Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 67: Hang Động 2





67.
Hang động [2]
Edit: An Braginski
Da rắn xanh lam ánh bạc, thân hình to như cây đại thụ, trên đầu có sừng thấp thoáng sắp nhú — yêu thú! Cho dù trước giờ chưa từng gặp yêu thú, Vô Tình cũng có thể khẳng định con rắn lớn Utherus tha ra ngoài là yêu thú! Nơi này không phải đại lục Tát Ma, rắn bình thường sao có thể lớn như vậy, hình dạng kỳ quái như vậy?
Nhìn con rắn Utherus tha ra rõ ràng đã chết, Vô Tình khóe miệng nhịn không được run rẩy, đừng nói với hắn là Utherus vừa mới đi vào, một hồi như vậy liền giải quyết xong một con yêu thú! Không phải nói năng lực chiến đấu của yêu thú có thể so với cường giả tiên thiên sao? Sao lại bị Utherus giết dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ đây thật ra là một con rắn có bộ dạng tương đối kỳ quái mà thôi?
Thứ Utherus giết không phải yêu thú, không phải yêu thú, Vô Tình yên lặng tự thôi miên…… Cường giả tiên thiên, đó là đích đến mà các võ giả theo đuổi cả một đời, sao có thể đơn giản như vậy đã…… Tuy rằng Vô Tình không cố chấp theo đuổi với võ đạo, thế nhưng tư tưởng sùng võ đã quen nếp nhiều năm, nên đối với chuyện yêu thú bị tìm được, hơn nữa bị giết chết đơn giản như vậy, thật sự có hơi khó tiếp thu……
‘A Tình, mật rắn này cho ngươi.’ Utherus từ trong bụng rắn tìm ra mật rắn, ngậm trong miệng, đưa đến trên tay bạn đời của mình.
Rắn cũng chỉ có mật là thứ tốt nhất.
‘Utherus, trong bụng rắn còn có thứ gì khác sao?’ Nhìn mật rắn to như bàn tay mình, Vô Tình phục hồi tinh thần, nếu đây thật sự là yêu thú, thì hẳn là sẽ có yêu đan mới đúng.
‘Ừm……’ Utherus nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến, trong thế giới này, hình như trong bụng một vài con mồi hơi lớn một chút đều sẽ có một viên gì nhỏ màu đen, thứ kia tựa hồ cũng có dinh dưỡng.
Chính y có nếm qua một ít, có mấy cái tính chất tương đối tốt, y không nỡ ăn, giữ lại trong không gian khế ước, y nghĩ A Tình về sau có lẽ sẽ dùng đến.
Dùng móng vuốt tìm một hồi trong bụng rắn, Utherus mò ra viên cầu nhỏ màu đen, ‘A Tình, ngươi nói là thứ này sao?’ Utherus tha viên cầu nhỏ màu đen đến cạnh Vô Tình, hỏi.
Cầm lấy thứ Utherus tha đến, trực giác Vô Tình cho hắn biết đây chính là yêu đan! Từ viên yêu đan này phát ra lực lượng hệ thủy, lực lượng hệ thủy rất đậm.
Công pháp hắn tu luyện tuy rằng không phải hệ thủy, nhưng hệ băng vốn chính là hệ thủy diễn sinh ra, cho nên hắn có thể cảm giác được lực lượng mà yêu đan phát ra rất dễ dàng.
‘Ha ha ha……’ Vô Tình dùng một bàn tay che hai mắt của mình, cúi đầu cười.
Chỉ vì thứ bé xíu này, thứ trước kia hắn thậm chí chưa từng thấy, liền đủ để bức tử hắn! Tiên thiên, cũng chỉ như thế mà thôi!
‘A Tình, A Tình ngươi sao vậy?’ cảm giác được tâm trạng bảo bối nhà mình thực không đúng, tiếng cười kia rõ ràng là cười, lại khiến Utherus cảm thấy thực xót xa.
‘A Tình, cảm giác viên cầu này tính chất không tốt phải không?’ Đối với tình huống hiện tại, Utherus hơi bối rối, y không biết vì sao A Tình nhìn thấy viên cầu này rồi tâm tình lại không tốt như vậy, ‘A Tình, viên cầu như thế này ta còn giữ rất nhiều trong không gian, thế nào rồi cũng sẽ có cái ngươi thích, ngươi xem.’ Dứt lời, Utherus lấy từng viên, từng viên cầu mà y xếp xó trong không gian ra.
