Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 48: Dả tâm sơ hiện





Lưu Ý sắc mặt thoáng qua khó coi, hắn là người của Cơ Vô Dạ nên biết được lần này phát binh lẫn nội loạn là trợ giúp công tử Hàn An thượng vị đoạt lấy công lao đây.
Tại Hàn Sở hai nước liên hiệp Bách Việt chết đả không thể thay đổi.Đi theo Bạch Diệc Phi trước đến tiền tuyến, tất nhiên có thể đạt được cực lớn công trận, tiền đồ mới rộng mở.
Mà lưu ở phía sau trông chừng quân lương, công trận cái gì tất nhiên có, nhưng là trước mặt đến tiền tuyến so sánh, chính là kém xa, nhưng nghĩ đến Thiên Hạ Vô Song thành là tòa thành giàu có nhất Bách Việt cẩn thận suy tính một hồi tham lam.
Hơn nữa Lưu Ý cũng biết Bạch Diệc Phi mặc dù cùng Cơ Vô Dạ cùng chung một phe, nhưng là Bạch Diệc Phi cũng không phải như hắn là thủ hạ do Cơ Vô Dạ đề bạt mà lên. Mà là quan hệ hợp tác, luôn thân phận địa vị quân quyền Bạch Diệc Phi đều không thua kém gì Cơ Vô Dạ cả.
" Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh" Lý Khai, Lưu Ý chắp tay quỳ gối nhận mệnh.
Bạch Diệc Phi dục ngựa rời đi mang theo 80 000 Bạch Giáp Quân rời đi để lại cho Tả Hữu Tư Mã 2 vạn quân lực canh giữ, ngựa không ngừng vó thẳng tiến vào thổ địa Bách Việt đô thành.
Khác với trung nguyên chi địa bình nguyên rộng lớn thích hợp xây dựng thành trì thì Bách Việt bị chia cắt rất nhiều bởi đồi núi sông ngoài đại ngàn bao bọc cho nên xây dựng thành trì rất ít, tính hết thảy cả thổ địa chỉ có 5 tòa thành mà thôi.
Lại thêm hành quân đánh giặc những tin tức này, đối với thông thường bình dân tới nói, thật sự là quá xa vời. Cộng thêm thời đại này tin tức truyền thông hạn chế. Tại hiện đại quốc gia nào đánh nhau, lên mạng nhìn một cái, cơ hồ toàn thế giới đều biết.

Mà ở đây tin tức bị hạn chế rất nhiều không có nhanh chóng, cho dù có biết được đánh trận thì tin tức cũng qua một đoạn thời gian, chỉ trừ những thám báo phát hiện từ xa ngựa không ngừng vó thông báo thì triều đường lẫn dân chúng mới biết được.
Thiên Hạ Vô Song thành trải qua 3 năm thời gian đả lột xác trở thành một tòa tiểu thành theo cách nhìn của người trung nguyên. Diện tích chỉ hơn 5000 km2 mà thôi, tường chỉ cao 20 mét không cao bằng trung nguyên các tường thành, nhưng lại rất đặc biệc từ 5 mét trở lên cách đều nhau xuất hiện các lổ vuông nhỏ ngang dọc phân chia.
Tường thành lại dài hai mét được các tảng đá vuông vức lắp ghép lại với nhau. Đáng nói là có ba tầng công xôn đâm ra làm hành lang di chuyển ở mặt sau tường thành, được các thanh gỗ lớn đâm ra làm đà đở.
Cửa thành đả hạ xuống không mở là một phiến đá lớn dày nặng hơn cả tấn trọng lượng, phong bế lối vào ngay khi quân Hàn đến biên giới, những người dân lân cận trong vùng từ khi nội loạn nổi lên đả sớm rút vào bên trong thành trì bên trong yên ổn sinh hoạt, chỉ còn lại phản loạn bên ngoài chiếm cứ mà thôi.
Đến cả Hỏa Vũ sơn trang người cũng được di chuyển vào bên trong nơi này ẩn nấp, chỉ để lại một ít người ở trong trang canh giữ.
Rất nhiều công trình vẫn còn chưa hoàn thiện xây dựng dở dang, nhưng so với ba năm trước đả ra dáng một tòa thành thị phồn vinh, các tuyến đường lớn chủ đạo huyết mạch rộng lớn đả hoàn thành, phân chia làn đường ngay ngắn tại các nơi giao nhao đều có hùng binh luân chuyển, các con đường đều có tên riêng biệc.
Những dãi nhà đều được đánh số để quản lý, có hệ thống cống nước thoát nước mưa riêng biệc, nhà cửa vẫn còn dang dở xây dựng chỉ những công trình công cộng như trường học, bệnh viện, chợ..mới được ưu tiên trọng điểm xây dựng trước, đáng nói những công trình này chất liệu đều là bê tông xi măng.

