Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 71: Vào Thành





71.
Vào thành
Edit: An Braginski
Nhìn tường thành cao lớn, Vô Tình thả chậm bước chân.
Qua cửa thành phía trước là có thể chính thức tiến vào Vân thành, nghe nói Vân thành có sản vật phong phú, đôi khi còn có thể có linh vật bị vận chuyển đến đây bán đấu giá, Vô Tình chưa từng đến Vân thành, lòng hơi háo hức.
Binh sĩ thủ thành bị ánh nắng mùa thu làm cho buồn ngủ, cảm thấy bản thân dường như đang trong cơn mơ huyền ảo! Trong mơ, gã nhìn thấy một vị nam tử như tiên giáng trần đang đi về phía gã, nhưng rồi nhìn lại, gã lại thấy một con báo săn màu đen! A, không đúng, là một con báo đang đi theo sau nam tử kia!
Tên lính tốt do dự, có cần xông lên cứu nam tử kia hay không, nếu gã không mù thì không thể nào không nhìn ra, đó là một người có tiền, nếu gã có thể cứu đối phương một mạng, sau này cũng không cần làm việc thủ cửa thành nặng nhọc.
Nhưng là có tiền cũng phải có mạng tiêu đúng không, gã cũng không phải là đối thủ của một con báo.
Tên lính tốt tự giễu cười, nơi này làm sao sẽ có con báo gì được, mình nhất định lại đang nằm mơ.
Huống chi, trừ trong mộng ra, trên đời này làm sao có người dễ nhìn như vậy được?
“Đinh đang--” Lính tốt đột nhiên bị âm thanh kim loại va chạm trong bao tiền phí vào thành bên chân gọi bừng tỉnh, không phải âm thanh tiền đồng va chạm thường nghe thấy, cũng không phải bạc.
Lính tốt trợn to mắt nhìn hạt đậu vàng đột nhiên xuất hiện trong bao tiền, vàng, không ngờ là vàng! Một hạt đậu vàng nhỏ như vậy cũng đủ cho tám người nhà bọn họ sống một năm!
Lính tốt tự tát mình một cái thật mạnh, rốt cuộc xác định mình không phải đang nằm mơ, ngơ ngác quay đầu nhìn người đã vào thành và......!à......!một con báo......
“Ấy......!Công tử......” Cảm giác có chút không đúng, tiểu tốt kêu lên, rồi nghĩ lại, hình như bổ đầu cũng không có quy định rằng không cho đem con báo vào thành, huống chi trong thành này nhiều người còn nguy hiểm hơn báo.

