Thu Nguyệt

Chương 63:




Trời còn chưa sáng ta đã tỉnh dậy.
Thật ra thì đêm qua gần như ta không ngủ, cứ nằm nghe tiếng khò khè trong phổi sư phụ, tay nắm lên mạch của người suốt đêm không buông. Nếu không phải sợ sư phụ giật mình thức giấc thì ta còn muốn cởi hết quần áo người ra, kiểm tra từ trên xuống dưới, không hề tự giác ý thức mình là con gái.
Ta đâu có để ý mấy chuyện vụn vặt đó. Ta được sư phụ nuôi từ nhỏ tới lớn, hồi còn bé mỗi lần trời mưa sấm chớp ta đều ôm rịt lấy sư phụ, ngủ cùng người suốt bao nhiêu đêm. Sau khi sư phụ đi liền 8 năm, ta cũng biết nam nữ khác biệt nhưng thói quen đã hình thành từ bé nên những chuyện này cũng xem như là chuyện tự nhiên bình thường, mặc dù lúc mới lên giường thì hơi bối rối một chút, nhưng mà sau đó thì sự lo lắng cho sức khỏe của người đã thay thế. Ta còn thấy như vậy là vừa hay, nếu không tận tay bắt mạch, tận tai nghe thì ta không cách nào yên tâm được, cả đêm cứ lẩn quẩn việc xác định tình trạng của sư phụ.
Ta lăn qua lộn lại cả đêm, hết nghe rồi lại bắt mạch, những nghi ngờ trong đầu đã chắc chắn, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ, nếu không phải người bên cạnh ta đang tỏa ra hơi thở ấm áp vây quanh ta, sự oán hận trong ta chắc đã bộc phát ra ngoài.
Khi sư phụ mở mắt ra, câu nói đầu tiên là: “Sao mắt nàng lại đỏ như vậy, cả đêm không ngủ à? Y như mắt thỏ vậy.”
Ta vẫn nhớ sư phụ rất tỉnh ngủ, nhiều năm chinh chiến đã thành thói quen, lần ở Diêm Thành ta phải dùng hương an thần người mới ngủ sâu được trong chốc lát, lúc được ta cho ngửi dầu thuốc thì lập tức tỉnh táo, ngay tức khắc rút kiếm bật dậy ngay trên giường, nếu không phải ta thì chắc chắn kẻ đó đã bị sư phụ chém đứt đầu. Nhưng tối hôm qua ta lăn qua lộn lại như vậy người vẫn không hề tỉnh, nếu là do tác dụng của thuốc mà sư tổ cho thì sư tổ đã cho thuốc nặng quá rồi.
Trong cơ thể sư phụ chắc hẳn có thuốc khác còn lưu lại, làm người mất đi phản ứng nhanh nhẹn bản năng, đó tuy không phải là độc, hơn phân nửa chỉ dùng để áp chế những tổn thương ở phổi của người, để cho bề ngoài sức khỏe người sẽ biểu hiện như bình thường.
Nhưng trị tổn thương phổi cũng như trị thủy, phải từ từ khơi thông chứ không được phép ngăn lại đột ngột lại. Mấy loại thuốc đó càng làm tổn thương phần gốc nặng hơn, giống như đóng chặt lại đường nước đang chảy, áp lực càng lớn thì lực bung ra sẽ càng mạnh, nếu tới mức cực hạn thì chỉ có nôn ra máu mà chết.
Bầu trời vẫn chưa sáng rõ, ta hít một hơi ánh sáng ban mai mỏng manh, ôm tay sư phụ, vùi mặt vào tay người, không để người nhìn vào mắt mình.
“Sư phụ, mấy tháng nay ngự y trong cung cho chàng dùng thuốc à?”
Không có việc gì cần phải vội vã rời giường, có lẽ nhiều năm qua sư phụ mới được hưởng thụ sự nhàn nhã dựa vào giường mà nói chuyện vào buổi sáng thế này, người kiên nhẫn nghe ta nói chuyện, không lộ vẻ bực bội vì ta nói nhiều, người chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
“Có uống.”
Ta lộ mặt ra nhưng vẫn giấu không cho sư phụ nhìn mắt ta, chỉ hơi ngước trán lên nói chuyện với người.
“Tại sao lại để họ… chàng nên về đây cùng với ta.”
“Quốc tang liên tiếp, thế cục không ổn nên ta không thể rời đi được” sư phụ không đợi ta nói hết đã trả lời ta.
“Đúng ra ta nên xin sư tổ trở lại kinh thành.”
“Nàng không cần quá lo, ta ở với sư phụ nhiều năm, tuy ta không nghiên cứu y thuật chuyên nghiệp nhưng cũng biết dược lý, biết nặng nhẹ thế nào” sư phụ nói tới đây thì rút tay lại ôm ta lên người của người, biết ta không muốn để người nhìn mắt ta nên không ép, chỉ đặt đầu ta lên vai người, bàn tay đặt trên tóc ta nhẹ nhàng vỗ về trấn an.
Ta làm sao mà không lo lắng được đây? Gương mặt Tử Cẩm đêm đó lúc quỳ bên xác Tiên đế hiện lên trong đầu ta, đã qua một thời gian lâu như vậy nhưng ta vẫn cảm thấy ớn lạnh cả người. Cho dù là di chiếu là thật, cho dù người giết Hoàng thượng thật sự là Đại hoàng tử đi chăng nữa thì Tử Cẩm vẫn là người đã kéo tay ta khỏi người Hoàng thượng khi ông ấy đang hấp hối, hắn không để ta cứu cha mình, mặc dù ta biết có thể việc đó chưa hẳn đã có hiệu quả, nhưng cái chính là hắn ngay cả thử cũng không chịu cho ta thử.
