Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 247: Thiện Ác Đúng Sai




Phỉ Thúy sơn trang một tòa lầu các, phong cảnh tú lệ non sanh thủy biếc lưng dựa núi chim chóc côn trùng kêu vang trên các cây lớn mọc trên vách núi.
Sương trắng lan tỏa một vùng khi nước từ thác nước đổ xuống tạo nên một phong cảnh tú lệ, nơi này là tòa kiến trúc cao nhất trong Phỉ Thúy sơn trang, cảnh sắc cũng là đẹp nhất tại nơi này có thể phóng nhãn nhìn cảnh đẹp khắp nơi.
“ Lăng Sương, cô xem nơi này có thể nhìn thấy toà thành Tần Trịnh đấy” Hồng Liên hưng phấn reo hò đem tay chỉ về một phương hướng, núi non ẩn hiện phía xa một tòa thành ẩn hiện chính là đô thành của Hàn quốc, Tần Trịnh.
Khoảng cách của Nam Dương đến Tần Trịnh cũng không mất bao xa chỉ tầm hơn nữa ngày đường mà thôi, cho nên đứng tại tòa lầu các dựa lưng vào núi cao ngất nơi này có thể nhìn thấy được Tần Trịnh tòa thành.
Mà Hồng Liên có mặt tại nơi này là khi sáng sớm nghe tin Thanh Y Lâu rời đi liền chủ động đuổi theo, dù sao Hàn Phi lẫn Lăng Sương và cả Lưu Sa đều có mặt tại nơi này.
“ Thiết có gì đáng xem” Lăng Sương lên tiếng, trên tay bịch khoai tây chiên giòn rang trong túi giấy tẩm ướp gia vị lấy ra từng miếng nhỏ ăn lấy.
Hồng Liên quay người chống nạnh nhìn Lăng Sương ngồi trên một chiếc xích đu đung đưa, ánh mắt xoay tròn đi đến gần tay nhanh đoạt lấy chiếc túi giấy của Lăng Sương liền đem tay thò vào ăn lấy: “ a..a a.. cay quá.. cay quá”
“ Ha ha ha ha” Lăng Sương lập tức cười lên, là do nàng cố tình kích Hồng Liên dụ hoặc nàng lấy, túi ăn vặt này là nàng cố tình sai người trong trang chuẩn bị.
“ Phỉ Thúy sơn trang phú giáp một vùng, nhưng đều là của cải bất nghĩa, đả nhốm không biết bao nhiêu máu tươi” Trên một chiếc bàn nhỏ cách xa hai người Hồng Liên; Lăng Sương vui đùa, Tử Nữ cảm khái lên tiếng.
Hàn Phi tiếp lời: “ Những đồng tiền này rơi vào tay của Thanh Y Lâu sẻ cứu giúp được rất nhiều người. Nam Dương bách tính vừa mới kinh lịch đại nạn, trước mắt văn tự bán mình khế ước của bọn họ đều đả được Dược Thiên Sầu huynh hủy bỏ, còn cả chổ vay của Phỉ Thúy Hổ huynh ấy cũng không thu hồi. Ta đả cho miễn thuế địa tô năm thứ nhất, tin tưởng rất nhanh bách tính sẻ qua cơn sóng gió.”
“ Nam Dương bách tính cực khổ như thế, chúng ta phải miễn trừ toàn bộ tiền cho vay”
Hàn Phi đứng lên, rồi nói: “ Không, cái này không phù hợp với pháp luật, Địa tô vẫn là ứng lấy thu hồi với lãi suất bình thường. Ân sư Tuân Tử cho rằng lòng người làm ác, cho nên nhất định phải lấy pháp cứu chi”
Trương Lương một bên gật đầu đồng ý, lại nghe một tràng tiếng bước chân vang lại đem mắt dời qua chính là thân ảnh Dược Thiên Sầu cất bước đến rồi nói: “ Nho Gia từ khi có Khổng Tử giáo lập mà ra lấy giáo hóa nhân sinh tề gia trị quốc bình thiên hạ, có hai nhân vật kế thừa được tư tưởng của hắn nhưng quan điểm lại trái ngược nhau”
“ Ý của huynh chính là Mạnh Tử, cùng Tuân Tử” Vệ Trang ôm kiếm đứng một bên nói.
