Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 237: Lưu Sa Thay Đổi




Tần Trịnh lảnh cung- Ly Hồ
" Huynh lại muốn uống rượu ở đây à" Tử Nữ một tay cầm lồng đèn nhìn Hàn Phi bên tay có nắm một vò rượu nhỏ, song hành cùng hai người chính là Vệ Trang ôm kiếm bước đi trên một đầu hành lang cũ kĩ đầy lá khô rơi rụng.
" Rượu đả chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu người uống cùng.. " Hàn Phi vừa nói xong một mùi hương nhẹ theo gió thoảng bay đến, hắn hít mạnh một hơi: " mùi này"
" Người uống đả có, hơn nữa còn rất nhiều" Vệ Trang liền nói, ánh mắt nhìn thẳng về một phương khi hàng loạt cái lồng đèn chạy dọc cả hành lang dài mấy trăm mét này đột nhiên bừng sáng, ở cuối nơi hắn thấy được một nhóm người tề tụ trên bàn đá.
" Huynh ấy thật hiểu ta, đặc biệc chuẩn bị rượu ngon chiêu đãi" Hàn Phi gương mặt đầy ý cười cất bước di chuyển về phía trước.
“ Là tên ngốc Hàn Phi đến rồi” Lăng Sương cười nói, trên tay cầm một chiếc bánh nhỏ một tay khác lắc xí ngầu thả rơi xuống một chén nhỏ cùng với Tử Dận, tiểu bạch và Dược Thiên Sầu chơi đùa cờ cá ngựa.
Hàn Phi cất bước đến gần, cười nói: “Cảm tạ Thiên Sầu huynh, đại tiểu thư cùng Tử Dận phu nhân viện thủ tương trợ”
“Vị muội muội này chính là Tử Lan Hiên lảo bản sao” Tử Dận mắt đẹp lưu chuyển nhìn qua thân ảnh nử tử cầm lồng đèn.
Mặc dù từ trong đôi mắt của nàng chỉ thoáng qua dao động hụt hẫng rồi biến mất nhưng nàng lại nắm bắt được, cộng thêm khi đến Tần Trịnh đả một ngày cũng từ Lăng Sương biết được không ít chuyện của Thiên An.
Tử Nữ khẻ gật đầu, ánh mắt lưu chuyển nhìn về thanh trường kiếm tinh xảo trên tay nàng, hiển nhiên nàng cũng nhận ra thanh kiếm này.Đem mắt dời qua một đôi đen trắng trường kiếm khác lòng cũng rung động lên.
Mà không chỉ nàng còn cả Vệ Trang khi chính hắn là người đối chiến với Huyền Tiễn, kiếm là vật bất ly thân của kiếm khác nó xuất hiện ở đây nói như vậy người đả bị Dược Thiên Sầu giết chết rồi.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Dạ Tinh Trản, Anh Hùng Tửu, Hồng Nhan Tửu, Thu Bạch Lộ.. đều là những loại rượu mà ta thích uống cả, thêm vò Hạnh Hoa Tửu nữa đúng là tuyệt phối” Hàn Phi cười vui vẻ đem vò rượu của mình đặt trên bàn nhìn Thiên Trạch nhóm người.
“Ngươi không nên xuất hiện tại đây” Thiên Trạch lạnh giọng cất lời, trên tay hắn một chung rượu cổ tay lắc nhẹ nhìn hắn.
