Thu Nguyệt

Chương 48:




Ta vội vàng thu dọn mớ thuốc bột vừa mới mài xong, nhưng không đi ra ngoài đón khách với sư phụ.
Ấn tượng của ta đối với thập nhị hoàng tôn vẫn dừng lại ở mấy chữ công tử hoàn khố, thêm vào đó đã cùng hắn ở trong một nhà giam, đã từng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại nhất của đối phương, bởi vậy sâu trong nội tâm cảm thấy người này không cần xã giao, đến thì đến, đi thì đi.
Về phần những lời hắn nói với ta trước khi ta rời quân doanh, đó cũng đã là chuyện của mấy tháng trước, khi đó ta và hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ta còn bị què một chân, vội vã trở về kinh thành cùng sư tổ, mấy lời nói vụn vặt đó, ai còn nhớ rõ.
Hơn nữa, lần trước ta gặp hắn vẫn là trong dáng vẻ nam trang, hiện giờ kéo lê váy, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Có lẽ cũng không cần giải thích, đừng gặp là được rồi.
Sư phụ đại khái cũng nghĩ như vậy, một mình đi ra tiền thính gặp hoàng tôn, để ta và Ưng nhi ở lại trong phòng.
Ta dọn dẹp xong mấy lọ thuốc, thấy ưng nhi quay đầu nhìn ta, ta liền cười nói với nó: “Tao biết mày vất vả, thịt tươi có được không? Sáng nay tao nhìn thấy đại thẩm đầu bếp mua một cái giò heo rất ngon, chuẩn bị bữa tối hầm canh đó.”
Hai mắt ưng nhi sáng bừng lên, ở trên giá quào quào móng vuốt, giống như hối thúc ta.
Ta đẩy cửa đi về hướng phòng bếp, lúc đi qua vườn thảo dược bỗng sực nhớ, liền vào vườn hái một ít rau cần mang cho đại thẩm, để tránh lại bị đại thẩm nói ta không có trí nhớ.
Phủ tướng quân rất rộng, trong đình viện nước chảy quanh chân cầu, chỉ là có quá ít người, đi đến đâu cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao, cây tùng già kia lặng lẽ đứng bên cầu. Lúc ta đi ngang qua, bước chân vô thức bước chậm lại, quay đầu nhìn bóng mình trong nước.
Nữ hài xinh đẹp tóc trái đào đen láy mỉm cười rạng rỡ trên bàn đu dây, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến cho người ta thấy mê mẩn, còn có khi đó, đứng bên cạnh bàn đu dây hẳn là dáng vẻ thuở nhỏ của sư phụ mà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, sư phụ mười tuổi khi đó, hẳn là có một đôi mắt trong veo sáng ngời, có lẽ luôn nở nụ cười, bởi vì có cha mẹ bên cạnh, không phải ưu tư phiền muộn lo cho nước cho dân, lại có người bạn tôn quý như vậy chơi cùng.  
Cá trong ao nổi lên đớp không khí khuấy ra vô số vòng tròn trên mặt nước tĩnh lặng, cái bóng của ta và cây tùng già kia tan ra trong mặt nước, mọi thứ về bàn đu dây đã biến mất từ lâu trong năm tháng của quá khứ, đó là thời gian dù ta cố gắng thế nào cũng không chạm đến được.
Ta lại nhìn thoáng qua mặt nước, tự nói với bản thân mình, không có bàn đu dây cũng không sao, không có vợ chồng lão tướng quân cũng không sao, lo cho nước cho dân cũng không việc gì, ta cố gắng nhiều hơn một chút là được, sau này đứng bên cạnh sư phụ, ở cùng một chỗ với người.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta thoải mái hơn rất nhiều, ta phủi phủi tay xoay người tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được một bước bỗng va vào một người, ta sờ mũi khẽ ‘ui da’, người nọ bật cười thành tiếng, giống như là cố ý đợi ở đây để đụng ta.
Ta vừa ngước đầu lên thì nhìn thấy thập nhị hoàng tôn đã mấy tháng không gặp, một thân áo choàng cẩm tú, mắt phượng cong cong, viên nốt ruồi giấu mình dưới khóe mắt, cười rộ lên càng khiến người ta thất lạc hồn vía.
“Ta đã nói, Từ Trì sao có thể có một đồ đệ vô dụng như vậy, thì ra thật sự là nữ hài tử.”
Ta nhìn trái nhìn phải, bên cây tùng chỉ có hai người ta và hắn, ta lập tức cảm thấy hơi căng thẳng liền lùi về sau một bước, hai tay đút vào trong ống tay áo.
Hắn càng cười đến vui vẻ: “Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không trách tội cô đâu.”

