nước lửa tương khắc bạo lên liền xong đời.
Người bình thường thì chuyên một môn nguyên tố hệ, học thêm một môn triệu hoán hay không gian hệ. Đương nhiên, hệ lấy làm phụ trợ là chính, mà vong linh hệ quá mức tà ác, người tu không nhiều lắm. Nếu muốn đem một môn ma pháp tu hảo cần tiêu phí rất nhiều tinh lực thời gian. Tựa như các đại pháp sư nổi danh trên thế giới, người nào không râu bạc một bó to, còn kém nửa cái thân chưa lết tới quan tài, trên cơ bản không ai chọn tu tam hệ hay hơn tam hệ, pháp thuật không thường xuyên luyện sẽ thụt lùi. Đừng nói ba loại nguyên tố hệ, vừa mệt vừa nguy hiểm.
Phong Tình thật sự rất tò mò, Ericter biết lôi hệ, thủy hệ, hỏa hệ, phong hệ, hơn nữa bộ dạng cũng rất thành thạo, long quy xấu xí kia, An Nhiên nói nó chính là cấp thánh thú lợi hại, nhưng hình như rất sợ Ericter, đối với Ericter nói gì nghe nấy, khó hiểu. Bỗng nhiên cảm thấy mình một chút cũng không hiểu rõ Ericter.
“Chậm rãi nghe ta nói.” Ericter ôm chầm Phong Tình, hôn nhẹ lên trán.” Trước khi nói, phải hỏi ngươi chút chuyện.”
“Ân?”
“Ngươi....” Ericter có chút chần chờ, nhưng vẫn hỏi. “Ngươi đối với vong linh... thấy thế nào?”
“Vong linh?”
Phong Tình suy nghĩ, hắn chưa thấy qua vong linh, chỉ xem qua miêu tả trên sách, sách nói, vong linh phân hai loại, một loại là sinh vật sau khi chết vẫn có chấp niệm mãnh liệt mà hình thành, là “vật thể” nằm giữa ranh giới sống chết. Nói nó ở giữa ranh giới sống chết là vì nó không có dấu hiệu sinh mệnh của sinh vật sống, không thân thể, hơi thở, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, không cần ăn ngủ; nói nó đã chết, nhưng nó lại có tư tưởng, có thể suy nghĩ. Một loại khác là linh hồn hay thân thể sau khi chết đi bị pháp sư vong linh cầm cố thao túng, không có năng lực suy nghĩ, chỉ có thể nghe lệnh pháp sư vong linh.
Vong linh à.... Hắn chưa từng ở chung với vong linh, có thể thấy thế nào? Đọc miêu tả trong sách, hắn cảm thấy tựa như cố sự ma quỷ lưu truyền từ cổ chí kim ở Trung Quốc.
“Thế nào?” Ericter khẩn trương thúc giục hỏi.
“Ngô.... Thấy không có gì!”
“Không có gì?” Thế nào lại là đáp án này?
“Vong linh là vong linh, ta là ta, ai cũng không cản trở ai, ta có thể thấy có cái gì?”
“Không chán ghét sao? Vong linh rõ ràng là thứ đã chết, thế nào còn có thể không sống không chết tồn tại!” Ericter hơi kích động.
“Không chán ghét.” Phong Tình lắc đầu. “ Ngài René Descartes đã nói “ Ta tư duy vậy ta tồn tại”, chỉ cần có suy nghĩ, vậy bất kể nó lấy hình thức gì tồn tại cũng đều có lý lẽ, chúng ta không thể kỳ thị chúng. Vong linh do pháp sư vong linh tác quái mà hình thành thì chúng ta càng không thể kỳ thị, vì biến thành vong linh không phải do chúng nó tự nguyện, chúng nó cũng rất đáng thương.”
“Quan niệm của ngươi cũng không giống họ.” Ericter thâm thâm nhìn hắn, trong mắt chợt hiện nghi hoặc .” René Descartes là ai?” Ta tư duy vậy ta tồn tại, rõ là tư tưởng mới lạ.
“Một vị vĩ nhân đã chết rất lâu.”
“Sao lại chết?”
“Hả?”
Phong Tình ngây ngẩn cả người, hắn chỉ biết câu “ Ta tư duy vậy ta tồn tại” cùng ngài René Descartes là một vĩ nhân, cái khác thì mù mịt, càng không biết René Descartes chết thế nào, nếu là một vĩ nhân, vậy hẳn là sống thọ và chết tại nhà, mỉm cười ra đi nhỉ?
“Không biết sao?”
Quên đi, tám phần là vì tư tưởng quá mới lạ mà ngay từ đầu bị giáo hội ánh sáng bảo thủ xử lý theo kiểu phần tử dị đoan, nếu không y sống lâu như vậy, sao lại chưa từng nghe qua một nhân vật số một như thế.
“Ngươi thật sự không chán ghét vong linh?” Xác nhận lại một cái.
“Thật sự không chán ghét.” Cứ hỏi cái này để làm gì. “Ngươi rất ghét sao?”
“Không.” Ericter không dừng được nhếch miệng, ôm chặt lấy Phong Tình, ghé vào tai hắn thổi khí. “Ta thế nào lại chán ghét chính mình.”
“Cũng không phải hỏi ngươi có chán ghét mình không, ngô... Nhẹ chút!” Xiết đến hắn khó thở.
Ericter nới lỏng.
“Ta là vong linh.” Nói rất khẽ rất nhẹ.
“Ách.” Phong Tình ngẩn người, chợt trắng mắt nhìn y .
“Trò đùa này cười không nổi, đổi cái khác đi.”
Ericter nháy mắt lại ôm chặt Phong Tình. “Cái này không phải nói đùa!”
René Descartes : http://vi.wikipedia.org/wiki/Ren%C3%A9_Descartes

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.