Thu Nguyệt

Chương 71:




Mặt trời lên cao ta mới có thể mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn, dù vẫn nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng lại quên mất là nó đã bắt đầu như thế nào, ta nhìn thấy gương mặt ngủ say của sư phụ bên cạnh, mũi cao thẳng, mi dày rợp như bóng núi.
Ta lặng lẽ nhìn người, không nhúc nhích. Sư phụ là anh hùng đương thời, trong lòng người chất chứa muôn dân bách tính, quốc thái dân an, nhưng ta chỉ là một người bình thường, không có chí hướng gì lớn, chỉ có nguyện vọng duy nhất là được ở cùng với người, nhìn thấy người bình an vui vẻ cả đời là tốt rồi.
Có điều tối hôm qua…
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, những kịch liệt khiến ta kìm lòng không được mà che mặt rên nhỏ. Gần như ngay lập tức, sư phụ tỉnh giấc mở mắt nhìn ta, giọng mơ màng: “Nguyệt nhi.”
Ta xấu hổ chỉ dám nhìn người qua kẽ tay, nhưng không muốn lui về sau hay xoay người đi, ta lưu luyến cảm giác thân thể chúng ta đang kề sát, ấm áp thế này.
Sư phụ sờ mặt ta, muốn kéo tay ta ra để nhìn rõ mặt ta, mỉm cười hỏi:
“Nàng sao vậy?”
“Không, không sao hết, sư phụ, chàng có khỏe không?” Ta dù xấu hổ nhưng vẫn nhớ  chuyện quan trọng nhất, tuy ta biết thương thế sư phụ đã tốt hơn tám chín phần, nhưng đêm qua dữ dội điên cuồng như vậy, ta không thể không lo lắng. Ta nói xong thì cũng bỏ tay che mặt xuống, một tay nắm mạch trên cổ tay sư phụ, tay kia thò vào trong áo áp lên ngực người.
Sư phụ bị ta giở trò, đáy mắt sâu hút, trở tay nắm lấy hai bàn tay không an phận của ta. Ta cuống lên: “Sư phụ, chàng để ta bắt mạch một chút, đêm qua chàng uống thuốc của sư tổ…”
“Đêm qua ta không uống thuốc mà.” sư phụ đáp lại ta rồi chợt nghĩ đến cái gì đó, biến sắc: “Sư tổ cho nàng thuốc gì?”
Tới nước này mà nói ta không biết sư tổ đã làm gì thì không thể rồi, ta đành đem hết mọi chuyện kể cho sư phụ, sư phụ nghe xong sửng sốt, rồi nhắm mắt lại, lấy tay che mắt, vẻ bất đắc dĩ.
“Sư tổ của nàng thật là…”
Đang định nói tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng Từ Bình.
“Hầu gia vẫn chưa dậy, mời Vân đại nhân đến sảnh lớn ngồi chờ.”
“Hoàng thượng lo lắng cho bệnh tình Hầu gia nên cố ý phái ta đến mời Hầu gia vào cung chẩn trị, ý Hoàng thượng là trong cung dược liệu đầy đủ, ngự y hội chẩn sẽ thuận tiện hơn, đối với bệnh tình Hầu gia càng có lợi.”
Tử Cẩm muốn sư phụ vào cung…
Người ta cứng đờ, mọi hoạt động đều ngưng lại trong giọng nói Vân Kỳ.
“Hầu gia chưa dậy.” Từ Bình lặp lai, một bước không lui.
“Vậy ta sẽ ở bên ngoài chờ, không quấy rầy Hầu gia, đợi khi Hầu gia tỉnh dậy thì phiền Từ phiêu kỵ thông báo giúp.”
Tiếng bước chân đi xa, ta vẫn không động đậy, mãi tới khi sư phụ ôm lấy ta, giọng trấn an.
“Nàng không cần lo, cứ dậy trước đi đã.”
Ta quỳ gối trên giường thắt đai lưng cho sư phụ, không cách nào che giấu sự lo lắng trong lòng mình.
“Sư phụ, không đi có được không?”
