Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 50: Người Gác Cổng





Edit: An Braginski
Vô Tình rất thoả mãn với những thu hoạch của mình sau một chuyến đến nhà cha.
Mặc dù có rất nhiều dược liệu hắn trước đây đã từng gặp qua, nhưng cũng có những thu hoạch ngoài ý muốn, ví dụ như tân căn, hồ nhĩ và vân vân, đều là dược liệu đặc sản của hồ tộc bên này.
Tin rằng sau khi qua tay mình điều phối, nhất định sẽ phát huy công dụng gấp mấy lần, đối với việc cải thiện thân thể sẽ có nhiều chỗ tốt, đến lúc đó nói không chừng mình có thể chịu đựng vượt qua được.
“Tiểu Phỉ không ở lại ăn bữa trưa sao?” Gói lại gói dược liệu cuối cùng cho tiểu nhi tử, Tô Hách nhìn thời gian, không còn sớm nữa, liền hỏi.
“Không được, con đã nói với đại ca trước buổi trưa sẽ trở về, lần sau sẽ lại đến cùng cha ăn trưa.” Sáng sớm lúc ra ngoài đã nói rõ với đại ca rồi, bởi vì Vô Tình sợ rằng nếu như hắn không hứa hẹn, đại ca sẽ không cho hắn ra ngoài! Khí tràng lạnh lẽo đó, quả nhiên là có tác dụng nhất a, không cần làm gì phiền phức, đại ca chỉ cần đứng ở cửa, mình đã đem dự định đều nói ra hết.
“Được rồi, ngươi trở về đi, bất quá mấy thứ này một mình ngươi mang được hết không? Nếu không để cha đưa ngươi trở về đi.” Nhìn dược liệu mà tiểu nhi tử hỏi xin, Tô Hách thật không rõ, sao mình lại tự gói cho hắn mỗi loại dược nhiều như vậy ni?
“Ân…” Vô Tình suy nghĩ một hồi, mấy thứ này tuy rằng không nặng, thế nhưng hơi cồng kềnh, cầm theo có chút không tiện.
Đột nhiên thấy Tử Ly vẫn đứng ở một bên, Vô Tình đề nghị nói: “Để Tử Ly theo ta cùng nhau trở về đi.”
Nói xong, Vô Tình liền quay đầu nhìn Tử Ly vừa cười vừa nói: “Tử Ly, ngươi sẽ giúp ta phải không?” Làm một người xấu bụng, cuộc sống lại buồn chán, nhàn rỗi không có việc gì đành phải đi tìm việc để làm, Vô Tình lại luôn luôn biết cách tìm ra việc…
“Phải!” Làm một hài tử thiện lương nhát gan xấu hổ, bị người nhìn chằm chằm sẽ ngại ngùng, Tử Ly, dưới tình huống còn chưa biết rõ ràng việc mình đồng ý giúp đỡ sẽ có hậu quả gì, thì đã tự bán mình đi mất rồi.
“Ân, Tử Ly ngươi thật tốt!” Vô Tình tiếp tục vừa cười vừa nói, biểu tình đó cần có bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết —— cho nên để cảm ơn ngươi, ngày hôm nay ta nhất định phải khiến cho ngươi cùng đại ca ít nhất phải gặp mặt nói một câu, Vô Tình ở trong lòng âm thầm lên kế hoạch.
Đương nhiên, cũng không cần hoài nghi tâm tính vừa làm người khởi xướng vừa làm người xem kịch của hắn—— nghĩ đến biểu tình của Tử Ly, Vô Tình lại vạn phần chờ mong.
“Vậy được rồi.” Nếu hai người đều đã quyết định, Tô Hách cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Có thể để cho hai đứa cùng một chỗ nói chuyện tâm sự, gia tăng một chút cảm tình cũng không tệ; hơn nữa đường đi cũng gần như thế, Tô Hách cũng rất yên tâm.