Lính tốt lại nhanh chóng sửa lời nói, “Công tử, ngươi nộp phí vào thành thừa rồi!”
Nghe được binh lính thủ thành nói, Vô Tình dừng một chút.
A, chỉ sợ đây là lần nghèo nhất kể từ khi hắn xuất đạo ở thế giới này tới nay.
Đừng nói đến ngân phiếu, hiện tại trên người hắn ngay cả một lượng bạc cũng không có.
May mà Utherus không biết lấy từ đâu ra một đống vật phẩm trang sức bằng vàng đặt ở trong không gian, giờ hắn thật sự nghèo đến mức chỉ còn lại có vàng thôi......
Thản nhiên nhận đủ loại ánh mắt trên đường cái, Vô Tình có cảm giác dường như đã qua mấy kiếp.
Xa xa liền thấy bảng hiệu quen thuộc của “Thiên Nhất Lâu”, Vô Tình nhếch môi cười, không ngờ Vân thành cũng có Thiên Nhất Lâu, cũng không biết so với Thiên Nhất Lâu ở hượng kinh, Thiên Nhất Lâu nơi này có thái sắc như thế nào?
Vô Tình mang theo Utherus đi vào Thiên Nhất Lâu, đại sảnh vốn huyên náo nháy mắt trở nên yên tĩnh đến độ châm rơi nghe tiếng.
Trong đại sảnh phần lớn đều là võ giả, nhưng đối mặt một con báo hoàn toàn không bị xích, bọn họ vẫn hơi kinh hãi.
“Khách......!Khách quan......” Tiểu nhị trong quán lau mồ hôi trên trán, đi lên trước nói.
Kỳ thật con báo đen cũng chưa tính là gì, trước đây còn có một vị khách quan mang theo một con gấu cơ mà, tiểu nhị yên lặng tự cổ vũ.
“Một phòng nhã gian.” Tùy tay vứt cho tiểu nhị một túi hạt đậu vàng, Vô Tình nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, thản nhiên nói.
Nhìn phản ứng của người trong đại sảnh, Vô Tình hơi khinh thường, tuy rằng bọn họ phần lớn đều là võ giả, nội lực sáu tầng chỉ có hai người, cấp cao hơn - không có.
“Có ngay! Khách quan ngài tới thật đúng lúc, hôm nay liền còn lại một phòng nhã gian cuối cùng, nếu chậm một chút nữa liền không có nữa!” Ước lượng sức nặng của túi đậu vàng, tiểu nhị ân cần nói.
Thế đạo này võ giả hoành hành, dù sao họ cũng đều là kẻ yếu, đối mặt với một con báo, so với đối mặt mấy võ giả kia, thật ra cũng không khủng bố hơn bao nhiêu.
“Tiểu nhị ngươi nói cái gì không có nữa? Ông đây hiện tại lập tức muốn một phòng nhã gian, thiếu tông chủ Vân Ẩn Tông của chúng ta hôm nay muốn chiêu đãi một vị bằng hữu tôn quý.” Tiểu nhị vừa nói xong, chỉ thấy một vị nam thanh niên cao gầy, mặc trang phục có dấu hiệu của Vân Ẩn Tông xông tới, lỗ mũi hếch lên trời, lớn tiếng nói.
“Việc này......!Thiếu gia Vân Hành......” Tiểu nhị khó xử nhìn nhìn người tới, sau đó lại nhìn nhìn Vô Tình.
Hai bên đều là khách nhân, hắn đắc tội với ai cũng không được.
“Là tiểu tử ngươi định nhã gian này?” Vân Hành thấy báo đen phía sau Vô Tình, đầu tiên là cả kinh, sau đó khinh thường hỏi.
Cũng chỉ là một tiểu tử không có tu vi, khoảng hơn hai mươi mà thôi, cho dù có một con báo thì thế nào, còn không phải không chịu nổi nắm đấm của gã.
“Tiểu nhị, trong đây có gấp đôi bạc, tiểu gia đặt nhã gian này rồi; bạc của vị công tử này ngươi liền trả đi.” Không đợi đối phương nói chuyện, Vân Hành tự mình quyết định.
Nơi này mở cửa làm ăn còn không phải có lợi là làm, người trả giá cao được trước.
“Này......” Tiểu nhị không nhận bạc của Vân Hành, muốn nói lại thôi, hiện tại vấn đề đã không phải là bạc, mà là vàng, người ta đưa vàng là gấp mười lần giá một phòng nhã gian; vả lại, nói từ "thứ tự trước sau” cũng không thể nào có lý nổi.
“Sao? Chẳng lẽ liền bởi vì tiểu tử này bộ dạng dễ nhìn một chút, bạc hắn đưa liền có thể dùng như vàng hay sao?” Thấy tiểu nhị còn do dự, Vân Hành không kiên nhẫn châm chọc.
Gã ngứa mắt nhất là loại tiểu bạch kiểm như cái gối thêu hoa thế này, nếu không phải cố kỵ đến Thiên Nhất Lâu là sản nghiệp của Thiên Huyền điện, gã đã sớm động thủ!
Tại Thiên Hằng đại lục, “ba tông hai điện” cơ hồ là sự tồn tại không thể dao động.

Trong đó “ba tông” phân biệt là Thiên Lăng tông, Thương Vũ tông, Liệt Viêm tông,“hai điện” còn lại là Thiên Huyền điện cùng Diêm Ma điện.
Năm nay đúng lúc đại hội tông môn mười năm một lần, rất nhiều đệ tử tông môn đều phải trải qua Vân thành đi lên thượng kinh.
Vân Ẩn tông làm tông môn bản địa tất nhiên là muốn làm tốt “chủ nhà đón khách ”.
Nghe Vân Hành nói, tiểu nhị ở trong lòng rít gào: thiếu gia Vân Hành của tôi ơi, bạc người ta đưa đích thật không thể dùng như vàng, thế nhưng người ta đưa vàng mà, vàng! Ngài thật sự là vạch áo cho người xem lưng!
“Phì - ha ha ha -” Một vị võ giả, từ khi thấy hắc báo liền vẫn chưa nuốt rượu trong miệng, rốt cuộc nhịn không được phun ra, còn có chuyện buồn cười hơn thế này không? Lấy bạc ra so với vàng của người khác, quả thực giống như tên hề nhảy nhót!
“Ha ha......” Có người bắt đầu, đám võ giả trong đại sảnh thấy toàn bộ quá trình giống như bị truyền nhiễm, một người rồi một người ồn ào cười vang......
“Các ngươi......!Các ngươi cười cái gì?” Cho dù không rõ có chuyện gì, Vân Hành thấy mọi người cười vang cả sảnh cũng nổi giận.
Gặp tình huống này, tiểu nhị sợ hãi rụt rè đi đến bên người Vân Hành nhỏ giọng nói gì đó.
Chỉ là sau khi tiểu nhị nói xong, Vân Hành sắc mặt càng đặc sắc hơn......
“Tiểu tử, thức thời thì nhanh chóng nhường lại nhã gian, người trong tông môn như chúng ta không phải đối tượng ngươi trêu vào được đâu!” Vân Hành uy hiếp, trong lòng thầm hận, đây là tên phá của từ đâu đến, đặt một phòng nhã gian mà tiêu gần gấp mười giá tiền.
Trên phương diện tiền bạc Vân Hành tự biết không so được với đối phương, tuy rằng gã coi như nhân tài kiệt xuất trong lứa tuổi trẻ của tông môn, thế nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện chỉ biết luyện công, hoàn toàn không kiếm ra một tấm đồng, tiền trong tay tất nhiên là không quá nhiều.
“A! Mua bán không thành liền muốn cướp trắng sao? Không thể tưởng được đệ tử Vân Ẩn Tông lại bá đạo như thế!” Theo lời nói phát ra, chỉ nghe thấy “Oành...” một tiếng, Vân Hành vừa mới còn đang đứng ở trong đại sảnh liền bị Vô Tình một cước đá ra ngoài, chồm hỗm như chó trên đường cái.
Vô Tình vốn đã không có hảo cảm với người của Vân Ẩn Tông, trước kia Utherus bị đuổi giết, giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Vô Tình cảm thấy một cước đá gã ra ngoài đã thực cước hạ lưu tình.

