Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 17:




“Ân….. ta thừa nhận có một số việc ta không nói rõ, nhưng mà…… a——” Khải Ân kinh suyễn, Tây Thụy Tư cách một lớp vải dệt dò xét vị trí giữa hai chân hắn.
“Từ từ, hãy nghe ta nói, ân——” Khải Ân cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, tay phải Tây Thụy Tư đã trượt vào bên trong lớp quần áo, vuốt ve bắp đùi thon dài của Khải Ân. Khải Ân mở chân muốn tránh đi bàn tay quấy rối lại bị Tây Thụy Tư thuận thế tách hai chân thoáng nâng lên, Khải Ân không còn trọng tâm chỉ có thể dựa vào lồng ngực cường tráng trước mặt. Từ xa xa nhìn tới Khải Ân thật giống như một con gấu Koala bám dính trên người Tây Thụy Tư.
“Ngươi——” Khải Ân vừa muốn mở miệng, đôi môi liền quét qua một thứ cưng cứng nổi lên làm Tây Thụy Tư kêu rên một tiếng. Khải Ân ngay cả cổ cũng đỏ bừng, xấu hổ muốn nghiêng mặt đi nhưng lại vì áp chặt với Tây Thụy Tư, đôi môi lại một lần nữa lướt qua điểm nổi trên ngực y……. Tây Thụy Tư rốt cuộc nhịn không được, nâng cao mông Khải Ân, để cự vật nóng rực đang kích động giữa hai chân Khải Ân, dùng sức đâm lên.
“A a——Tây Thụy Tư——” Khải Ân sợ hãi ôm chặt Tây Thụy Tư, cơ thể bởi vì va chạm mạnh mẽ dưới thân mà khẽ loạng choạng.
“Dừng lại——a ân——” Khải An đứt quãng rên rỉ lại càng kích thích thú tính của Tây Thụy Tư. Y đè cái mông Khải Ân càng làm phân thân vừa phấn khởi ngẩng đầu của hắn càng gần gũi với cự vật nóng rực của mình hơn, hung mãnh ma xát……
“A a——” Bởi vì ma xát lẫn nhau sinh ra khoái cảm làm Khải Ân thét thành tiếng chói tai, cơ thể chịu không nổi mãnh liệt mà ngửa cổ về phía sau tạo thành một đường cung duyên dáng, một đầu tóc vàng óng bay bay, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tây Thụy Tư chịu không nổi cảnh đẹp mê người trước mắt, phát ra một tiếng gầm nhẹ, đong đưa thắt lưng tráng kiện, gia tốc ma xát giữa hai người.
“Ngô——” Cao trào sắp ập tới, Tây Thụy Tư cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Khải Ân, tàn sát bừa bãi cánh môi của hắn, đưa những tiếng hét chói tai của hắn nhét vào trong miệng mình…….
Cao trào qua đi, Khải Ân dựa vào trong ngực Tây Thụy Tư thở phì phò, mà hai tay Tây Thụy Tư lại không có chút phép tắc nào bắt đầu vuốt ve cánh mông xinh đẹp của Khải Ân.
Khải Ân tức giận trừng y, Chính là tình cảm mãnh liệt vừa đi qua, ánh mắt trừng trừng này lại phảng phất nét quyến rũ, liêu nhân đến không nói nên lời. Tây Thụy Tư thiếu chút nữa kiềm giữ không được, thầm nghĩ muốn đem Khải Ân đặt dưới thân hảo hảo chà đạp một phen.
Nhìn thấy trong mắt Tây Thụy Tư dâng lên ngọn lửa quen thuộc, Khải Ân bị dọa lập tức leo xuống khỏi người Tây Thụy Tư: cứ tiếp tục như vậy, không bị ăn mới là lạ.
Tây Thụy Tư có chút tức giận ôm chặt Khải Ân hung tợn nói: “Ở trước thánh địa nên tạm thời buông tha ngươi, tối hôm nay bất luận thế nào cũng trốn không thoát đâu.”
Khải Ân thở nhẹ một hơi, hiện tại có thể trốn được lúc nào thì hay lúc đó, đột nhiên nhãn châu hắn xoay động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư, phong thái vô cùng tinh xảo: chỉ cần hiện tại thoát được còn sợ không có biện pháp đối phó ngươi sao.
Nghĩ như vậy tâm tình Khải Ân rất tốt, ôm cổ y ý bảo Tây Thụy Tư cúi người xuống. Tây Thụy Tư sớm đã bị cái liếc mắt phong tình vô hạn kia quyến rũ, ngoan ngoãn cúi xuống.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tây Thụy Tư, nụ cười Khải Ân càng thêm tươi rói, ánh sáng trong mắt lại tăng thêm mấy phần, tiến tới bên tai Tây Thụy Tư, cắn môi dưới trầm thấp nói: “Ta cần ngươi giúp ta làm một việc, buổi tối sẽ tùy ngươi xử trí?” Nói xong còn cố ý cọ Tây Thụy Tư một chút, giây tiếp theo đã bị Tây Thụy Tư áp trên mặt đất. Đôi mắt vàng nhìn thằng Khải Ân, lộ ra dục vọng đã thấm tận xương.
“Đây chính là ngươi nói.” Âm thanh Tây Thụy Tư bởi vì cực lực khống chế dục vọng mà càng thêm trầm thấp khàn khàn.
“Đúng vậy.” Khóe miệng Khải Ân nhếch lên, điều kiện trước tiên là ngươi có thể chế trụ ta.
“Muốn ta làm gì.” Nửa ngày sau Tây Thụy Tư mới buông Khải Ân ra, chậm rãi hỏi.
“Ân.” Khải Ân đảo mắt: “Ta cần ngươi cùng ta rời khỏi bộ lạc, mang một thứ về.”
Nheo mắt chăm chú nhìn Khải Ân một hồi, Tây Thụy Tư gật gật đầu.
Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh dị của Khải Ân, cơ thể Tây Thụy Tư chậm rãi biến hóa: nguyên bản làn da được phủ kín hoa văn rám nắng càng đậm hơn, toàn thân bắt đầu mọc dài ra bộ lông kim sắc, sừng nhỏ trên trán chậm rãi dài ra, vô cùng lợi hại…… Rống lên một tiếng to uy mãnh, một con mãnh thú xinh đẹp thật lớn xuất hiện trước mặt Khải Ân. Giống như hổ lại giống báo, động vật hoang dã ở hiện đại cũng không có hình thể to lớn được như vậy.
Tây Thụy Tư cúi đầu phát ra tiếng gào, ý bảo Khải Ân leo lên lưng mình. Mà lúc này Khải Ân đã nhìn đến ngây người, trong suy nghĩ vô cùng tán thưởng sinh vật uy mãnh cường hãn lại vô cùng xinh đẹp trước mắt. Tây Thụy Tư chờ đến sốt ruột, ngoạm tay Khải Ân nhẹ nhàng quăng lên lưng mình, bắt đầu lướt như bay trên thảo nguyên bát ngát……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.