Vì vậy Vô Tình và Tử Ly mỗi người ôm theo hai bao lớn, chậm rì rì đi đến nhà Địch Linh.
Nhưng mà cho dù đi có chậm, bởi hai nhà rất gần, cho nên rất nhanh đi đến nơi.
Thấy cánh cổng quen thuộc, Tử Ly mơ mơ màng màng tiến lên gõ cửa —— không biết ngày hôm nay Địch Linh có thể ra xem hay không a.
Nhưng mà vừa gõ thì mới nhớ tới đồ đạc cầm trên tay, hắn tựa hồ đã quên ngày hôm nay hắn là giúp Tiểu Phỉ mang đồ về nhà.
Thế thì lát nữa hắn chẳng phải là sẽ gặp Địch Linh hay sao? Tuy rằng thích, thế nhưng hắn còn chưa có dũng khí để… Hắn nha! Rốt cục hài tử ngây thơ cũng có thể đem mọi chuyện liên hệ với nhau, cuối cùng cũng phát hiện sự tình có điều không ổn…
Tử Ly đang muốn bỏ đồ chạy lấy người.
Nhưng mà lúc này cánh cửa đã mở ra ——
“Ách… Tiểu Phỉ, ngươi đã trở về.” Người nào đó vừa định nói “ngày hôm nay không nhận quà”, khi nhìn rõ ràng người ngoài cửa liền đem cả câu nói nuốt ngược trở lại.
Làm một trong những thú nhân đến tặng quà, hắn là người duy nhất ở lại gác cổng.
“Hác Phong, sao ngươi lại ở đây, đại ca của ta đâu?” Thấy người mở cửa là Hác Phong, Vô Tình có chút ngoài ý muốn.
Người này không phải ngày hôm qua còn bị đại ca ghẻ lạnh ư, sao ngày hôm nay lại tới nhà đại ca nữa? Đại ca và bằng hữu của hắn ở chung thật là kỳ quái a.
“Đại ca ngươi ở bên trong, ngươi mau vào đi.” Thấy người mình đợi từ sáng đến trưa đang ôm đồ trên tay, Hác Phong ân cần đến cầm giúp.
“Vậy ta về trước đây.” Tử Ly từ lúc cánh cổng mở ra thì một mực cúi đầu giấu mặt, nghe thấy người ra không phải Địch Linh liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó buông đồ, nhỏ giọng nói.

“Không được, ngươi giúp ta mang đồ về nhà, tốt xấu cũng phải ở lại ăn bữa cơm mới được a.” Kéo lại người nào đó đang chuẩn bị chạy trốn, Vô Tình vẻ mặt kiên quyết nói.
“Không cần, dù sao ta cũng là tiện đường, thực sự không giúp gì nhiều.” Tử Ly vội vã xua xua bàn tay không bị nắm lấy, rất nhanh từ chối.
Đừng xem Tiểu Phỉ bộ dáng rất nhu nhược, tay bị hắn nắm thật đúng là không dễ giãy ra.
Tử Ly cuối cùng cũng cảm thấy ngày hôm nay hắn không nên tới nơi này, bất quá đã không có thời gian để mà hối hận nữa rồi…
“Hác Phong, hỗ trợ mang đồ vào, sau đó đóng cửa.” Vô Tình cũng không tiếp tục tốn nước miếng, trực tiếp đem người lôi vào.
Đối với người không chịu hợp tác, hắn chưa bao giờ bỏ qua cách dùng vũ lực giải quyết; kỳ thực Tử Ly sẽ như vậy, cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Bất quá nhìn vẻ mặt hoảng hốt như nai con của Tử Ly, Vô Tình cảm thấy mình như đang bức lương vi xướng (ép gái nhà lành làm ca kỹ), thực sự là quái dị đến không thể quái dị hơn.
