Thu Nguyệt

Chương 33:




Ta nói những lời này rất là khiêm nhường lễ độ, trái lại vị hoàng tôn kia nghe không quen tai, vẻ mặt kỳ quái dòm ta: “Cậu gọi ta là gì?”
Còn có thể gọi ngươi là gì? Cho dù ta biết ngươi là hoàng tôn, cũng không dám ồn ào hó hé, ai biết được bọn người Liêu này có biết tiếng Hán hay không.
Ta khẽ cắn răng bò dậy khỏi mặt đất, cố sức ngồi thẳng người lên nói chuyện với hắn.
“Công tử, thân phận ngài đặc thù, phải lấy an toàn làm trọng… Phải rồi, mấy tay thuộc hạ kia của ngài đâu rồi?”
Hai mắt phượng của hoàng tôn nhíu lại, nét mặt cũng thoáng thay đổi, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Từ Trì đã nhận được tin tức từ kinh thành ư? Ngay cả cậu cũng biết rồi?”
Lần đầu tiên trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ này, ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Phước đức, vị hoàng tôn của triều ta vẫn còn có não, phải biết những bệnh về đầu óc là vô phương cứu chữa. Ta không muốn sư phụ đổ máu và mồ hôi để bảo vệ giang sơn này cuối cùng lại phải quỳ dưới chân một vị hoàng tộc hết thuốc chữa. Cảnh tượng đó chỉ vừa nghĩ tới ta đã muốn lau nước mắt.  
“Công, công tử.” Ta trầy trật lên tiếng gọi hắn, thật không quen với cách xưng hô này, nhưng lại không tìm ra được từ gì khác để thay thế.
Hoàng tôn xem ra cũng không quen với cách xưng hô này của ta, sau một thoáng kinh ngạc đã lấy lại vẻ thong dong, nói: “Ta đứng hàng thứ mười hai, tên Tử Cẩm, cậu gọi ta Tử Cẩm là được.”
Ta ngây người, cảm thấy huyệt thái dương mình nảy thịch thịch.
Vị hoàng tôn này sợ người khác không biết thân phận và gốc gác của hắn sao? Lật đật muốn bố cáo với cả thiên hạ, hơn nữa, gọi thẳng tên của hắn chẳng phải sẽ khiến ta rước lấy họa mất đầu ư? Chỉ cần nhìn uy phong của Vương giám quân kia là biết, anh trai của hoàng hậu đã phô trương như vậy, máu mủ ruột rà của hoàng đế há chẳng phải càng khủng khiếp hơn sao.
Ta ngọ nguậy đấu tranh trong lòng một hồi lâu, thấy hắn còn đang ngồi đó chờ mình trả lời, không còn cách nào khác đành phải cắn môi nói tiếp.
“Công…”  
Hoàng tôn trừng ta.
Ta thở dài: “Công …Tử Cẩm, sao huynh lại ở đây?”
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng đáp ta: “Việc này phải nói từ cái hôm ta bị cậu hạ thuốc ở bờ sông.”
Ta cúi đầu, nghe thấy trong lòng mình kêu lên một tiếng thảm thiết, vị long tôn này, ngươi cũng quá mang thù mà…
Tử Cẩm thấy ta cúi đầu im thít, trên mặt liền lộ ra vẻ cười mà như không cười, nói tiếp:
“Không cần phải sợ như vậy, ta lúc nào cũng rộng lượng bao dung, chỉ cần từ giờ về sau cậu hầu hạ cẩn thận, cho dù phạm phải tội gì cũng miễn.”
Bao nhiêu công sức kìm nén vất vả của ta đều sắp bị thiêu rụi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi liếc nhìn hắn, răng cắn đến phát ngứa cả lên.
