Thu Nguyệt

Chương 15:




Ngựa của sư phụ đến gần, ta ngồi trong thùng xe vừa nóng lòng muốn nhìn thấy người vừa biết không thể nào núp im trong này được, bèn lọ mọ trèo xuống, cũng không dám nói lời nào, cúi thấp đầu chờ bị xử lý.
Nhưng hai chân ta vừa chạm đất liền cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ thường, bèn dè dặt ngẩng lên nhìn thoáng qua một cái, hai con mắt lập tức trợn tròn.
Sư phụ thực sự đang đứng trước mặt ta, nhưng đằng sau người là tầng tầng lớp lớp binh sĩ tựa sóng biển cuồn cuộn, đen kịt nhìn không thấy điểm cuối.
Mấy kỵ binh nói chuyện trước đó đã điều ngựa vào đội hình, đang đứng sau sư phụ dòm ta. Từ Bình đã sớm nhảy xuống khỏi xe, quỳ một gối dưới đất.
Sư phụ một thân giáp bạc sáng choang, đầu đội mũ thép bạch long, chùm tua trên chóp mũ đỏ rực như máu, yên lặng nhìn ta. Ngay cả con Ô Vân Đạp Tuyết cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Ta nhìn sắc mặt sư phụ rồi nhìn đại quân phía sau người, không kìm được nuốt nước bọt đánh ực rồi tiếp tục há hốc miệng.
Từ Bình lật đật lên tiếng: “Tướng quân, chuyện này xin cho thuộc hạ được giải thích.”
“Không cần nói nữa, lên ngựa về hàng ngũ, đừng làm chậm trễ lộ trình của đại quân.” Nói xong cũng không liếc nhìn ta lấy một cái, thúc ngựa đi trước làm gương, giống như ta không hề tồn tại.
Phía sau truyền đến một hồi kèn hiệu lệnh vang dài, âm thanh hùng tráng vẳng vọng xé toạc bầu không khí xác xơ tiêu điều của buổi hoàng hôn sắp tàn. Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa rầm rập giẫm trên mặt đất làm rung chuyển cả đất trời, đại quân vạn người bắt đầu tiến lên phía trước. Không một tiếng ồn ào cười nói, chỉ có lá cờ lớn hình chữ ‘Từ’ bay phấp phới trong gió.
Người ngựa lần lượt nối đuôi nhau đi lướt qua bọn ta, có một nhóm kỵ binh bước ra khỏi hàng, một người trong số họ nhảy xuống ngựa, giọng nôn nóng: “Từ kiêu kỵ*, mau lên ngựa đi ạ.”
(*Kiêu kỵ: là kỵ binh dũng mãnh, được huấn luyện bài bản kỹ càng.)
Từ Bình không nói lời nào lập tức nhận lấy dây cương nhảy lên ngựa. Mấy người kia rõ ràng là thuộc hạ của hắn, sau khi đưa ngựa cho hắn xong liền quay qua phụ một binh sĩ khác đánh cỗ xe ngựa ‘lao khổ công cao’* kia ra phía sau. Cuối cùng còn có người nhìn ta, giọng ngập ngừng do dự: “Vị tiểu ca này…”
(*Lao khổ công cao: Ý của câu thành ngữ này là chỉ người vất vả lập nên công trạng, có xuất xứ từ ‘Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ’.)
Từ Bình mặt mày đã xanh mét, còn gắng bày ra vẻ bình thản an ủi ta: “Cô cũng đi cùng đi, cứ đi theo trước đã.”
Ta khẽ mím môi, níu lấy cánh tay hắn vươn ra leo lên ngựa. Con ngựa kia thình lình bị đổi chủ, cứ loay hoay không chịu đứng yên. Từ Bình vừa mới thúc nó đi ta liền chao chảo, vừa phải ôm lấy túi hành lý vừa cố gắng giữ khoảng cách để không đụng vào Từ Bình. Con ngựa kia lại cứng đầu ương ngạnh, nó hung hăng nhấc cao vó trước, ta không túm kịp yên, mắt thấy sắp cắm đầu xuống đất.      
Ngay trong lúc nguy cấp, từ bên cạnh có một cánh tay cứng cáp duỗi ra túm chặt lấy ta, xoay một vòng trên không.