“Tử Ly, nếu Tiểu Phỉ giữ ngươi ở lại, ngươi dù miễn cưỡng thì cũng nể mặt hắn đi, hơn nữa trù nghệ của Địch Linh lại rất được đó.” Hác Phong mang hết đồ vào cửa, thuận lợi đóng cửa, ôn hòa vừa cười vừa nói.
Bất quá trong mắt Tử Ly, cho dù Hác Phong bây giờ biểu hiện có bao nhiêu ôn hòa, đều là đáng sợ không thể đáng sợ hơn.
Bởi vì hắn đứng ở nơi đó, mình không có biện pháp tông cửa xông ra nữa, anh anh anh… ( tiếng khóc, tương tự như huhuhu, nhưng anh anh anh là tiếng khóc của trẻ con, nghe dễ cưng hơn) Vì sao Hác Phong, bạn tốt của Địch Linh lại ở chỗ này nha…
“Tiểu Phỉ.” Nghe được động tĩnh, Địch Linh từ trong trù phòng đi ra, đệ đệ nhà mình trở về vẫn rất đúng giờ, giống cái đệ đệ quả nhiên nhu thuận.
“Đại ca, ngày hôm nay ta có bằng hữu tới ăn, ngươi nấu thêm nhiều chút nha.” Vô Tình vừa nói, vừa đem người nào đó đang trốn phía sau mình nhằm nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại lôi đi ra.
“Được.” Liếc nhìn người Tiểu Phỉ lôi tới, Địch Linh gật đầu.
Giống cái này là người trong bộ lạc, bất quá hắn hình như mỗi lần nhìn thấy mình đều có vẻ rất sợ, Tiểu Phỉ đưa người đến như vậy có phải hơi dọa người ta hay không.

Sai, là chính hắn không làm tròn bổn phận của đại ca, dọa sợ bằng hữu của Tiểu Phỉ, cho nên Địch Linh có chút hổ thẹn cùng bất đắc dĩ.
“Địch… Địch Linh…” Im lặng một hồi lâu, Tử Ly mới run rẩy ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện trước mắt đã không có ai.
“Đi vào ngồi đi.” Nhìn biểu hiện của Tử Ly, Vô Tình cảm thấy mình tựa hồ đã làm một chuyện rất tàn khốc: hắn hiện tại đang ép buộc một tiểu bạch thỏ nhát gan đối mặt với một con sói không bị nhốt trong lồng ư? Lời này nói ra có thể không ai tin, thế nhưng nhìn Tử Ly như vậy, hắn tin.
Nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của Tử Ly xem, mặt trắng bệch, đường đi cũng không biết đi như thế nào nữa.
Vừa nãy sống chết muốn thoát khỏi mình, muốn chạy trốn; hiện tại lại liều mạng bám lấy mình không buông, như thể mình là cọng rơm cứu mạng giữa biển khơi.
Đưa con thỏ nhỏ bị dọa sợ dàn xếp ngồi xuống ghế, Vô Tình có chút suy nghĩ nhìn lễ vật chồng chất trong đại sảnh.
Mấy thứ này là buổi sáng các thú nhân trong bộ lạc đưa tới? Quả nhiên ngày hôm nay buổi sáng đi ra ngoài là sáng suốt a.
“Thế nào lại ít đi nhiều như vậy ni?” Nhìn chằm chằm đống lễ vật, Vô Tình lẩm bẩm.
Trước đây hắn ở báo tộc nhận được lễ vật nhiều hơn rất nhiều so với thế này a, theo tình huống ngày hôm qua, trong bộ lạc hẳn là rất nhiều thú nhân đã nhìn thấy mình mới đúng chứ…
“Cái gì? Tiểu Phỉ ngươi nói cái gì?” Đối với người mình quan tâm, cho dù hắn nói nhỏ mấy thì Hác Phong đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Ngày hôm nay hắn cũng là tới tặng đồ, đương nhiên còn muốn nhân tiện gặp người.
