Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 12: Chợ





12.
Chợ
Edit: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Ngủ không bao lâu, Vô Tình mở mắt, nghe được ngoài viện có tiếng đập cửa rõ ràng.
Phát hiện Utherus còn chưa trở về, Vô Tình liền đứng dậy đi mở cửa, nghĩ chắc là người trong tộc tới thăm Utherus đi.
Vô Tình mở cửa viện, quả nhiên thấy một thú nhân cao lớn, tóc dài ngang lưng màu xám, trong tay còn cầm lễ vật.
“Ngươi là đến tìm Utherus sao? Y hiện không có ở nhà, ngươi muốn vào ngồi, chờ y trở về không?” Vô Tình thấy thú nhân này đứng trước cửa nhìn mình đờ ra, liền mở miệng nói.
“Không, không, ta đến xem rồi đi ngay ” thú nhân cao to nghe được Vô Tình nói, phục hồi tinh thần lại, “Được rồi, cái này, cho ngươi.” Thú nhân tiện tay đưa lễ vật mang đến cho Vô Tình.
Thấy Vô Tình nhận đồ, thú nhân thoả mãn ly khai.
Thú nhân này chắc là bằng hữu của Utherus, đến thăm còn mang lễ vật, hơn nữa không để lại lời nhắn, hẳn là bằng hữu rất thân quen mới có thể như vậy, Vô Tình nghĩ.
Bất quá chuyện phát sinh kế tiếp khiến hắn không nghĩ như vậy được nữa, bởi vì thú nhân đi không bao lâu, lại có mười mấy thú nhân lục tục tới, đều là đưa quà rồi đi.
Lẽ nào đây là phong tục ở đây, có người từ bên ngoài trở về, tất cả mọi người đến tặng lễ? Vô Tình tiếp nhận món lễ vật thứ mười ba, nghi hoặc.
Nghĩ nếu tiếp tục ngốc ở nhà như thế sẽ bị tiếng đập cửa quấy rối đến nhịn không được, Vô Tình quyết định đi tìm Utherus.
Chuyện của bộ lạc bọn họ thì cứ để tự y giải quyết đi, mình một ngoại nhân ở đây bận việc cái gì? Đi ra ngoài còn có thể thuận tiện nhìn tình huống bên ngoài, thuận tiện nhìn “Giống cái” theo như lời Utherus có đúng hay không là người giống như mình.
Vô Tình đóng cửa đại môn, rồi một mình ra cửa.
Dọc theo đại lộ đi về phía trước, có thể thấy hai bên đường nằm san sát sân và nhà.
Lúc mới bắt đầu trên đường gặp phải người không nhiều lắm, nhưng là đủ để Vô Tình hỏi đường.

Bất quá chợ càng ngày càng gần, người cũng trở nên nhiều lên.
Trên đường hắn còn thấy một ít nam nhân vóc dáng so với mình không sai biệt lắm, da màu mạch sắc hoặc màu mật ong.
Bọn họ phần lớn mặc trường sam (là cái áo dài đến chân như người Ấn), để tóc dài, bất quá tóc bọn họ có nhiều màu, lại không có ai màu đen.
Đây chắc là “Giống cái” theo như lời Utherus, Vô Tình suy đoán.
Những ngôi nhà gần chợ đều làm từ gỗ, nhà nhỏ đi rất nhiều, sân cũng nhỏ đi rất nhiều.
Trong nhà trên cơ bản đều là “Giống cái” ở, Vô Tình vừa đi, vừa quan sát.
Rốt cục đi tới một con phố người đi đường tương đối đông đúc, hai bên đường có các cửa hàng và sạp hàng khác nhau.
Đây là chợ ở đây sao, Vô Tình nhìn cảnh tượng trước mắt.
Rất giống với trấn nhỏ hắn thấy trước đây, nhưng cái “Trấn nhỏ” này độ lớn gấp không biết bao nhiêu lần.
Trên đường lui tới nhiều người, màu tóc khác nhau, có trắng, vàng, đỏ; phục sức khác nhau, có mặc da thú, mặc áo ngắn, mặc trường sam.
Vô Tình bắt đầu cảm nhận được, một người tại xã hội như vậy, cho dù ngươi có quái cũng không có ai lại thấy quái đâu.
Chỉ cần ngươi có một mũi hai con mắt, có nhân dạng, vậy tuyệt đối không phải ngoại tộc.
Đi ở trên đường, Vô Tình nhìn chung quanh, đừng nói chợ này rất lớn, hàng hóa cũng đủ loại.
Vô Tình đang do dự có nên tìm một người tới hỏi có gặp qua Utherus hay không?, Chợt nghe thấy có người gọi hắn.
Nghe tiếng nhìn lại là một thú nhân cao lớn đầu bạc, mặc một thân áo ngắn.
Bất quá, người này có quen hắn sao?