May mắn, hoàng tôn tiếp tục nói: “Hôm đó cậu vứt bỏ ta ở bờ sông, may mà hai tên thị vệ kia và Trần công công kịp thời chạy tới, nhưng thuốc cậu dùng hiệu lực quá mạnh, bọn họ cũng khoanh tay chịu thua, đành phải hầu hạ đưa ta đến thôn gần đó trước, người trong thôn rất hiếu khách, bọn ta liền ở lại thêm vài ngày, không ngờ…”
Ta không nhịn được, đánh thượt thở dài: “Không ngờ người Liêu bất ngờ tập kích thôn, ngay cả ngài cũng bị bắt về.”
Hoàng tôn cười cười, vẫn là dáng vẻ thong dong thản nhiên, chỉ giảm thấp âm thanh: “Bọn người Liêu mặc dù thô tục tầm thường, nhưng cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, sau khi vơ vét hết đồ đạc trên người ta, tưởng ta là con nhà thế gia vọng tộc ở quan nội, suy tính đòi tiền chuộc.”   
(*Quan nội: khu vực kinh thành phía bên trong quan ải.)
Trong lòng ta cười khổ, nghĩ rằng bọn người Liêu lần này đã bắt được con cá to, quan nội thì tính là gì? Hoàng tôn gia chính là nhà giàu có bậc nhất cả nước đó. Rồi lại nghĩ đến ngôi làng bị ngọn lửa cắn nuốt và ông lão tiều phu đã chết thảm trong tay bọn người Liêu kia, trong lòng không tránh khỏi buồn bã khó chịu.
“Cả thôn đều đã bị đốt, không biết có bao nhiêu dân làng may mắn sống sót, những kẻ độc ác này thật sự quá tàn nhẫn…”
Hai mắt Tử Cẩm lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi lại ta: “Bọn người Liêu đốt Tần gia thôn sao?”
“Huynh không biết ư?”
“Thời điểm bọn họ xông vào thôn, hai thị vệ kia của ta và Trần công công đã nhanh chóng đưa ta đi, sau đó gặp phục binh ở trong rừng, không thể chống chọi được với đám đông bọn chúng, ta mới bị bắt vào đây.”
Ta nghe vậy hai con mắt muốn rớt luôn ra ngoài, thì ra nhiệm vụ chính của thị vệ hoàng gia chính là gặp phải nguy hiểm lập tức đưa chủ nhân chạy trốn, chẳng trách lần trước bọn bọ bỏ ta và Hàn Vân lại cho con gấu to đùng kia với dáng vẻ đương nhiên, chẳng mảy may băn khoăn như vậy.
“Vậy mấy người kia, bọn họ đâu rồi?”
“Hầy.” Tử Cẩm duỗi ngón tay, chỉ vào phòng giam đối diện.
Ta nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy một ông lão gầy gò đang quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa ôm lấy song sắt nhìn sang bên này, dáng vẻ rất là đặc sắc.
“Bọn người Liêu bắt những người này về để bọn họ đi làm những việc khuân vác nặng nhọc, hai tên thị vệ kia của ta hàng ngày đều bị đưa ra ngoài, chừa lại trong này đều là những người yếu ớt.”
Ta u uất: “Ngài đúng là một chút cũng không sợ mà.”
Tử Cẩm cười cười: “Nếu Từ Trì cũng đã biết, ta càng không có gì phải sợ, hắn chẳng phải trấn giữ Bắc Hải sao?”
Ta tức giận, bất tri bất giác nhủ thầm trong lòng ‘Sư phụ ta tới để trấn giữ biên quan, chứ không phải đến để tìm người.’
Tử Cẩm hất cằm lên khẽ hừ một tiếng: “Ban ngày ban mặt mà bọn người Liêu dám bất ngờ tập tích vào thôn, xem ra hắn trấn giữ nơi này cũng không được tốt lắm.”
Ta nghe thấy lửa giận sôi trào, đến nói năng khách khí lễ độ cũng quên béng: “Sư phụ mới đến chưa được mấy hôm!”
Một âm thang ‘ken két’ vang lên, ta và Tử Cẩm đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một binh sĩ người Liêu mặc áo giáp da thuộc đẩy cửa lớn ra đi vào nhà lao, hắn đứng bên ngoài song sắt chỉ đoản côn vào người ta, dùng thứ tiếng Hán lơ lớ không rõ nói: “Ngươi, đi ra.”