Dược Thiên Sầu gật đầu đi đến bên cạnh chiếc bàn ngồi bên Tử Nữ, nói: “ Mạnh Tử cho rằng nhân tri sơ tính bản thiện, người sinh ra vốn có tính thiện song thời gian trôi qua lại bị tính ác lây nhiễm. Còn Tuân Khanh thì trái ngược hắn cho rằng nhân tri sơ tính bản ác, xuất sinh đả có tính ác cần lấy giáo hóa mới triệt đi. Nhưng ác và thiện đúng và sai đâu phải chỉ dăm ba câu là có thể nói được, chung quy đó chỉ là quan điểm của họ mà thôi”
Đem tay nhấp một ngụm trà từ tay của Tử Nữ, quay sang nhìn Tử Phòng: “ Tử Phòng ta hỏi đệ, nếu có một nam tử giết người cướp của, vậy đệ nói hắn có ác không?”
Trương Lương khẻ gật đầu: “ nếu giết người cướp của nam tử đó hẳn là tội ác, song đệ càng muốn biết hắn động cơ dẫn đến”
Dược Thiên Sầu ánh mắt tán thưởng trả lời: “ Giết người cuớp của là xấu nhưng hắn giết tham quan, ác bá đem của giàu cướp được chia cho người ngèo là một chuyện, đơn thuần chỉ vì lợi ích của mình lại là một chuyện, đúng và sai ác và thiện đan xen lẫn nhau, trên đời này ranh giới giữa thiện ác đúng sai chỉ là một sợi chỉ mỏng, cùng một sự việc ở một khía cạnh với nhận định của các ngươi nó là ác, nhưng với người khác lại là thiện”
Nhìn đám người lăng vào trầm tư Dược Thiên Sầu lại tiếp lời: “ chẳng hạn một bé trai ăn cắp tiền bạc lẫn lương thực của một gia đình không khá giả gì, đẩy gia đình đó đến hoàn cảnh khó khăn. Việc làm nó là xấu, là ác song ai cho nó lương thiện khi gia đình nó muội muội đệ đệ vẫn còn đói khổ nguy trong sớm tối đây.

Đơn cử Hàn An hắn ngồi lên vương vị đồ diệt không ít bách tính vô tội Bách Việt, nếu hắn không hồ đồ mà làm cho nước Hàn lớn mạnh, trong mắt người nước Hàn hắn là minh quân sáng suốt, nhưng Bách Việt hàng ngàn người chết những người như ta, Thiên Trạch sẻ nhìn nhận gì, hắn chỉ là một tên ngụy quân tử dối trá mà thôi.
Chính tà chi phân thiện ác lẫn đúng sai không phải chỉ mấy câu Mạnh Tử, Tuân Tử cũng như pháp trị có thể phân biệc được, thiên đạo vô tình nhưng đại đạo hữu tình, lòng người có thiếu, mắt nhìn được chưa hắn là đúng, tai nghe được chưa hắn đả thật.
Thế gian này là một màu xám không phải đen cũng chả phải trắng tốt xấu đan xen, cho nên đừng vội đánh giá một con người là ác hay thiện thông qua việc làm của hắn, vì ngươi không phải hắn làm sao hiểu được hắn đây”
Đám người lặng im một lát, chỉ thấy Hàn Phi chắp tay cúi đầu thi lễ: “Hàn Phi hổ thẹn”
Dược Thiên Sầu tiếp lời: “ Nghe theo tiền hiền hẳn không sai, nhưng bọn hắn chắc gì đả đúng, ai nói được đai hiền đại đức là không phạm sai lầm đây. Người tham sân si tam độc quấn thân lại có thất tình lục dục sở quấn, nhưng chính những thứ này mới tạo nên người.
Sống một thế chỉ cầu tiêu dao khoái hoat, tự vấn lương tâm không hổ thẹn để khi nhắm mắt xui tai không còn tiếc hận là được, cần gì đúng sai người cười ta điên song ta lại cười người ngu dại vô tri. Thế nhân ánh mắt định kiến ràng buộc các ngươi tư tưởng, thế đạo đem các ngươi gông xiềng, những thứ chưa thấy qua các ngươi cho nó là đúng hay sai là thiện hay ác”
Đám người lần nữa lại bị Dược Thiên Sầu lắc lư đều trầm tư ngẫm nghĩ lấy những lời của hắn, bọn họ đều là người thông minh mà những lời của Dược Thiên Sầu đều ẩn chứa đạo lý trong đó cả, ánh mắt đều ngưng nhìn về nam tử tuấn lãng phía trước, lần nữa tài trí của hắn để cho đám người lay động không thôi.