“Không sao mà, như vậy cũng tốt, ta còn có chút việc muốn nói với hắn.” sư phụ an ủi ta, giọng bình tĩnh nhẹ nhàng.
“Nhưng mà…” ta không yên lòng, chỉ cần nghĩ đến hoàng cung là cả người không rét mà run. Đó là nơi đáng sợ nhất trên đời này, nơi đó có bao nhiêu sinh mạng vô tội đã bị giết chết một cách âm thầm? Nơi đó so với chiến trường đao kiếm minh bạch rõ ràng càng đáng sợ hơn.
“Hơn nữa là do các ngự y hội chẩn, có lẽ sẽ khiến hắn bỏ cuộc… như thế càng tốt.” sư phụ nói tới đây, cuối cùng không thể nói tiếp được nữa, chỉ khẽ thở dài.
“Nếu sư phụ tiến cung, ta cũng đi.”
“Nàng ở lại đây.” Sư phụ lập tức phản đối không hề chần chừ.
“Tại sao?”
“Nàng đi làm gì?”
“Ta trông chừng chàng.”
“Nàng ở đây chờ ta là tốt rồi.”
“Ta là thê tử của chàng.”
Nói xong ta tự sững người ra, không biết sao mình có thể nói như vậy với sư phụ, động tác trên tay cũng hoàn toàn ngưng lại, ngẩn người.
Sư phụ cũng sửng sốt, một lúc lâu sau thì người nở nụ cười rồi nắm tay ta.
“Ừ, ta biết.”
Xe ngựa Hầu phủ từ từ đi về phía cửa Huyền Vũ, tường cung nguy nga màu son đỏ như máu, những dải lụa trắng đầy trời khi quốc tang đã dẹp từ lâu, chỉ có những toán cấm vệ quân trang bị vũ khí đi tuần tra hoặc đứng yên lặng, nghiêm trang nặng nề.
Vân Kỳ mang tới một đội lính hộ tống, xe ngựa dừng ở cửa cung, Từ Bình luôn ở bên cạnh xe ngựa, ta hỏi nhỏ: “Xuống xe ở đây à?”
Ta nhớ quy tắc khi vào cung, quan văn hạ kiệu quan võ xuống ngựa, đến đây mà ngồi trên xe ra vào thì chỉ có hoàng tộc.
Từ Bình cũng đáp nhỏ: “Ta đi xem thử.”
Rất nhanh có tiếng nói vang lên: “Vân đại nhân có thủ dụ của Hoàng thượng, cho phép Hầu gia khi vào cung không cần xuống xe.”
Nói đến đó thì nghe bên ngoài có tiếng người đồng thanh hô.
“Cung nghênh Võ Uy hầu.”
Tiếng hô nghe như có rất nhiều người nhưng đồng thanh như một, ta nhìn lén qua khe hở rèm cửa thấy tất cả cấm vệ quân đang quỳ xuống, lại hô vang.
“Cung nghênh Võ Uy hầu.”
Xe ngựa rung lên, nghe tiếng người đánh xe kêu ngựa dừng lại, có vẻ là người đánh xe cũng bị dọa giật mình. Cả đường đi sư phụ im lặng, nhắm mắt tựa vào thành xe, ta nghĩ người đang ngủ, lúc này chân mày người động đậy, một tay đặt lên lưng ta.
Vân Kỳ lên tiếng: “Từ phiêu kỵ, có thể vào cung.”
Từ Bình không nói gì, có tiếng bước chân và tiếng kiệu vọng đến, có người hạ kiệu, ta nhìn qua cửa sổ thấy một người râu tóc bạc trắng, không mặc triều phục, run rẩy quay nhìn sang hướng xe ngựa bên này.
“Tả thừa tướng đại nhân.” Vân Kỳ cung kính chào.
Tả thừa tướng cũng không thèm nhìn, chỉ đi thẳng về hướng xe ngựa, một tay đặt lên xe, ta thấy thân xe hơi chấn động, nghe giọng già nua của ông ấy xuyên qua màn xe tràn đầy âu lo.
“Võ Uy hầu hồi kinh là vì nước Liêu tấn công Nhạn Môn quan?”