Một tòa kiến trúc phương tây rộng lớn như La Mã cổ đại, với các cột trụ tròn được dựng lên trên đó ghi lại các văn tự chi chít trên đó, theo các bậc thang đá chín tầng đi vào bên trong là một gian rộng lớn xa hoa kiến trúc.
Lính gác trọng điểm canh giữ bảo vệ xung quanh, nơi này chính là nơi quan trọng nhất tòa thành, chổ ở sinh hoạt của chủ nhân tòa thành này, phủ thành chủ.
" Ta chỉ là thương nhân, ở sơn trang yên phận buôn bán, chưa trêu chọc bất cứ quý nhân nào, con có quá lo xa lắm không?" Hồ Trang tay nâng lên chung trà cười nói.
Trong lòng có phần cảm động nhìn về thiếu niên phía trước cũng chính là con rể của hắn, từ khi nhận được tin tức của con rể mình hai ngày trước hắn đả dàn xếp hạ nhân dời hết tài sản trong nhà lẫn gia nhân di dời vào trong, một thứ cũng không để lại theo như những gì con rể hắn yêu cầu.
Trải qua bốn năm thời gian Thiên An diện mạo cũng thay đổi vươn mình dài lên một mét 9 chiều cao, cũng đả là 13 tuổi thiếu niên lang so với nhiều nam hài cùng tuổi thì hắn lớn nhanh hơn quy định, cười nói: " cha vợ, nếu ta không kêu ngài về sớm một chút chỉ e, Oánh nhi và San nhi từ nay cùng ngài âm dương cách biệc rồi"
" Hả" Hồ Trang kinh ngạc nói, bản lảnh của con rể hắn nhiều năm qua đả lảnh giáo không thể không phục, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi mà có thể xây lên một tòa thành phồn hoa giàu có nhất Bách Việt, tốc độ nhân lực đều để cho hắn lác mắt mà nhìn.
Thiên An cười nói: " phản loạn này thực chất là do có người cố tình sắp xếp, muốn lấy Bách Việt để đổi lấy quân công, nếu ngài còn ở lâu bên ngoài trước khi đại quân đến tính mạng của ngài tất nguy hiểm"

Hồ Trang trong lòng dậy sóng không ngừng, gương mặt biến sắt đem chung trà buông xuống liếc nhìn qua hai nử nhi của mình cùng Diễm Linh Cơ một bộ như thường, hẳn là đả biết từ trước nhịn không được hỏi: " hiền tế, ý con nói nội loạn ở Bách Việt là có người giở trò, chả lẻ là nước Hàn"
Thiên An gật đầu, thân ảnh đứng dậy cất lời: " Con chỉ đoán lấy, người dở trò hẳn là một vị công tử nước Hàn muốn ngồi lên ngôi vị thái tử đả trống kia, Hàn Sở phát binh ứng cứu chỉ là giả tượng, thực chất chính là công thành đoạt đất, người Hàn muốn trấn áp bình định phản loạn trợ vị công tử kia lên ngôi thái tử, khi chiến công hiển hách.
Còn người Sở là muốn chiếm đoạt thổ địa. Một khi đại quân tràn vào đô thành Bách Việt liền vong, khi đó Thiên Hạ Vô Song thành là miếng bánh béo bở nhất bọn họ sẻ không bỏ qua, mà cha vợ có danh giàu một vùng lại là cha vợ của ta, ngài nói bọn họ sẻ bỏ qua cho ngài sao?"
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hồ Trang mồ hôi vả ra khi nghe được, hắn chỉ là thương nhân chỉ giỏi việc buôn bán mà thôi, hơn nữa tài cũng không có giỏi chẳng qua là gặp thời mà thôi, đúng như con rể hắn nói khi đó hắn không phải là mối uy hiếp lớn nhất đặt lên cho con rể hắn sao, bất kể là tài phú lẫn quan hệ đối phương đương nhiên sẻ không tha cho hắn rồi.
Hồ Minh Châu đi lại gần phụ thân mình, ba năm thời gian làm cho nàng trở thành một thiếu nử 16, 17 bừng đầy sinh khí dáng người cũng đả đẩy đà, ba năm nay nàng trợ giúp nam nhân mình không ít là thầy dạy chữ cho con dân trong thành, được rất nhiều người kính ngưỡng, danh vọng rất lớn: " Cho nên An, mới gấp gáp dục người vào thành"
Hồ Trang tay vổ nhẹ lên cánh tay con gái mình hắn làm sao không hiểu lời nói của trưởng nử đây, quả thật hắn cũng có chút bực khi Thiên An hạ lệnh cưỡng ép không cho hắn phản kháng có phần quá phận, hắn cũng sinh khí một hồi nhưng nghĩ lại con rể việc làm khác thường nên cũng bấm bụng nghe theo,
Rồi nói: " may nhờ có con rể nếu không mạng già ta chết không tiếc, chỉ e lại liên lụy đến tình cảm các con"

