Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 28:




Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào hang động thì Khải Ân cũng chậm rãi tỉnh lại. Mở mắt ra là thân hình cường tráng của dã thú, áp vào bộ lông mềm mại có thể cảm nhận được mãnh thú dưới thân đang phập phồng hô hấp. Cái đuôi dài mảnh như một cây roi mà đong đưa, vỗ nhẹ lên bắp chân Khải Ân. Ngón tay nhẹ nhàng luồn vào bên dưới lớp lông, Khải Ân lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Tây Thụy Tư, nhẹ nhàng mỉm cười. Vô tình nhìn thấy cự vật dưới khố hạ mãnh thú làm Khải Ân líu lưỡi: ông trời ơi! Kia cũng quá lớn đi! Nhìn lần đầu tiên lại thêm lần thứ hai, gương mặt Khải Ân dần dần chuyển hồng. Vừa mới nhìn qua hình như sau khi Tây Thụy Tư biến thân, nơi đó….. hình như kích thước cũng thay đổi. Nếu cùng hình thú của Tây Thụy Tư…… suy nghĩ không lành mạnh thình lình nhảy ra làm Khải Ân đông cứng lại, mặt đỏ rực. Vội vàng quay lưng lại kết quả không cẩn thận kéo theo bộ lông của Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư ăn đau tỉnh lại, mê hoặc nhìn sắc mặt ửng hồng của Khải Ân. Bởi vì ý niệm vừa nãy trong đầu làm Khải Ân không dám ngước nhìn Tây Thụy Tư, kết quả ánh mắt mơ hồ lại chuyển tới nơi đó…… Khải Ân kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống trên người Tây Thụy Tư, chôn mặt vào lòng y, mất mặt muốn chết! Tây Thụy Tư cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng vợ mình bởi vì chuyện tối hôm qua mà thẹn thùng, vì thế cúi đầu yêu thương, dùng đầu lưỡi thô ráp đặc biệt của động vật họ nhà miêu mà liếm liếm hai gò má và cổ Khải Ân. Hơi thở đậm đặc của giống đực và hô hấp khô nóng thổi qua giác quan của Khải Ân. Trong nội tâm nhảy ra một tia điện lưu khác thường làm Khải Ân âm thầm kêu không tốt. Trời ạ! Hắn không phải có cảm giác với hình thú của Tây Thụy Tư đi!
Lúc này giúp Khải Ân liếm sạch xong thì Tây Thụy Tư đứng lên, Khải Ân chỉ thấy chi trước y duỗi về trước vươn móng, thân thể duỗi dài về phía trước, một động tác miêu duỗi thân tiêu chuẩn làm Khải Ân ‘phốc xích’ một tiếng bật cười. Tây Thụy Tư giả vờ tức giận bổ nhào tới áp Khải Ân xuống đất, rống tượng trưng hai tiếng, đầu lưỡi thô ráp không ngừng liếm lên những nơi mẫn cảm trên người Khải Ân. Khải Ân không ngừng vặn vẹo cơ thể, vừa cười ha ha vừa xin tha.
“Ha ha ha, Tây Thụy Tư, ngừng——ngứa quá, ha ha, không được, a——”
Cái đuôi Tây Thụy Tư nhẹ nhàng đảo qua bắp đùi Khải Ân chậm rãi ma xát, kích thích đột ngột làm cả người Khải Ân run lên, sợ hãi kêu ra tiếng. Trong mắt Tây Thụy Tư hiện lên một ý cười vì vừa làm được chuyện xấu. Đầu dần dần hạ xuống, ôn nhu ma xát phần bụng hơi nhô lên của Khải Ân. Phần sừng xoắn ốc cứng rắn vô tình xát qua đầu nhũ Khải Ân, cảm xúc lạnh như băng làm đóa hoa đỏ tươi lặng lẽ nở rộ. Khải Ân cắn môi dưới muốn chống cự dục vọng bắt đầu bùng lên ở bụng dưới nhưng lại bi quan phát hiện chính mình vô pháp chống cự lại khiêu khích của Tây Thụy Tư, hắn trước kia cũng không phải người buông thả a! Đang lúc Khải Ân đang cố nén giận trong nội tâm vì Tây Thụy Tư làm hại cơ thể mình trở nên phóng đãng như vậy thì một âm thanh trêu tức vang lên bên tai Khải Ân, nguyên lai Tây Thụy Tư không biết từ lúc nào đã biến trở về hình người.