Những lời đó vừa thốt ra, cả người ta cứng đờ, chưa kịp nhìn sư phụ thì bàn tay người đang nắm tay ta đột ngột siết chặt lại, sức mạnh bất ngờ khiến tay ta đau nhói buột miệng “A” một tiếng.
Khuê Nguyên năm thứ hai, Đại hoàng tử lưu vong được Gia Luật Thành Văn nước Liêu che chở, sau đó phát đi bài hịch chỉ tội hoàng đế Khuê Nguyên dùng độc giết tiên hoàng, ngụy tạo di chiếu, mưu đồ lật đổ thái tử, giết vua đăng cơ. Gia Luật Thành Văn khởi binh dẫn hai mươi vạn quân thẳng tiến Nhạn Môn quan. Viên quan thủ thành cùng binh sĩ khẩn cấp ứng chiến, ba ngày sau Nhạn Môn quan bị phá, tướng thủ thành lui về Hãn Châu, tình thế Trung Nguyên nguy cấp. Vì vậy Tả thừa tướng – người sau khi tân đế lên ngôi đã cáo lão hồi hương – cũng vội vàng hồi kinh diện thánh.
Biên quan báo nguy, trong triều cấp bách cần có võ tướng xuất chinh, sau khi Thiên Nguyên đế mất, Trung Nguyên đế đăng cơ chưa tròn một tháng đã mất bên trong linh đường. Đại hoàng tử bỏ trốn, gia tộc Vương thị vốn đang nắm gần nửa binh quyền trong đêm đó đã bị tắm máu gần hết, lòng quân rung chuyển, đúng lúc triều đình đang thay máu, tuy Võ Uy hầu qua ba tháng chọn lựa mới được một võ tướng mới, nhưng vẫn không địch nổi sự tấn công của quân Liêu.
Thanh Châu, Ký Châu, U Châu, thậm chí Tịnh Châu, các nơi đều trình thư thỉnh cầu Võ Uy hầu thân chinh dẫn đại quân đi Nhạn Môn quan, nhưng tin tức truyền đến trong triều, bách quan ai mà không biết Võ Uy hầu bệnh nặng lâu nay, mấy tháng trước còn nôn ra máu giữa triều, mặc dù người gắng gượng hồi kinh, dự định trước khi kiến giá thì gặp qua xem tình hình bệnh có khởi sắc hơn chút nào không.
Nhưng nếu Võ Uy hầu vẫn không khỏe, vậy thì ai ổn định giang sơn, loạn trong giặc ngoài, không cần nói các đại thần cũng đã kinh hoàng bạt vía, cho dù là dân chúng bình thường cũng cảm giác không yên.
Sư phụ cùng Tả thừa tướng đến cung Càn Thanh gặp Hoàng thượng, ta ở lại Đông noãn các chờ, Từ Bình đứng bên cạnh ta, dáng vẻ một tấc không rời.
Qua một lúc, có người đến tìm ta, là một cung nữ nhỏ, giọng sợ hãi, khi nói cứ cúi gằm đầu, ánh mắt lén nhìn ta.
“Cô nương là Tiểu Nguyệt cùng Võ Uy hầu tiến cung phải không ạ? Chủ tử của ta cho mời cô nương đến cung Trường Nhạc.”
Ta sửng sốt: “Chủ tử của ngươi là ai?”
Từ Bình lạnh mặt định lên tiếng, lại nghe cung nữ kia rụt rè nói: “Chủ tử của ta là công chúa Cảnh Ninh.”
Trước mắt ta hiện lên một gương mặt như hoa phù dung, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không phải là Tiểu Tú đến mời ta?”
Không ngờ mới nói xong thì cung nữ kia mặt tái mét. Lòng ta trầm xuống, Từ Bình đã chắn trước mặt ta: “Ngươi chuyển lời lại với công chúa, phu nhân nhà ta ở đây chờ Hầu gia, nếu công chúa cho mời thì hãy chờ Hầu gia từ nơi nghị sự với Hoàng thượng về đây rồi sẽ cùng phu nhân đến đó.”
Ta thấy cung nữ kia hốt hoảng hoang mang lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.