Ta chỉ thấy ánh hoàng hôn vụt lóe qua trước mắt, thân thể đã ngồi trên một chiếc xe ngựa chứa quân tư.
(*Quân tư: xe chở tư trang, vật dụng phục vụ cho quân đội.)
Ta quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy bộ giáp bạc gần ngay trước mặt, trong lòng không kìm được vui sướng, vừa há miệng định gọi sư phụ, chợt nhớ ra xung quanh đen nghịt người, nhất thời mím chặt môi lại.
Sư phụ bất ngờ xuất hiện như cơn gió, từ đầu tới cuối không nói với ta một lời, chỉ bảo Từ Bình: “Cậu tới đây.” Nói đoạn liền xoay người thúc ngựa đi.
Từ Bình lập tức ruổi ngựa đuổi theo, trước khi đi còn quay lại nhìn ta một cái, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng không dám nói câu nào, rầu rĩ phóng đi, để lại ta một mình ngồi trên xe ngựa, mặt mày héo rũ.
“Vị tiểu ca này xưng hô thế nào?”
Ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy có mấy binh lính đi tới bên cạnh xe, hai mắt dòm ta chằm chằm, người đánh tiếng hỏi là một đại thúc, tuy mặc binh phục nhưng sau lưng lại vác một chiếc nồi sắt khổng lồ, thoạt nhìn rất buồn cười.
Ta lập tức ý thức được bộ dạng nhếch nhác thảm hại lúc bị sư phụ thảy lên xe của mình khi nãy đã bị mọi người thu hết vào mắt, hai lỗ tai bất giác đỏ kè, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, lễ phép hỏi lại một câu: “Vị đại thúc đây là…?”
Trên xe vốn được phủ bằng vải bạt, vừa bị ta đụng vào liền xộc xệch lộ ra một bó củ cải trắng nằm ngay ngắn bên dưới. Ta cúi đầu nhìn thoáng qua một lượt, trong lòng đánh thượt thở dài.
Xem ra phen này ta không thoát khỏi số kiếp phải ở cùng một chỗ với rau dưa khoai hành rồi.
“Bọn ta là đầu bếp trong quân doanh, ta là Trần Hùng, mọi người đều gọi ta là lão Trần, tiểu ca xưng hô thế nào?”
Ta suy nghĩ một lúc, đáp ông ấy: “Con họ Việt, đại thúc cứ gọi con Tiểu Việt là được ạ.”
Đại thúc gãi đầu: “Họ Việt à, họ này rất hiếm.”
Ta cười hinh hích hai tiếng, bên cạnh có một tiểu tử trẻ tuổi lên tiếng: “Cậu là đầu bếp mới tới hả? … Ui da!!!”
Lão Trần trực tiếp giáng thẳng một phát vào ót hắn: “Lo làm việc của chú mày đi. Tiểu Việt là do đích thân tướng quân đưa vào đội của chúng ta, làm công việc gì sẽ do tướng quân quyết định, lo mà trông chừng xe cho cẩn thận, đừng có để củ cải lăn xuống.”
Tiểu tử kia bị ăn đập, mặt mũi héo queo, vác cái nồi sắt đi sát bên xe, hờn hờn tủi tủi kéo tấm vải bạt bị ta làm cho xốc xếch lại.
Ta đâu thể nào không biết xấu hổ mà ngồi yên ở đó nhìn, lập tức lồm cồm bò dậy định trèo xuống giúp hắn sửa lại. Nào ngờ vừa mới động đậy, mấy bó củ cải đang nằm ngay ngắn kia bỗng thật sự tuột dây ào ào lăn xuống, ta quýnh quáng xoay trái xoay phải ôm lấy, mấy người đang đi gần đó cũng nháo nhào khom nhặt, đội ngũ chỉnh tề bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Đừng động đậy, đừng động đậy, cứ ngồi yên là được.” Lão Trần giơ hai tay ngăn ta lại, một tay còn đang ôm chặt mấy củ củ cải vừa được ông ấy cứu nguy, đồng thời ngoái đầu ra sau bảo tiểu tử kia: “Nhặt mau đi tiểu Hầu nhi, còn lần chần là không theo kịp đội hình bây giờ!”