“A Tình, quả nhiên là ngươi! Ngươi không nhận ra ta sao, ta là Mễ Tạp Kiệt, là bạch báo đêm qua.” Mễ Tạp Kiệt liếc mắt liền thấy giống cái mỹ lệ ngày hôm qua hắn gặp, đang đi ở trên đường, thật cao hứng bắt đầu chào hỏi, bất quá giống cái này hình như không nhận ra hắn, hắn có một chút thất vọng.
“Xin chào, Mễ Tạp Kiệt.” Vô Tình thấy một đại nam nhân lộ ra vẻ mặt thương tâm, thực sự có điểm không chịu được rét.
(ý là biểu tình của Mễ Tạp Kiệt làm hắn nổi da gà) Hắn ngày hôm qua là một con báo, ngày hôm nay nhanh chóng biến thành một đại nam nhân, bảo mình nhận ra thế nào được?
“Ừ, xin chào, A Tình.” Nghe được tiểu giống cái thân thiện chào hỏi với mình, Mễ Tạp Kiệt liền hài lòng, ngẫm lại cũng phải, giống cái này chỉ thấy trạng thái tự vệ của mình, không nhận ra cũng là bình thường.
“Ngươi biết Utherus ở đâu không?” Vô Tình hỏi cái mình muốn biết, dạo phố cũng đủ rồi, nên đi tìm người về nhà thôi.
“Biết, y còn đang mua đồ, ta mang ngươi đi tìm y nha.” Mễ Tạp Kiệt nhiệt tình đáp.
Vô Tình gật đầu, có người dẫn đường, không thể tốt hơn.
******************************************************************************
Một mặt khác, Utherus buổi chiều cõng một gùi trúc lớn, diện vô biểu tình hầu như đi qua tất cả các quầy đồ dùng cho giống cái.
Nghĩ dù sao chuyện mình đem về một giống cái ấu tể là giấu không được rồi, đơn giản kệ nó đi…
Utherus đang do dự đi vào một quầy phục sức cho giống cái.
Tuy nói là không phải không có thú nhân giúp bầu bạn mua y phục, nhưng làm một giống đực độc thân, lại vì giống cái, lại còn là một giống cái ấu tể sắp trưởng thành mua quần áo, Utherus có một loại cảm giác sắp bị trở thành ông chú biến thái, y tỏ vẻ áp lực rất lớn…
“Ôi, Utherus ngươi đã trở về.” Chủ quầy Monica hướng về Utherus đang đi vào trong quầy hô lên, nhìn Utherus đeo một gùi lớn, bên trong đều là đồ dùng của giống cái.
Nghe nói Utherus dẫn theo một giống cái ấu tể trở về, xem ra việc này không giả.
Utherus hữu hảo gật đầu.
Monica là một giống cái có chồng, thích may y phục, y phục giống cái do Monica may là đẹp nhất.
“Tới mua quần áo cho tiểu giống cái nhà ngươi? Sao không để hắn đến tự mình thử xem?” Biết Utherus ít lời, Monica cứ tự nói không thôi.
“Utherus.” Đang lúc Utherus không biết làm sao đáp lời, y nghe được một âm thanh quen thuộc gọi mình, nhìn lại, đó không phải bảo bối nhà mình thì là ai? Bất quá Mễ Tạp Kiệt bên người bảo bối nhà mình là từ đâu chui ra? Tiểu bảo bối là theo Mễ Tạp Kiệt tới được đây?
“A Tình, sao lại đi ra ngoài?” Utherus rất nhanh đem người kéo về cạnh mình, sau đó hỏi.
Không có trả lời câu hỏi của Utherus, Vô Tình có hứng thú nhìn phục sức trong quầy y phục, y phục này phần lớn đều là trường trang (trang phục dài), so với phục sức của mình có rất nhiều chỗ tương tự, bất quá cổ áo và ống tay áo đều khá lớn.
Hiển nhiên hai người này đều vứt Mễ Tạp Kiệt sang một bên, Mễ Tạp Kiệt lắc đầu, yên lặng rời khỏi.
Quả nhiên là có giống cái liền quên huynh đệ, hắn có nên nhanh nhanh một chút đi tìm một giống cái về nuôi hay không?
“A Tình thích cái nào?” Nhìn bảo bối nhà mình nhìn chằm chằm y phục trong quầy, Utherus muốn để tự hắn tới xem, vì vậy hỏi.
Y phục của giống cái tự giống cái chọn mua hợp hơn.
“Kiện màu đỏ này rất đẹp, ân, kiện màu trắng kia cũng không tệ.” Vô Tình cũng không khách khí, hắn đích xác cần có y phục để thay lúc tắm rửa.
“Ồ, A Tình phải không, ánh mắt thực sự là không tệ đó nha, hai kiện y phục này đều là làm từ tơ lụa tốt nhất, rất mềm mại hơn nữa mùa hè mặc rất mát mẻ.” Monica nhìn tiểu giống cái nhà Utherus “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ” nói.
Tiểu bảo bối này còn chưa trưởng thành đã trổ mã mỹ lệ đến như vậy, trách không được cả Utherus tên đại đầu gỗ này đều động tâm.
Da mềm mềm mịn mịn, vải thường mặc vào sợ là cũng gây khó chịu, hiện tại mùa này cũng chỉ có y phục tơ lụa mới thích hợp với hắn.