Một tràng tiếng bước chân vang lên đem đám người cắt đứt đi, là thân ảnh của Hồng Liên chạy vội đến chiếc bàn đem ấm trà rót vọi ra sau đó một hơi uống lấy, mà không chỉ một chén mà đến 3 4 chén như vậy, đến khi uống xong vút vút bộ ngực lại nhìn đám người nhìn mình gương mặt thoáng đỏ hồng lên, miệng vểnh lên: “ đều là do Lăng Sương”
“ Ha ha ha ha” một tràng tiếng cười từ phía sau vang lên đầy đắc ý, không ai khác là Lăng Sương“ ai bảo ngươi giật đồ ăn của ta chi, hahaha thế nào mùi vị khoai tây chiên cay nồng hẳn phù hợp với cô đi, hahaha”
“ Đáng ghét” Hồng Liên bất mãn tay nắm bên hông chuôi Liên Xà nhuyễn kiếm quất mạnh ra lao đến Lăng Sương công kích.
“ Cheng” Lăng Sương lộn người một cước đạp vào nhuyễn kiếm né đi, nhanh chóng đứng lên một thanh cọc gỗ lan can gần đó, giễu cợt nói: “ 10 năm nữa cô cũng đánh không lại bổn tiểu thư”
“ Hừ” Hồng Liên tay khẻ động chuôi kiếm nhìn Lăng Sương đắc ý lắc lư mình, nhuyễn kiếm xoay tròn các đốt xích dài ra hình thành một đường vòng xoáy tròn lao đến muốn tóm chặt bắt lấy nàng.
“ Vù” Thiên Ngôn chẳng thèm quan tâm búng người nhảy lên chân đạp mũi kiếm mượn lực phóng người lên không trung rồi thả người về sau rơi tự do xuống mặt nước bên dưới, thanh âm vọng lại: “ bổn tiểu thư không đấu với bại tướng dưới tay”
“ Lăng Sương, có bản lĩnh ngươi lên đây” Hồng Liên tức giận đứng tại lan can gỗ nhìn nữ hài rơi xuống mặt sông, ánh mắt hâm mộ thấy rõ khi thấy nàng chân đứng trên mặt nước đang cùng với tiểu bạch chơi đùa bên dưới.
“ Có bản lĩnh cô xuống đây, nếu làm được như ta, ta liền thua cô” Lăng Sương ánh mắt giảo hoạt tay phóng mạnh chuôi Khước xuống mặt hồ xuyên thủng một đầu cá lớn.
“ Ahh tức chết ta.. tức chết ta” Hồng Liên tức giận phập phồng, chạy nhanh đến Hàn Phi lên tiếng: “ca, nàng ấy khi dể ta”
Hàn Phi gương mặt thương tâm nhìn Hồng Liên, nói: “ có chuyện muội không biết, ca của muội cũng bị nàng khi dể đây, muội tha ta đi ta đắc tội không nói với đại tiểu thư”
“ Vô dụng” Hồng Liên bỉu môi lên.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Phốc” Tử Nữ, Lộng Ngọc gần bên nghe được thấy Hàn Phi như con ruồi chán chường đem tay che miệng lấy.
“ Haha” Dược Thiên Sầu cười lên, ánh mắt nhìn về Liên Xà nhuyễn kiếm giống như nguyên tác chuôi kiếm này khi Hồng Liên gia nhập Lưu Sa cũng từ Tử Nữ tặng cho để nàng có khả năng tự vệ, hơn nữa so với nàng chuôi kiếm này vô cùng thích hợp với Hồng Liên dường như sinh ra cho nàng vậy.
Cười nói: “ Hồng Liên công chúa, nhắc mới nhớ khi ta lên đây thấy được một chiếc xe đạp đả bị gãy bánh trước, không biết thủ phạm là ai cô có biết không?”
“ Mới.. mới không phải ta.. ai biết chứ.. bại hoại.. ngươi hỏi ta làm gì” Hồng Liên gương mặt đỏ bừng lên quay mặt đi ngượng ngùng nói.