Hàn Phi cũng không đếm xỉa gì tự rót cho mình một chung rượu: “thực ra, là chúng ta không nên xuất hiện tại nơi này. Đúng là Hàn quốc có nợ Bách Việt, nhưng ta và ngươi không nợ nần gì nhau cả”
“Theo như ngươi nói,thì ta nên tìm Hàn quốc để tính sổ sao?" Thiên Trạch trả lời
Hàn Phi tay nâng chung rượu lên ngửi lấy, nhìn đối phương đáp lại:" Ta cho ngươi một cảnh báo đầy thiện ý, sự cố chấp của ngươi rất nguy hiểm"
" Tính hay quên của ngươi cũng rất nguy hiểm"
Hàn Phi liền nói: “kẻ thù của ta đả quá nhiều rồi,Lưu Sa không phải là kẻ thù của ngươi”
Thiên Trạch nhìn Hàn Phi đem chung rượu nâng đến tỏ ý muốn cạn lấy, liền đứng dậy trả lời: " chúng ta cũng không thể trở thành bạn được"
" Vậy thì xin kính ly này cho kẻ thù của kẻ thù"
Thiên Trạch cười nhạt một tiếng:" kẻ thù của kẻ thù. Hảo.. được vì điều này ta sẻ uống"
Dược Thiên Sầu nhìn hai người cạn chung rượu, bàn tay phất ra các chung rượu trên bàn lăng không trôi nổi đến đám người còn lại, lần lượt các vò rượu khác nhau bay đến đều tự động rót đầy chung rượu, rồi nói: “đêm nay trăng thật đẹp, bên cạnh lại có ba vị hoa nhường nguyệt thẹn tề tụ đúng là cảnh vui hiếm có"
“Cha” Thiên Ngôn môi vểnh lên bất mãn nói, còn có cả tiểu bạch phát ra thanh âm
“Quên mất, còn cả tiểu mỹ nhân nữa, còn cả tiểu bạch đệ nhất mỹ nhân hồ tộc nữa” Dược Thiên Sầu liền sửa sai nhìn chung rượu của mình bị tiểu bạch uống đi một ngụm lớn, đem nó nâng lên uống một hơi lấy.

“Thế còn được” Lăng Sương gật đầu nhãn châu xoay chuyển, tay nắm lấy quân cờ di chuyển trên bàn cờ theo số điểm viên xí ngầu hiển lộ.
Một tiếng sau, đám người tụ họp trong đêm cũng tứ tán chỉ còn Lưu Sa thành viên.
“ Ta rất thích chổ này, chứng kiến vương triều đổi thay, vật đổi sao dời. Giống như vận mệnh của mổi người trên đời” Hàn Phi đưa mắt nhìn cảnh đêm cất lời.
“ Huynh thích sự đa biến” Tử Nữ bồi tiếp.
Hàn Phi quay người nhìn Lưu Sa thành viên, Trương Lương cũng đến nơi này không lâu chậm rải nói: “ ta cho rằng Lưu Sa nên có sự thay đổi”
Nói xong đem chung rượu trên tay thả xuống ao hồ bên cạnh: “ Ta cảm thấy tương lai của Lưu Sa nên lớn hơn nữa”
“Ý của Hàn huynh là” Trương Lương ngập ngừng nói.
“ Ngai ngai Huyết Y Hầu, Thạch Tượng Phỉ Thủy Hổ. Bích Hải Triều Nử Yêu, Nguyệt Hạ Soa Y Khách. Thế lực của Dạ Mộ cũng không nằm ngoài tài, quân, chính, điệp bốn phương diện này. Lưu Sa muốn chống lại Dạ Mộ thì buộc phải bắt buộc từ 4 mảng này”
“ Thú vị” Vệ Trang hứng thú nghe Hàn Phi muốn thay đổi Lưu Sa.
Hàn Phi tiếp tục nói: “ Trước tiên chúng ta cần xây dựng một tổ chức thương nghiệp, rải khắp bảy nước tiến hành kinh doanh hợp pháp. Tiếp đó là chúng ta phải chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ. Vừa bảo vệ an toàn cho quan viên vừa mượn đó để làm mình lớn mạnh.
Thứ ba ta sẻ mượn chức Tư Khấu tiến cử hiền tài chính trực làm quan, lập túc trong triều dã. Cuối cùng chúng ta sẻ thành lập mạng lưới tình báo riêng của mình. Thăm dò từng hành động của kẻ địch.Đây chính là bước đầu tiên để chúng ta mở ra một Hàn quốc hoàn toàn mới, thay đổi cục diện.”
Vệ Trang đợi cho Hàn Phi nói xong, ngẫm nghĩ một hồi cất lời: “ Có điều muốn đạt được hoài bảo của ngươi, vẫn còn một thứ không thể thiếu”
Hàn Phi phủ đệ, nửa tiếng sau.