Nhìn yêu đan từng viên từng viên bay ra ngoài, Vô Tình từ khiếp sợ ban đầu đi đến chết lặng, hắn quả nhiên xem nhẹ năng lực của Utherus.
Utherus không phải yêu thú, nhưng tuyệt đối còn yêu dị hơn so với yêu thú! Yêu thú nhiều như cải thảo hay sao? Utherus làm sao bắt được nhiều như vậy! Vô Tình bắt đầu hoài nghi, nơi này có còn là Thiên Hằng đại lục hay không!

‘Dừng! Utherus, không cần lấy ra nữa.’ Vô Tình đếm sơ qua yêu đan trên đất, mười lăm viên, thêm trên tay hắn một viên, mười sáu viên.
Hắn không biết trong không gian còn bao nhiêu, thế nhưng chỗ này đã nhiều đến mức khiến người ta không dám nghĩ!.
truyện tiên hiệp hay
‘Utherus, đây đều là ngươi lấy ra từ bụng con mồi?’ Tuy rằng trong lòng đã hoàn toàn xác định, Vô Tình vẫn nhịn không được muốn nghe Utherus chính miệng thừa nhận.
‘Đúng vậy, ăn những viên cầu này sức lực sẽ phục hồi nhanh hơn so với ăn thịt, nhưng ta đã giữ riêng một ít những viên tính chất tương đối tốt, A Tình ngươi xem ngươi có cần đến hay không?’ Utherus hận không thể đưa hết tất cả thứ tốt đến trước mặt ái nhân của mình, năm vừa qua y ngoại trừ tu luyện, việc y làm nhiều nhất sự chính là cất chứa đồ vật.
Chỉ cần y cho rằng A Tình sẽ dùng đến hoặc sẽ thích, gặp phải đều sẽ thu vào không gian.
‘Ăn?’ nghe Utherus nói ăn, Vô Tình lại ngẩn người, phải, thứ này thật sự là ăn được, có điều bởi vì không ai có thể trực tiếp tiêu hóa lực lượng trong yêu đan, cho nên mới cần luyện thành đan dược.
Nếu là trước kia, không thấy được nhiều yêu đan như thế này, Vô Tình có lẽ sẽ thấy Utherus phung phí; nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
Lại nói, yêu đan đối với hắn có chỗ lợi gì, Vô Tình hiện tại cũng không rõ.
Tiên thiên kim đan thì hắn không cần, hiện tại chỉ cần hắn chậm rãi tích lũy lực lượng thì sẽ tự nhiên lên tới tiên thiên.
Mặt khác về chuyện trực tiếp ăn, Vô Tình tạm thời còn chưa dám thử, hắn không có thể chất tốt như Utherus tốt để có thể trực tiếp tiêu hóa lực lượng bên trong yêu đan.
Vô Tình bảo Utherus thu hồi yêu đan, thứ này đã ở trong tay, về sau có thời gian chậm rãi nghiên cứu.
Lúc này Vô Tình hiếu kỳ với loại trái cây có thể được yêu thú trông coi hơn.
Nằm lên người Utherus, Vô Tình thuận lợi đi vào trong hang.
Trong hang rất mở, không âm u ẩm ướt như trong tưởng tượng.
Dây leo mảnh dẻ bò leo khắp nơi, trên dây leo kết từng quả từng quả nho nhỏ có màu xanh lam như thủy châu.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện những trái cây này còn tỏa ra ánh sáng xanh lam.

Liếc mắt nhìn qua cũng biết nó là linh vật bất phàm.
Linh vật, bởi vì liên quan đến độc thánh, Vô Tình cũng được hưởng ké gặp qua vài lần, không thứ nào giống nhau, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền sẽ phát hiện nó bất phàm.
Đương nhiên trên sách cũng có ghi lại, có vài linh vật giỏi ẩn nấp, không phải thứ người bình thường có thể phân biệt được.
‘Utherus, không phải ngươi nói thứ này dùng cho chữa thương thực sự không tệ sao, sao ngươi không ăn đi?’ Linh vật này Vô Tình trước kia chưa từng gặp qua, cũng không biết nên cất giữ như thế nào.
Nhưng mục đích của hôm nay chỉ là vì vết thương trên người Utherus, còn đối với mấy thứ này, Vô Tình cũng không có ý nghĩ luyến tiếc, không nỡ gì.
Thứ có tốt đến mấy cũng chỉ khi dùng mới thấy được giá trị của nó.