Đám người ở đây liền biết được thủ phạm là ai, cái phản ứng của nàng đả nói rõ hết thảy mọi thứ rồi. Cũng không có vạch trần nàng làm gì, lại nghe Dược Thiên Sầu nói: “ dạo gần đây trang thiết bị ở Thanh Y Lâu đột nhiên hư hao không rõ lý do, cái thì gãy cái thì mất, nhất là bộ bài Chư Tử Bách Gia của ta lại bị mất, không biết đạo chích nào lại to gan lớn mật như vậy”
Hồng Liên mặt càng đỏ hơn, tiếp tục giả ngu nói: “ đạo chích, tên này là ai thật lợi hại”
Dược Thiên Sầu nhìn nàng cười tà làm cho Hồng Liên cúi đầu không dám nhìn hắn, khẻ cười rồi quay sang Lộng Ngọc cười nói: “ ta mà bắt được nhất định sẻ đem đạo chích này trừng trị, có điều tên đạo chích này thân thủ giỏi quá truy không được, lại trốn trong thâm cung nước Hàn nhất thời không tìm ra, aii Lộng Ngọc muội nói xem phải làm gì giờ”
Hồng Liên nghe được đỏ thẫm thẹn thùng khi nghe hắn ám chỉ mình, vội đứng dậy tiếp tục giả vờ rời đi rồi nói: “ các ngươi cứ nói chuyện đi, bổn công chúa phải tìm Lăng Sương luận bàn”
“ Ha ha ha ha” Dược Thiên Sầu cười lớn lên khi nàng cuống quýt chạy đi, mà đám người trừ Vệ Trang ra cũng nở lấy ý cười, trước sự hồn nhiên ngây thơ của cô công chúa này.
Hồng Liên rời đi không được bao lâu một tràng bước chân lại vang lên, một thân ảnh nử tử cất bước đến gần nhóm người Dược Thiên Sầu, sau đó vội quỳ xuống dập đầu nhưng cơ thể đả được Dược Thiên Sầu tỏa ra chakra nâng lên.
“ Tố Nhi cần gì phải vậy đây, từ trước đến nay ta giúp nữ nhân chưa từng cần hồi đáp, nàng đả được tự do, là còn chuyện khó khăn gì sao? nói ra ta sẻ giúp cho” Dược Thiên Sầu quay người dò hỏi, nử tử này cũng như đoàn vũ nử lẫn nô bộc bên trong đều được hắn hủy đi khế ước bán mình làm nô cho lại thân phận tự do, những ai muốn rời đi đều được hắn cấp cho ít tiền bạc làm vốn.
“ Công tử, ân cứu mạng nô gia suốt đời khó quên, nô gia phụ mẫu qua đời nguyện theo công tử suốt đời làm nô làm tỳ, chịu nghe sai khiến” Tố Nhi cảm kích lên tiếng.
Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: “ thật là, nàng vất vả có được tự do, cũng được ta đang định lập một trường dạy ca vũ, nàng đả không có nơi đi cứ ở lại nơi này Thanh Y Lâu là mái nhà thứ hai của nàng”
“ Đội ân công tử” Tố Nhi nước mắt ngấn ra cảm kích lên tiếng.
Tử Nữ ánh mắt lưu chuyển, nhìn Dược Thiên Sầu nói: “ huynh khắp nơi lưu tình, so với tài trí thì trêu hoa ghẹo nguyệt cũng có một tay”
“ Oan uổng” Dược Thiên Sầu lên tiếng, thân ảnh cất bước lại gần Tố Nhi đem tay nâng nàng lên khi nàng lần nữa quỳ xuống, rồi nói: “ các nàng đều là số khổ ta chỉ giúp được phần nào mà thôi, thiên hạ này còn có không biết bao nhiêu người như bọn họ, nước Hàn có Phỉ Thúy Hổ còn nước Sở, Tần, Triệu, Ngụy đây.
Các ngươi nói ta giả nhân giả nghĩa cũng được, vì lợi ích cũng được thế đạo này cần có người đứng ra chấm dứt mãnh chiến loạn tang thương này, nước Hàn nhanh thì một tháng chậm nữa năm sẻ đổi chủ. Lưu Sa các ngươi cũng nên lựa chọn cho mình, là phụng sự làm việc cho ta lưu danh thiên cổ hay trở thành đối địch bị ta giam lỏng đều là do các ngươi chọn.”
Hàn Phi, Vệ Trang lẫn Tử Nữ gương mặt trở nên ngưng trọng nhìn thân ảnh nam tử đưa lưng về mình hắn đả ngã bài nói cho đám người. Tuy bọn họ không biết hắn làm cách nào nhưng thủ đoạn của hắn để cho bọn họ nể phục thán sợ, không chỉ tài trí mà cả vũ lực bày ra đều là thiên hạ vô song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.