“Vậy ra thứ không thể thiếu đó lại là tiền" Trương Lương cười nói
Lảnh cung Tần Trịnh dù sao cũng không phải là nơi thích hợp để bàn bạc chuyện cải tổ Lưu Sa. Cho nên đến khâu then chốt đám người cũng di dời địa điểm, Tử Lan Hiên đả bị hủy các cô nương nơi này đả được Thanh Y Lâu dẫn đi, bọn họ cũng không thể đến nơi đó bàn chuyện, mà phủ đệ của Hàn Phi là nơi thích hợp nhất.
Qua trận sóng gió này thì Lưu Sa cũng cải tổ khi Hàn Phi nhận rõ mình thế lực không bằng Cơ Vô Dạ. Hắn cũng muốn thay đổi tổ chức, nhưng một khâu then chốt mà bắt buộc Lưu Sa cần chính là thủ tục đầu tiên- tiền đâu.
Hàn Phi gương mặt biến đổi trở nên thương tâm, nói: " Đây cũng là một vụ đầu tư, hơn nữa lãi suất còn rất cao"
Vệ Trang liền nói: "vụ đầu tư của ngươi, luôn kèm theo nguy hiểm mất luôn cả vốn"
Hàn Phi lúng túng nói: " lần này Dạ Mộ và cả Bát Linh Lung của La Võng lên sàn diễn một trận đại chiến nhưng lại chẳng thu được gì còn bị thiệt hại nặng, người không thu được vốn là bọn họ mới đúng..a.a.. cô thấy ta nói đúng không?"
Trương Lương khẻ lắc đầu từ trong tay áo lấy ra một túi vải, bên trong đựng đầy tiền vàng, mà theo sau đó chính là Lộng Ngọc còn cả Vệ Trang mỗi người một túi tiền đặt lên trên đó, làm cho Hàn Phi kinh ngạc nhìn 3 túi tiền lớn, trong đó của Vệ Trang là lớn nhất.
Hàn Phi đưa tay mân mê cằm quan sát y phục Vệ Trang rồi nói: " nhìn y phục của huynh ấy kìa, biết ngay là người có tiền"
Lộng Ngọc và Tử Nữ khẻ cười lấy, lại nghe Vệ Trang nói: " hy vọng tiền của ngươi cũng nhiều như mấy lời vô nghĩa của ngươi nói"
“Vậy thì hắn cũng không còn phải là cửu công tử nữa rồi"
Hàn Phi nghe Lộng Ngọc nói liền đáp trả: " không ngờ Lộng Ngọc cũng bắt đầu chống lại ta rồi"
"Rốt cục ngươi có bao nhiêu tiền" Vệ Trang vẫn một thanh âm không mặn không nhạt lên tiếng hỏi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

" Không cho ta nói còn đòi tiền của ta. Vệ Trang huynh, huynh vô tình quá" Hàn Phi nói xong cho một tay vào ống tay áo của mình lấy ra bọc tiền được đan từ vải tím.
Nhưng mặc cho hắn trút thế nào cũng đều không rơi ra được một đồng tiền nào cả,loay hoay cả buổi hắn lại nhớ ra đem tay chuyển xuống hông mình lần mò được một đồng vàng, khổ não nói: " chỉ còn một đồng ta lại muốn dùng nó để mua rượu"
Nói xong lại đưa tay xuống giày mình từ đó lấy thêm được hai đồng tiền vàng khác đem lên đặt trên bàn.Thấy như vậy Tử Nữ đem tay lên đầu che lấy khẻ lắc đầu đi, lại nghe Trương Lương: " Gia tài của Hàn huynh chỉ sợ đều mang đi cho bà bán rượu hết rồi"
Hàn Phi lúng túng, nói:"Tử Nữ cô nương, lần này Tử Lan Hiên tổn thất nghiêm trọng cũng không cần bỏ vốn nhiều quá đâu.. như ta ấy.. góp thêm sức lực là tốt rồi"
"Hm" Tử Nữ khẻ giọng ngón tay nhẹ gõ vào vai hắn thân ảnh đả rời khỏi chổ ngồi của mình, từ bên hông lấy ra một cuộn giấy nhỏ ngồi xuống bên cạnh đưa cho hắn.