‘Ừ, ta ăn đây.’ Utherus sợ chính mình ăn bậy lãng phí đồ vật, chung quy vết thương trên người y chỉ dưỡng vài ngày hẳn là cũng không còn vấn đề gì lớn.
Rất nhiều thứ, chỉ có đến tay đúng người, mới có thể phát huy tác dụng chân chính, ví dụ như cỏ càm máu cấp tốc hồi đó, đến tay A Tình, phát huy công hiệu gấp mấy lần y tự ăn bậy.
Nhưng nghe được ý của A Tình, Utherus cũng không do dự nữa, dùng đầu lưỡi kéo một trái vào miệng.
Vẫn là giống như trước, trái cây vào miệng đã tan, cảm giác đau đớn trên người lập tức giảm bớt, Utherus có thể cảm giác được miệng vết thương khôi phục một cách rõ ràng……
Sau khi Utherus ăn trái cây, Vô Tình lẳng lặng quan sát thay đổi trên người y.
Miệng vết thương qua một đêm cũng không biến mất kia, đang biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Khoảng chừng sau một khắc, sự thay đổi rõ rệt trên người Utherus ngừng lại, Vô Tình mới thử hỏi: ‘Utherus, vết thương trên người ngươi lành hết rồi?’
‘Ừ.’ Cảm giác được một thân thoải mái, thân thể tràn ngập sức lực, Utherus khoái trá đáp.
Nếu là y hiện tại, y sẽ không bị mấy người dị tộc vây săn ngày hôm qua làm cho bị thương đâu!
Vô Tình tháo băng vải cho Utherus.
Sau khi xác nhận thân thể y đã không còn vấn đề gì, Vô Tình bắt đầu nghiên cứu những trái cây thần kỳ này.
Chung quy linh vật khó tìm, cứ bỏ qua như vậy, Vô Tình vẫn sẽ cảm thấy đáng tiếc.

Nghĩ đến việc linh vật sống bên cạnh nước, lại do yêu thú hệ thủy trông coi, hẳn là thuộc thủy, mà kim lại sinh thủy.
Nghĩ đến đây, Vô Tình có chủ ý, từ đống vật phẩm trang sức ánh vàng rực rỡ trong không gian bới ra một hộp trang sức vàng ròng, thuận tay lấy một cây trâm vàng.
Vô Tình dùng trâm vàng nhẹ nhàng khều rụng một trái cây, cẩn thận dùng chiếc hộp đỡ lấy.
Quả nhiên trái cây không hỏng mất, bình yên vô sự bên trong chiếc hộp.
Thấy biện pháp của mình khả thi, Vô Tình cũng không do dự nữa, thu hoạch hết số trái cây còn lại vào trong chiếc hộp.
Ở một mức độ nào đó mà nói, hắn chính là cường đạo (cướp)……
Vừa lòng với thu hoạch ngày hôm nay, Vô Tình cất chiếc hộp đi rồi cùng Utherus ra khỏi sơn động, dù sao bên ngoài còn có một con rắn lớn đang chờ bọn họ xử lý.
Nghe nói trên người yêu thú đều là bảo, Vô Tình rất tò mò, trên người yêu thú này rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt.
Nhìn rắn lớn chỉ bị tổn hại một chút chỗ bảy tấc, Vô Tình kéo da rắn — thật mềm dẻo, nếu làm thành nhuyễn giáp, đao thương bình thường hầu như không đâm thủng được.
Dựa theo nguyên tắc lợi dụng triệt để tài nguyên, Vô Tình lấy ra thanh đao của hắn từ không gian, chuẩn bị lột da.
‘A tình, ngươi như vậy là muốn lột da sao?’ Thấy A Tình nhìn chằm chằm con rắn nhỏ màu lam này nửa ngày, cuối cùng lấy ra một thanh đao nhỏ khoa tay múa chân trên thân rắn, Utherus cuối cùng cũng hiểu A Tình muốn làm gì.
‘Đúng vậy.’ Vô Tình không ngừng động tác trên tay, con rắn này lớn như vậy, da rắn còn mềm dẻo như vậy, nếu không phải đã truyền nội lực lên đao, hắn cũng không biết có thể lột được da rắn xuống hay không.
‘À, A Tình, việc này ta thông thạo, ta làm cho.’ Nói rồi Utherus liền kéo rắn về phía mình, vươn ra vuốt sắc vẽ ra một đường thẳng tắp dọc theo thân rắn, thuần thục lột da rắn xuống.