Ngày hôm qua đến chỗ Tô Hách thúc thúc hỏi thêm về tình huống hiện tại của Tiểu Phỉ, Hác Phong đã nhận thấy được nguy cơ—— có người đã chiếm được hảo cảm của Tiểu Phỉ trước mình, này đã là rất không hay rồi.
Không nói đến điều kiện của khế ước, điểm then chốt nhất trong khế ước chính là cần Tiểu Phỉ nguyện ý, nếu là Tiểu Phỉ không muốn, cho dù mình điều kiện thích hợp hơn nữa cũng không được.
Cho nên để lấy được trái tim người mình thích, Hác Phong không có chút nào lơ là.
Buổi sáng ngoại trừ tới tặng đồ, còn đem các thú nhân khác đều đá ra ngoài cửa —— thú nhân khác tới tặng lễ, Địch Linh sẽ không cự tuyệt, thế nhưng hắn có thể cản trở.

Đối với giống cái hắn luôn luôn có phong độ, còn đối với thú nhân ý mà, hắn có thể không cần khách khí như vậy, huống chi đây toàn là những thú nhân có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh của mình.
“Không có gì.” Đối với lễ vật ít hay nhiều Vô Tình cũng không phải quá để ý, hắn nghĩ những thú nhân này tặng đồ đều hình như là xuất phát từ tập quán, là một loại cách biểu đạt tâm ý, kỳ thực bọn họ phần lớn đều không hề kỳ vọng sẽ được đáp lại.
Nếu như thực sự mong muốn, bọn họ chắc là sẽ giống như vị trước mắt này…
“Ha hả, ừ…” Hác Phong cười gượng, nhận lễ vật cũng là quyền lợi Tiểu Phỉ a, mình lại ngăn cản như thế, nếu như Tiểu Phỉ bởi vậy mà nghĩ là không có ai hoan nghênh hắn thì thật không hay.
Hác Phong không biết từ đâu lấy ra một chùm trái cây đưa tới tay của người đang nhìn chằm chằm mình: “Tiểu Phỉ, nếm thử trái này đi, vị cũng không tệ lắm.”
Nhìn biểu hiện có chút chột dạ của Hác Phong, Vô Tình nhíu mày tiếp nhận chùm quả trông giống long nhãn nhưng lớn hơn một ít, bứt xuống một quả, lột vỏ —— quả nhiên là long nhãn.
Há mồm cắn thịt quả trơn mềm, rất ngọt, đích thật là một loại quả ngon; đương nhiên, mặt khác cũng là một loại thuốc bổ ôn tính.
Nhìn Tiểu Phỉ ưu nhã cắn một ngụm thịt quả, Hác Phong không rời mắt được, sau đó rất không có cốt khí mà nuốt nước bọt.
Trước mặt giống cái từ trước đến nay hắn đều rất có phong độ, sẽ không biểu hiện ra dáng dấp sắc lang.
Thế nhưng ngày hôm nay hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là tú sắc khả xan rồi.
Để chính mình không thất thố trước mặt Tiểu Phỉ, Hác Phong sáng suốt dời đi đường nhìn.
“Tử Ly, ăn trái cây đi.” Không nhìn thấy điểm dị thường của Hác Phong, Vô Tình bứt một nắm long nhãn bỏ vào tay Tử Ly, Hác Phong rốt cuộc làm cái gì hắn không rảnh quan tâm, hắn quan tâm chính là phải làm như thế nào để có thêm nhiều long nhãn ăn.
“A? Nga…” Nhìn trái cây trong tay, Tử Ly cuối cùng cũng từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại.
Trái cây này rất trân quý, hồi nhỏ phụ thân từng đi hái về cho cha và hắn ăn, từ đó hắn cũng chưa lần nào được ăn lại loại trái cây này nữa.
Chú ý tới lễ vật trong đại sảnh, Tử Ly có chút ước ao, người ái mộ Tiểu Phỉ hóa ra không ít, không giống mình, lá gan quá nhỏ không được giống đực thích….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.