Ta sửng sốt, chỉ vào mình: “Ta?”
Trong cổ họng người nọ phát ra âm thanh làu bàu thô lỗ cộc cằn, không trả lời ta, vừa mở cửa sắt lập tức giơ tay túm lấy ta.
Hai mắt Tử Cẩm nhíu lại, đang định lên tiếng thì có hai người khác đi vào nhà lao, mở cửa một phòng giam khác la hét lôi một người ra, người nọ vốn đang nằm thoi thóp trong góc xó, bị người ta túm lấy cũng không thể đứng dậy, cứ như vậy bị lôi đi. 
Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, có người hớt hải nhào tới ôm lấy người bị lôi đi, gào thét cầu xin: “Đừng mà, đừng vứt hắn, huynh đệ của ta còn cứu được mà, chỉ vì hôm qua hắn bị đá đè, mấy ngày nữa là có thể làm việc lại.”
Bọn binh sĩ người Liêu mất kiên nhẫn một cước đá văng người kia ra, ta đã bị kéo ra ngoài, lối đi giữa hai dãy phòng giam chật hẹp, người bị lôi trên mặt đất nọ nằm ngay bên chân ta. Ta cúi đầu nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, quần áo trên người rách tả tơi, một vùng lớn làn da nơi phần bụng chuyển sang màu xanh đen, ta thấy vậy nhất thời nôn nóng.  
“Đừng lôi nữa, ông ấy bị chảy máu nội tạng, cần phải được chữa trị ngay lập tức, các người mau buông tay ra.”
Nhưng làm gì có ai nghe ta nói, tay binh sĩ to lớn đang kéo ta đi cảm thấy ta phiền liền xách ta lên như túm gà con, chẳng những vậy còn tính bịt luôn miệng ta lại.
Lúc này, ngay cả Tử Cẩm cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Buông cậu ta ra, đầu mục của các ngươi đâu? Ta muốn gặp hắn.”
(*Đầu mục: kẻ đứng đầu.)
Vị hoàng tôn này quen ăn trên ngồi trốc, đang ở trong tù mà cũng có thể nói những lời mạnh mẽ hiên ngang như thế, chỉ tiếc là không có ai thèm để ý tới, ken két, tiếng cửa sắt một lần nữa bị khóa lại. Binh sĩ người Liêu mang ta và người bị thương kia ra ngoài, bên ngoài nhà lao là một khoảng đất trống rộng lớn, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống khiến hai mắt ta đau nhói, ta bất giác nhắm hai mắt lại.
“Người này chính là đồ đệ của Từ Trì hả?” Có người đi tới hỏi, khẩu âm có phần kỳ quái, ngay sau đó là một bàn tay đưa tới, chộp lên vai ta.
Là ai? Làm sao biết được thân phận của ta?
Ta mở choàng mắt ra, trước mặt là một nam nhân cao lớn xa lạ, một thân áo da thú viền lông rậm rạp quấn quanh cái cổ to khỏe của hắn, bàn tay túm lấy bả vai ta to như gọng kìm sắt.
Đám binh sĩ người Liêu kia đồng loạt quỳ xuống, cả tên đang lôi người đàn ông bị thương nọ cũng không ngoại lệ, bên cạnh có người quát lớn hai tiếng, nam nhân đang giữ bả vai ta cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Người chết mà cũng muốn để cho ta nhìn thấy sao?”
Ta kinh hãi, không màng tới đau đớn cố giãy giụa khỏi tay tên nọ, ngồi xổm xuống dùng hai ngón tay ấn nhẹ vào bên lề khí quản, quả nhiên không có hơi thở!
Tên binh sĩ người Liêu kia bị tiếng quát làm cho kinh sợ, miệng thưa dạ liên hồi, lập tức kéo lê người nằm trên mặt đất đi, dưới tình thế cấp bách ta hét to: “Đừng! Ông ấy còn có thể cứu được!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.