" Phụ thân biết là tốt rồi" Hồ Mỹ Nhân nghịch ngợm thốt lên, làm cho phụ thân mình mắt lớn trừng một cái, từ khi xác định quan hệ với Thiên An nàng càng được hắn nuông chiều không ai quản hạt, tính cách cũng không có kiềm kẹp tinh linh cổ quái không thôi.
Hồ Trang một hồi lại nói: " nói như vậy, chuyện này con đả biết, sao không cảnh báo với vương thượng, để cho.."
Làm bốn năm cha vợ hắn cũng biết được những đổi thay của tòa thành này, dưới tay con rể mình sở hữu lấy vũ khí có uy lực sát thương đáng sợ vượt xa bất cứ quân đội nào, nếu đả biết rõ từ trước làm sao không thông báo mà mặc im để cho nó phát triển, trừ phi con rể mình dả tâm cũng không nhỏ muốn thuận nước đẩy thuyền. Mà xa hơn chính là Việt vương chi vị, chí tôn của Bách Việt.
" Sao cha vợ không nói tiếp" Thiên An nhìn hắn lấp lửng liền đệm vào, cất bước đi đến bên cạnh khung cửa sổ nhìn qua trời đêm thâm thúy, nói: " ta từ nhỏ tự phụ thiên hạ vô song, tài trí không thua bất cứ ai, muốn đánh ra một mảnh thiên địa cho mình, thái tử vị huynh trưởng Thiên Trạch đả an vị, tuy đế vương vô tình tranh quyền đoạt vị, song Thiên An ta không phải là người máu lạnh giết huynh đoạt vị"
Ngừng một hơi xoau người lại nói: " Lựa chọn rời đi không phải là từ bỏ mà là muốn đánh ra một trời riêng cho mình, quét ngang lục hợp dẫm nát trung nguyên các nước, mở ra một thiên cổ vương triều để cho bách tính con dân hưởng lấy thái bình, một Thiên Hạ Vô Song Thành lớn hơn bao trùm gầm trời này, thiên hạ trung nguyên ta muốn toàn bộ"
Giờ phút này Hồ Trang lẫn ba nữ đều không dời mắt khỏi thiếu niên phía trước, cở nào bá khí tự tin lẫn phách lực dả tâm của hắn so với bất cứ nam tử nào đều hơn gấp trăm lần, hơn nữa hùng tâm từ nhỏ một mực cho đến bây giờ, nếu không phải hắn ngả bài mà bọn họ là người thân thuộc mà hắn tin tưởng chỉ e cũng không biết được dả vọng của hắn.
Diễm Linh Cơ mắt đẹp lưu chuyển, thân ảnh uyển chuyển cất bước đi đến như hỏa tinh linh chân trần di chuyển trên nền gạch sáng bóng, thướt tha hỏa hồng áo dài nép người vào lồng ngực rắn chắc, thì thầm lên: “ Huynh muốn mượn tay Hàn Sở thay huynh dọn dẹp, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi”
Là nữ nhân thân cận nhất bên cạnh Thiên An, nội thiên địa bên trong thế nào nàng đều biết rõ mồn một. Lại thêm sức mạnh của Thiên Hạ Vô Song Thành bày ra, hắn lại chậm rải không có ra tay, mà mặc cho Bách Việt can qua mục đích chỉ có một, chính là muốn hưởng lợi sau cùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.