Lão Trần nói y như rằng, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi chưa đầy mấy giây như vậy, tụm người và xe củ cải đã bị rơi lại phía sau, hàng hàng lớp lớp binh sĩ chỉnh tề bước đều đặn lướt qua như sóng, trong đó có không ít người cố nén cười. Nhưng quân luật nghiêm minh, nên không có ai phát ra bất kỳ tiếng động gì trong lúc hành quân.
Ta cũng không dám nhúc nhích, ngồi cứng quèo trên đống củ cải tràn ngập nguy cơ, tư thế buồn cười không để đâu cho hết.
Tiểu Hầu nhi nhặt củ cải xong, ngẩng đầu lên thấy tay chân ta cứng ngắc, ‘xì’ một tiếng phụt cười, bất chấp nguy cơ cái ót sẽ bị xáng cho một bợp nữa, hỏi ta: “Rốt cuộc là cậu tới đây làm gì vậy?”
“Ta…” Ta nhìn bọn họ, quyết định nói thật: “Ta đưa dưa muối và đậu phụ khô tới.” Nói xong còn đưa tay chỉ chiếc xe ngựa quen thuộc đang đi theo phía sau: “Chính là nó.”
Mọi người: “…”
Ta ngẫm nghĩ một chốc, bổ sung thêm: “Thật ra thì ta có thể trở về ngồi cùng với đám dưa muối, đậu phụ kia…”
Mọi người im lặng hồi lâu, không hẹn mà cùng gật đầu.
Sau mấy canh giờ, cuối cùng ta đã hiểu hành quân là một việc như thế nào.
Đại quân thần tốc tiến về phía trước, dốc lên khúc khuỷu gập ghềnh, bốn bề thăm thẳm hoang vu không bóng làng mạc nhà cửa, nhưng tịnh không một ai dừng lại nghỉ ngơi, dường như sẽ đi suốt đêm trong núi.
Ta lẳng lặng hỏi tiểu Hầu nhi, vì sao đại quân không đi đường cái, tiểu Hầu nhi dòm ta bằng ánh mắt kỳ quái, hạ giọng nói: “Quân lệnh không được làm phiền dân, cậu không biết sao?” Hắn bày ra vẻ chuyện đương nhiên như vậy mà cũng phải hỏi.
Ta ‘à’ một tiếng, ngồi yên lặng, thu người lại, chừng như làm vậy là có thể giảm bớt sức nặng của mình, có thể giúp cho hai con ngựa già kia có thể chạy nhanh hơn đôi chút.
Ta không hối hận chuyện mình đã đến tìm sư phụ, nhưng khi ở đây, ở trước mặt đại quân như vậy, ta bỗng nhiên rất lo sợ, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của bọn họ.
Những bước chân hành quân không ngơi nghỉ, đến sau nửa đêm đã tiến sâu vào trong núi, cây cối mọc rậm rạp, lúc này mọi người mới dừng lại ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Ta nhảy xuống khỏi xe, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, trước giờ chưa từng vất vả như vậy, nhưng nghĩ đến tất cả bọn họ đều xuyên rừng vượt núi trên đôi bàn chân, lòng càng cảm thấy khâm phục.
Lão Trần bọn họ để nồi niêu xoong chảo xuống, cứ như vậy mà nằm phịch ra đất, thấy ta xuống xe lập tức gãi đầu gãi tai hỏi: “Cậu ngủ ở đâu?”
Ta ngẩn người, còn chưa kịp trả lời đã có người hùng hổ chạy tới, vừa đánh mắt dòm một vòng xung quanh, hai mắt lập tức dán chặt trên người ta.
“Chính là ngươi, tướng quân muốn gặp ngươi.”
Mọi người vốn đã nằm yên vị nhất thời đồng loạt bật dậy, ta không kìm được nỗi kích động, cơ hồ là phóng vọt tới chỗ của hắn: “Ở đâu vậy, ta đi với cậu.”
Người nọ cau mày, giơ món đồ gì đó đang cầm trên tay về phía ta, một câu của hắn khiến ta sợ ngây người: “Tướng quân nói, ngươi phạm vào quân quy, phải trói ngươi lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.