Ta rất muốn xoay người rời đi.
“Cô đến kinh thành lâu rồi phải không? Đã ghé qua mấy nơi thú vị trong kinh chưa? Ta đưa cô đi chơi nhé, đúng rồi, cô còn chưa đến nguyên phủ của ta đúng không? Tối nay hãy đi cùng Từ Trì, ta mời gánh hát, hát trên bục nước, nữ hài tử đều thích, Cảnh Ninh còn có thể hát theo mấy câu.
Tử Cẩm nhiệt tình có thừa, vừa nói vừa đưa tay kéo tay ta, ngón tay thon dài như ngọc, bỗng nhiên ta sực nghĩ tới một gương mặt khác, nhìn tỉ mỉ, bọn họ quả thật rất giống nhau, đều là những nhân vật mi mục như họa xinh đẹp tuyệt trần tựa trong tranh.
“Hoàng tôn.” Âm thanh bất ngờ vang lên đã cứu ta, sư phụ đi tới, dừng bước đứng bên cạnh ta.
Ta lập tức đứng nép ra sau lưng sư phụ, nấp nửa thân người vào, lại không kìm được dùng bàn tay Tử Cẩm không nhìn tới được kia nắm chặt một góc áo choàng của người. Sư phụ cúi đầu nhìn ta một cái, đại khái cảm thấy dáng vẻ ta mở to mắt dòm Tử Cẩm đầy cảnh giác khá thú vị, trong mắt liền lộ ra ý cười.
“Được rồi, con mặc nam trang trong quân doanh cũng chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời, hoàng tôn hiểu mà.”
Sư phụ chỉ nói một câu đơn giản như vậy, Tử Cẩm mở miệng luôn là một câu dài ngoằng: “Từ Trì giấu diếm ta đến khổ, nếu không phải Cảnh Ninh trở về nói tướng quân có một nữ đồ đệ, cô định đến khi nào mới nói cho ta biết?”
Những ngón tay đang túm áo choàng của sư phụ siết chặt, sư phụ cũng không cúi đầu nhìn ta nữa, nhưng một cánh tay vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay ta.
“Lúc trước bận việc chinh chiến nên không chú ý đến, là Bội Thu sơ suất, thỉnh hoàng tôn thứ lỗi.”
Tử Cẩm cười ha hả, choàng tay lên vai sư phụ, bộ dạng vô cùng thân mật, còn thu một tay thành nắm đấm, chờ sư phụ giơ nắm tay lên, hai bên chạm vào, lúc này mới mở miệng.
“Chúng ta là mối giao tình gì mà còn nhắc tới hai chữ thứ lỗi, lúc nãy đã nói rồi đó, tối nay đưa Tiểu Nguyệt đến chỗ ta nghe hát, còn chuyện săn bắn kia, ngươi đã đồng ý rồi, nhất định phải ở trong cùng một tổ với ta.”
Ta cùng sư phụ tiễn bước Tử Cẩm, thời điểm lên xe ngựa, Tử Cẩm còn quay đầu lại nói với ta, giọng thoáng giận dỗi.
“Tiểu Nguyệt nhi, cô thật là không thích nói chuyện, ta đến đây cả nửa ngày trời, vậy mà không nghe cô bật ra được mười từ.”
Chúng ta đứng ở cửa lớn phủ tướng quân, đường phố rộng dài người đến người đi, ta cung tay nghiêm nghị hành lễ với hoàng tôn.
“Là Tiểu Nguyệt thất lễ, tiễn bước hoàng tôn.”
Nghe vậy Tử Cẩm ha hả cười một trận, lúc này mới thật sự lên xe rời đi.
Trên đường quay trở lại thư phòng, ta nói với sư phụ: “Sư phụ, con không thích hắn.”
“Tại sao?”
Hai thầy trò ta bước đi trên hàng lang gấp khúc, ta nói thật: “Mang theo mấy người chạy tới biên cảnh gây phiền phức, làm cho người bên cạnh rơi vào nguy hiểm, những người hắn mang theo đều đã chết hết! Vậy mà hắn trở về chỉ biết nghe hí khúc, thật sự là một tên hoàn khố.”
Hàng lông mi sư phụ khẽ run, chốc lát sau mới cười nói:
“Nguyệt nhi, con chỉ thấy Tử Cẩm này là một hoàng tôn thôi sao?”
Ta “…”
Mãi đến tối, ta mới biết những lời kia của sư phụ có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.