Từ lúc đó, ta không bao giờ có thể tin hắn được nữa.
“Nguyệt nhi” sư phụ đột nhiên hỏi: “Nàng có muốn biết ta nói gì với sư phụ không?”
Ta sững người, bất giác ngước mắt lên. Sư phụ nhìn đi chỗ khác, “Từ gia mấy đời đơn truyền, cha mẹ ta đều đã qua đời, còn nàng…”
“Ta được sư phụ mang từ trong núi về.”
Sư phụ nhìn vào mắt ta, mỉm cười, “Ừ, khi đó nàng ngồi trong một cái giỏ tre, mặc một chiếc áo trắng, khi nàng nhìn thấy ta thì ngừng khóc, nắm lấy ngón tay ta, mắt ướt nước mà miệng lại cười.”
Khi ta còn bé, ta thường quấn lấy sư phụ hỏi những chuyện khi lần đầu tiên người nhìn thấy ta. Người không bao giờ giấu ta, vì vậy đây không phải lần đầu tiên ta nghe người nói những lời này, nhưng lần nào ta cũng thấy mình rất may mắn.
Không có cha mẹ thì có sao đâu? Ta có sư phụ.
“Sư phụ, chàng và sư tổ là người thân của ta.”
“Ừ” sư phụ thì thầm: “Phụ thân ta từng nói, bảo vệ biên cương là điều cần thiết bởi sự an toàn của hàng ngàn hàng vạn người. Chỉ cần hơi lui bước thì địch sẽ thần tốc tiến quân xâm chiếm, bách tính trăm họ sẽ phải chịu đựng sự loạn lạc ly tán bởi chiến tranh, “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, người muốn ta ghi nhớ điều đó trong lòng.”
Ta nhẹ nhàng: “Dạ”
“Nhưng mà trong những năm này, bất kể là đi đâu ta đều nhớ về núi Bạch Linh, ta nhớ nàng vẫn đang đợi ta, ta thường mơ về nàng, như những ngày còn bé, nàng luôn ngồi trên tảng đá to, ôm gối nhìn xuống núi, chờ đến đêm cũng không chịu về.”
Lòng ta rung động, muốn nói lại không biết phải nói gì. Sư phụ mỉm cười, lấy tay lau mặt ta lần nữa.
“Ta nói khi có thời gian sẽ quay lại thăm nàng, là ta đã nuốt lời.”
“Không, không, chàng đã tới Diêm Thành gặp ta mà.” ta ngay lập tức đáp lại, ta còn âm thầm bổ sung, người đã phải đi hàng trăm dặm để đến đó, may mà người cưỡi con Ô Vân đạp tuyết, nếu là những con ngựa bình thường khác thì ngựa cũng đã gục ngã trên đường.
“Khi ta xuống núi, nàng vẫn còn là một đứa trẻ” sư phụ nhìn ta, ánh mắt bỗng xa xăm.
“Ta đã trưởng thành rồi.”
“Phải” người gật đầu: “Năm này qua năm khác, ta tự nhủ, những gì ta đã làm là đó là vì việc cần cho hàng vạn người, nhưng ta chưa bao giờ tự hỏi, vậy ta cần gì? Khi nàng ngã xuống vách núi, ta nhận ra mình cũng chỉ là một người bình thường, ta cũng có sự ích kỷ của mình, ta cũng sẽ sợ hãi, ta sợ mình không bao giờ nhìn thấy nàng nữa, không còn ai toàn tâm toàn ý chờ ta. Khi nàng ở trên núi Bạch Linh, ta không hề lo lắng, ta nghĩ chỉ cần quay về là có thể gặp nàng. Khi nàng ở bên cạnh ta, ta lại rất lo lắng, mỗi tối phải nhìn thấy nàng thì mới có thể yên lòng, ta cứ sợ nàng đột ngột biến mất.”
Ta quay mặt qua, áp môi mình lên môi sư phụ để ngăn người không nói nữa. Lúc rời môi ra, ta nghe mình lên tiếng: “Sư phụ, nếu chàng muốn ta đợi, ta sẽ luôn đợi chàng. Chàng không cần lo lắng, cho dù ta không ở bên cạnh chàng, miễn là chàng nghĩ về ta, ta sẽ luôn ở đó.”
“Nhưng ta muốn nàng ở bên cạnh ta” bàn tay sư phụ hơi dùng sức nâng ta lên như một con mèo nhỏ, để ta có thể nhìn vào mắt người.
“Nguyệt nhi, chúng ta tuy có danh nghĩa thầy trò, nhưng chúng ta không thực sự là thầy trò, ta đã bàn bạc và được sư tổ đồng ý. Từ nay trở đi, nàng không cần gọi ta là sư phụ nữa.”
Ta hoảng hốt đến mức biến sắc.
“Sư… tại sao?”
Sư phụ nhìn ta chăm chú một lúc lâu, như thể muốn dùng ánh mắt mà khắc sâu hình bóng ta vào lòng người, rồi trong sự hoảng hốt bất an của mình, ta nghe thấy câu trả lời của người.
“Dĩ nhiên là vì, ta muốn nàng làm thê tử của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.