Hàn Phi đem tay tiếp nhận mở ra ánh mắt quang sát sau đó kinh hô: " sao nhiều tiền thế"
"Quả nhiên Tử Nữ cô nương là biết cách kinh doanh" Trương Lương đả sớm dự tính sẻ không trông cậy gì vào Hàn Phi tiền bạc, bởi vì hắn biết rõ mỗi ngày số tiền không chạy vào Tử Lan Hiên chính là Thanh Y Lâu các loại rượu, mà Tử Nữ cũng biết rõ cho nên sẻ ghi lại cho hắn số tiền nợ nần đợi ngày hắn thanh toán.
Hàn Phi đem tấm giấy cuộn lại, đặt lên bàn rồi nói: " Tử Nữ cô nương có còn nhớ tòa trạch viện mà ta từng nhắc đến không"
" Khu vực đất tốt, cảnh quan mỹ miều, phong thủy khỏi chê" Tử Nữ đáp lại.
" Chuẩn giờ ta đả có vốn đầu tư rồi" Hàn Phi vừa nói xong đả nghe Tử Nữ:" Huynh định dùng tiền của ta để trả Tử Lan Hiên sao?"
" Trong đó cũng có phần của ta mà, chỉ có hơi ít tí thôi" Vệ Trang nghe được đem tay đặt lên trán lay đầu rồi nói:" Chỉ là chổ này, khó mà gánh nổi suy nghĩ của ngươi"
Hàn Phi đứng đậy đi đến bên cạnh khung cửa sổ là hình lục giác nhìn vào trời đêm nói: " có lẻ, thứ mà chúng ta cần, sẻ có được nhanh thôi.Chúng ta cũng nên chủ động tấn công Dạ Mạc rút luôn móng của Cơ Vô Dạ"
"Dạ Mạc Tứ Hung Tướng" Vệ Trang nhàn nhạt lên tiếng.
“Chính xác,và cả nanh hổ sáng mù cả mắt"
Trương Lương nghe được liền tiếp lời Hàn Phi: " là Phỉ Thúy Hổ"
"Chọn kẻ thù yếu nhất một hành động rất thông minh" Vệ Trang ngẫm nghỉ nói.
Hàn Phi xoay người đi đến rồi trở về chổ ngồi của mình: " Phỉ Thúy Hổ là tâm phúc của Cơ Vô Dạ, áp bức bánh tính đả nhiều năm,đả vậy còn cấu kết với quân Hàn quốc,nhất định phải tiêu diệt"
Nói xong đem vò rượu màu trắng rót cho mình nhưng lại không còn giọt nào, liền vổ tay hai tiếng theo đó từ bên ngoài của một thân ảnh nử tử cất bước đi vào mang theo một vò rượu khác: "Quan trọng nhất là.."
Tử Nữ tiếp lời: " số của cải khổng lồ của hắn là thứ mà Lưu Sa đang cần"
"Đây không phải là chuyện dể đâu"
"Ta còn chần chờ thời cơ nữa"
"hm"Vệ Trang mày nhíu lại khi nghe Trương Lương và Hàn Phi tay trái vươn ra bắt lấy cổ tay thị nữ đi đến rót rượu cho hắn.
Chỉ thấy nử tử này ngay lập tức tay trái tụ lại thành quyền xuất đến nhưng bị tay hắn hóa chưởng cản lại bức lui, ngay sau đó nàng trở tay các ngón tay duỗi ra xếp gọn lại chặt đến nhưng cũng bị hắn bức lui,qua hai chiêu tiếp cũng không làm gì được liền bị hắn bàn tay hất mạnh ra té xuống mặt sàn.
Đám người nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh muốn xem thử thích khách nào có thân thủ cực kỳ dở tệ như vậy trà trộn vào cửu công tử phủ, Hàn Phi lại gần sau đó gương mặt biến đổi có phần ngây ngốc một dạng khi thấy nử tử híp mắt cười lấy, rồi kinh hô: " Hồng Liên..đừng có phá nữa"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.