“Ta biết ngươi đối với hình thú của ta rất có cảm giác. Nhưng bảo bối, vì cục cưng trong bụng ngươi chúng ta nhẫn nại một chút đi. Huống hồ——” Tây Thụy Tư kéo dài âm thanh kết hợp đó là vô cùng gợi tình mà xoa nhẹ khoảng giữa đùi Khải Ân: “Nơi này của ngươi vẫn chưa thế tiếp nhận hoàn toàn khi ta biến hình đâu, ân, ta còn phải tiếp tục cố gắng.”
Khải ân bị lời nói của Tây Thụy Tư mặt dày làm xấu hổ đến cổ cũng đỏ bừng, còn kêu muốn cố gắng gì nữa chứ! Con đại miêu này! Khải ân tức giận trừng mắt liếc Tây Thụy Tư trong mắt y nó với ánh mắt ve vãn không có gì khác nhau.
“Xem ra ngươi cũng đồng ý lời ta nói a.”
“Mới không phải, Tây Thụy Tư——a….đừng a…. ân a….”
Dưới thế tấn công cuồng mãnh của Tây Thụy Tư, Khải Ân đáng thương không hề có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý Tây Thụy Tư kéo mình vào cơn lốc xoáy tình ái mãnh liệt, không thể tự thoát ra được……
Tuy rằng cả hai người đồng thời miệt mài, nhưng kết quả khác biệt cũng quá lớn, Tây Thụy Tư vẻ mặt thỏa mãn, thần thanh khí sảng, trái lại ‘dựng phu’ đáng thương, vốn chịu đựng cái bụng phình to như trái dưa hấu nay lại còn lãnh thêm nổi khổ từ sau mông. Tây Thụy Tư nhìn mà đau lòng, không nói hai lời ôm Khải Ân trong lòng ngực bắt đầu xuất phát về hướng đầm lầy. Dọc theo đường đi cũng không đình chỉ vẻ mặt đắc ý, tươi cười như mèo con trộm được cá. Tới cửa vào đầm lầy Khải Ân rốt cục chịu không được loại phương thức vừa đi đường vừa ăn đậu hủ nỗi nữa, vội vàng nhảy xuống khỏi lồng ngực Tây Thụy Tư thuận tiện quăng cho y một ánh mắt xem thường, sau đó theo phương vị thiết bị định vị chỉ dẫn mà tiến vào. Tây Thụy Tư cũng theo sát phía sau bước vào đầm lầy.
Đầm lầy vô cùng ẩm ướt, khắp nơi bốc mùi hôi thối. Hơi nước bốc lên không trung bám vào đám cây cối mọc rậm rạp trong khu đầm lầy làm nơi này càng tăng thêm phần âm u ẩm ướt. Càng đi vào chỗ sâu càng ẩm thấp hơn, mùi tanh tưởi nồng nặc gay mũi làm Khải Ân cảm thấy buồn nôn. Tây Thụy Tư mang hắn cẩn thận xuyên qua lãnh địa của đám cá xấu khổng lồ trong đầm lầy, tránh đi những vũng bùn có thể sa lầy nhìn có vẻ vô hại, hữu kinh vô hiểm mà tiến vào chỗ sâu bên trong——nơi có mảnh thủy tinh cuối cùng.
Xuất hiện trước mắt chính là một cái đài cao nhỏ xây bằng đá, Khải Ân ở trên đài tìm thấy một khe hở hình thoi, xuất ra thủy tinh trang sức đã chuẩn bị sẵn. Nhưng trong nháy mắt chạm vào khe hở Khải Ân giống như bị cái gì đánh trúng mà rút tay về, run nhè nhẹ. Ngay lập tức bất an như một cơn sóng thần ập tới. Muốn từ bỏ hay không….. làm như vậy tột cùng có đúng không? Lỡ như….. đang lúc nội tâm Khải Ân nổi lên vô số gợn sóng, sau lưng áp vào một lồng ngực dày rộng——Tây Thụy Tư cầm lấy tay Khải Ân! Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt rơi vào tận đáy lòng làm Khải Ân hơi run rẩy. Hít sâu một hơi, Khải Ân thong thả nhưng kiên định đặt thủy tinh vào vết lõm, khởi động khối thủy tinh cuối cùng……..
Đại địa bắt đầu chấn động, tinh thể khổng lồ chậm rãi trồi lên mặt đất. Ngay khi khối thủy tinh sừng sững đứng vững thì trong nháy mắt luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ thủy tinh tản ra bắt đầu bao phủ cơ thể Khải Ân. Dưới ánh mắt sợ hãi của Tây Thụy Tư, Khải Ân từ từ ngã xuống, chìm vào bóng tối……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.