Tuy rằng không biết A Tình lấy da rắn mềm mềm này có ích lợi gì, nhưng chỉ cần bảo bối của y muốn, y liền vô điều kiện dâng lên.
Vô tình nhìn một tấm da rắn hoàn chỉnh trước mặt, không nói gì.
Hôm nay hắn tựa hồ bị Utherus đả kích triệt để.
Sao hắn lại quên Utherus là một thợ săn tuyệt đối chuyên nghiệp cơ chứ? Lột da gì đó, cho dù y biến thành con báo cũng chuyên nghiệp hơn hắn, huống chi y còn có răng nanh vuốt sắc có thể dễ dàng giết chết yêu thú! Vô Tình bắt đầu cảm thấy việc lo lắng vấn đề an toàn nhân thân của Utherus có hơi dư thừa……
‘A tình, nếu ngươi muốn áo da, ta có mang theo một ít da thú tốt từ trong nhà đến đây, mấy tấm da kia mềm mại hơn thoải mái hơn da rắn này nhiều.’ Lột da xong, Utherus tiếp tục nói.
Trong mắt y, da thú thế giới này chất lượng thật sự không được tốt, y cào nhẹ một phát liền rách.
Nghe Utherus nói, khóe miệng Vô Tình giật giật.

Nếu đồ trên người Utherus không phải cũng chính là của mình, hắn sẽ có xúc động muốn đánh cướp Utherus.
Ngươi nói ngươi một con báo, sao lại mang theo nhiều thứ tốt trên người như vậy? Da thú trên đại lục Tát ma, từng tấm nhìn như mềm mại, kì thực có thể so với áo giáp da thú! Lực phòng ngự kia thật đúng là không phải da yêu thú bình thường có thể so sánh.
‘A Tình, thịt rắn này dinh dưỡng cũng không tệ lắm, chúng ta hôm nay ăn cái này đi.’ Cất da đi, Utherus đề nghị.
Trong khu rừng này thứ có thể ăn tuy nhiều, nhưng dinh dưỡng thật sự tương đối tốt lại không nhiều.
Cho nên nhìn chung Utherus sẽ thỉnh thoảng đến trong thâm sơn tìm kiếm một vài con mồi hình thể khá lớn dinh dưỡng tương đối tốt để cung cấp năng lượng, nhưng những con mồi đó thường đều biết bay, săn bắt có chút phiền phức.
May mà sau khi khế ước, thiên phú thú nhân của Utherus tiến hành thức tỉnh lần thứ hai, lực lượng lần này y thức tỉnh là lực lượng hệ gió.
Vừa lúc tương hỗ với thiên phú tốc độ của báo tộc, dưới tình huống có đầy đủ tinh thần lực, y có thể dễ dàng săn được con mồi hình thể so với y lớn hơn hơn mười lần.
Đương nhiên việc này đối với y trước kia vốn chính là chuyện dễ dàng, nhưng ở thế giới này không đơn giản như vậy.
May mà y đã là một thợ săn kinh nghiệm phong phú, thêm vào uy áp trời sinh của thú nhân đối với dã thú, cuộc sống trong rừng của y cũng coi như không tệ.
‘Ừ.’ Vô Tình thản nhiên lên tiếng, hắn không chán ghét thịt rắn.
Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết thịt yêu thú có gì khác với thịt bình thường.
Quả thật, khi ăn thịt rắn nướng, Vô Tình không thể không cảm khái “nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân”.
Thịt rắn này ăn đến miệng, Vô Tình không thấy quá đặc biệt, bởi vì loại thịt tốt hơn thế này hắn cũng đã ăn gần một năm.
Nhưng so với thịt chim trĩ hắn ăn ngày hôm qua, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Không phải nói về mặt cảm giác, mà là về mặt công hiệu.
Sau khi thịt rắn vào bụng, Vô Tình có thể cảm giác được rõ rệt dòng nước ấm chảy vào đan điền và nội lực gia tăng.
Trước kia lúc ở đại lục Tát Ma không có cái gì có thể so sánh, hắn cũng bị bệnh thời gian tương đối dài, đối với đồ ăn cũng chỉ cho là thế giới khác biệt, cho nên có một chút không giống mà thôi.
Mà nay nhớ lại, cũng khó trách người nơi đó cho dù không luyện võ, thân thể cũng tốt như vậy.
Nay Vô Tình nhớ lại một năm kia bản thân ở đại lục Tát Ma, đúng là là đang ở trong phúc mà không biết phúc …….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.