Ngươi......” Còn chưa phản ứng lại đây cái gì tình huống, Vân Hành liền phát hiện bản thân bổ nhào ra đường, ngực còn âm ỉ đau.
Tiểu tử dám đánh lén gã! Không thể tưởng được, gã đã nhìn nhầm, tiểu tử kia hóa ra cũng là võ giả! Vân Hành nổi giận đùng đùng đứng lên, xông vào trong, lần này chẳng qua là gã không chú ý mới khiến tiểu tử kia đắc thủ! Gã nhất định sẽ không bỏ qua tiểu tử kia!

Nhìn mỹ nhân công tử mạnh mẽ đưa chân, tất cả mọi người trong đại sảnh không thể tin được hai mắt của mình.
Bọn họ phần lớn là võ giả mưu sinh ở Vân thành và núi Thiên Vân, thiếu gia Vân Ẩn Tông, Vân Hành ai cũng đều có nghe danh, gã hẳn là một võ giả sáu tầng, hai mươi tám tuổi.
Có thể dễ dàng đá một võ giả sáu tầng ra ngoài, cho dù là có lợi thế đánh lén, vị mỹ nhân công tử trẻ tuổi này cũng không phải nhân vật đơn giản.
Phải biết nếu không có tông môn tốt và thiên phú tốt, cả đời võ giả rất khó đạt tới nội lực sáu tầng, đi vào hàng ngũ cao thủ.
Đương nhiên so với người thường ngay cả nội lực cũng không luyện ra được, thân phận võ giả đã là tài trí hơn người.
“Ngươi muốn chết.” Thấy người kia bị mình đá ra còn không biết điều, lại đứng lên rút kiếm về phía mình, Vô Tình bước về trước một bước, trước khi đối phương bước vào cửa, lại đem gã đá ra đường cái.
Dám có sát ý với mình, không phải muốn chết thì là cái gì?
Vốn những người qua đường vừa thấy có người bay ra từ Thiên Nhất Lâu, đã tụ tập lại quanh cửa Thiên Nhất Lâu, dù sao dám động thủ ở Thiên Nhất Lâu, tuyệt đối không phải người bình thường.
Loại chuyện cao thủ đánh nhau khó gặp này sao có thể bỏ qua! Thấy lại có người bay ra đây, tụ lại mọi người vội vàng lui ra, cuối cùng tạo thành một vòng tròn......
“Chà! Kia không phải thiếu gia Vân Ẩn Tông, Vân Hành sao?” Trong đám người đột nhiên có người cả kinh kêu lên, là loại người nào to gan như vậy, dám đánh cả thiếu gia của Vân Ẩn Tông!
Bị nhiều người thấy mình xấu mặt như vậy, Vân Hành nổi giận nhảy dựng lên, chỉ vào người đứng ở cửa, quát: “Tiểu tử, ta muốn quyết đấu với ngươi!” Cho dù đã nhận thấy rõ rằng đối phương không đơn giản, thế nhưng hai lần liên tiếp bị đá ra trước mặt nhiều người như vậy, gã chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế, không thể dễ dàng tha thứ chuyện hôm nay được!
“Ngu ngốc.” Chậm rãi đi ra đại môn, Vô Tình suy nghĩ xem nên giáo huấn người này như thế nào.
Chỉ là chút vũ nhục nhỏ mà thôi, đã vậy còn quá thiếu kiên nhẫn, những đệ tử tông môn sống an nhàn sung sướng quen ấy à......
Mọi người ngẩn ngơ nhìn công tử áo trắng từ trong lầu đi ra, ai cũng không dám tin tưởng sự thật là một công tử mỹ nhân tuổi còn trẻ như vậy đá người ra đường.
Ông trời cũng quá không có mắt đi, vì sao tất cả mọi sự ưu việt đều sinh ra trên thân thể một người! Vẻ ngoài đẹp không nói, thiên phú võ công còn cao như vậy, người hắn đá ra là võ giả sáu tầng đấy!
“Là ai to gan như vậy, dám đụng đến người của tông môn ta!” Theo một tiếng quát chói tai, một nam tử mặc trang phục Vân Ẩn Tông dùng khinh công lướt qua đỉnh đầu mọi người, đứng trong vòng chiến.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.