Đối với chủ quầy thao thao bất tuyệt Vô Tình không nói gì, chủ quầy nào không nói hàng của mình tốt? Bất quá hắn mua hai kiện y phục này, chất vải đích thật là tốt nhất trong các loại y phục ở đây.
“Mỗi màu giúp ta gói hai kiện.” Đối với sự lựa chọn của bảo bối nhà mình Utherus tất nhiên là không có dị nghị.
Nghe được Utherus nói Vô Tình nhíu mày, tên bự này cũng thật hào phóng, giá cũng không hỏi, còn mua hai kiện, sẽ không sợ mình không có tiền trả sao? Hơn nữa hắn hiện tại xác thực là không xu dính túi, tên bự này không có khả năng không biết.
“Đi thôi.” Utherus đem y phục đã gói lại bỏ vào gùi phía sau, nói với bảo bối.
Utherus đã phát hiện có một vài thú nhân độc thân ở cửa quầy tới tới lui lui đi vài vòng rồi, ánh mắt vẫn không rời khỏi người bảo bối nhà mình, những ánh mắt này có ý gì Utherus rất rõ ràng.
Nghĩ các thứ mua cũng sắp đủ rồi, Utherus dứt khoát quyết định đưa bảo bối về nhà.
“Về sao?” Nghe được Utherus nói, Vô Tình hỏi.
May mà hắn đã dạo quanh nhiều nơi, bằng không lần này đi ra tìm người, chẳng phải là thiệt thòi rồi.
Utherus gật đầu, ôm lấy bảo bối nhà mình, để hắn ngồi trên cánh tay.
Sau đó nhanh chóng về nhà.

Đối với hành vi bế người của Utherus, Vô Tình đã tập mãi thành thói quen, dù sao hắn cũng tương đối lười, bế thì bế đi, về phần người khác thấy thế nào, xin thứ lỗi, hắn không thèm để ý.
Bất quá hình như người chung quanh đều không có phản ứng nào dị thường, nơi này quả nhiên bất đồng.
Phải biết trước đây, tại trên đường cái hắn nếu là bị người ôm như thế này, nhất định sẽ thấy người khác vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn.
Đúng vậy, tiểu quan vốn là ti tiện, ngay cả kỹ – nữ cũng không bằng; bất quá ai có thể biết để có thể sống sót một cách “ti tiện” hắn đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Tại thế giới của sát thủ không có phân chia sang hèn, chỉ có sống hay chết, người sống sót đến cuối cùng mới chính là người cao quý.
Ngồi ở trên cánh tay Utherus, Vô Tình rất có hứng thú nghiên cứu các thứ trong sọt của Utherus, mấy thứ này thật ra rất bình thường, đều là đồ thường dùng hằng ngày, không có dị thường như động thực vật trong rừng rậm.
“Utherus, ngày hôm nay buổi chiều thật nhiều người tới nhà ngươi, ừm, còn đều là thú nhân, lại đều mang theo lễ vật.
Là đến thăm ngươi sao? Bất quá vì sao bọn họ đều đưa đồ xong đã đi rồi, cũng không chờ ngươi quay về …” Vô Tình đột nhiên nghĩ tới mục đích mình xuất môn tìm người, đem chuyện buổi chiều nói cho Utherus.
“…” Utherus cước bộ dừng một chút, không nói gì.
Y muốn nói cho bảo bối nhà mình, những thú nhân này kỳ thực là tới xem tiểu bảo bối ngươi đấy, lễ vật cũng là tặng cho ngươi đấy, ngươi thế nào có thể tùy tùy tiện liền nhận đem vào nhà.
Bất quá nghe bảo bối nhà mình nói cứ như chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, Utherus không biết phải nói từ đâu.
Trong bộ lạc có quy định, mỗi một giống đực độc thân đều có quyền lợi truy cầu giống cái ấu tể.
Tặng đồ cho giống cái ấu tể thể hiện sự quan tâm càng là chuyện rất bình thường, bởi vì giống cái ấu tể là không có bầu bạn.
Mà y hiện tại cùng lắm chỉ là người thủ hộ cho tiểu bảo bối, cuối cùng quyền chọn ai làm bầu bạn nằm trong tay giống cái.
Tuy rằng giống cái ấu tể được đem về nuôi thông thường sẽ cùng thú nhân giống đực đã chiếu cố hắn lớn lên kết làm bầu bạn, nhưng là cũng có ngoại lệ.
Đối với Utherus trầm mặc, Vô Tình cho rằng chuyện buổi chiều là chuyện bình thường ở đây, cũng không nói cái gì nữa, cảm khái ở đây thật dân phong đúng là giản dị, nhiệt tình, sau đó một đường bị Utherus bế về nhà…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thuốc nổ mấy chương trước đã chôn xong rồi, chương này đã đốt lửa châm, chương sau…
Ha hả ~~ rốt cục cũng viết đến rồi a…
Đoán xem cái gì sẽ bị vạch trần, sẽ vạch trần thế nào?
End – chương 12.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.