Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 214: Y Gia Người Đến




Ngày hôm sau, Thanh Y Lâu sơn trang.
Người qua kẻ lại tấp nập vô cùng, trong sơn trang lúc nào sinh cơ cũng bừng bừng một mảnh, mà từ mấy ngày trước trở lại trong trang lại nhộn nhịp đông đúc hơn rất nhiều, khi mà gần một ngàn trẻ em lớn nhỏ từ Quỷ Sơn Huyết Đàm được bí mật đưa về nơi đây khiến cho sơn trang vốn đông lại càng đông hơn.
Lương thực, vải vóc dược liệu thuốc men đều đổ về nơi này, rất nhiều thành viên trong sơn trang được huy động đến nơi này giúp đở chữa trị cho đám trẻ nhỏ.
Sở dĩ tốn công rườm rà mà không sử dụng tiên đậu cho nhanh là hắn cũng không ngu để cho người khác biết hắn nắm trong tay số lượng lớn tiên đậu, khi đó thân phận của hắn cũng lòi ra rồi, còn chơi gì nữa chứ?
“ Còn có cách chữa trị này, diệu thay vì bang chủ này lại đem những tài sản lớn ra chữa trị quả là người nhân đức” một người phụ nữ tầm hai ba hai bốn ăn mặc màu trắng váy dài, tóc đuôi ngựa, màu tím cùng màu trắng xen nhau khăn trùm đầu, nói lên.
Vừa mảnh vừa dài lông mày phu như ngưng chi mặt như ngọc, chân mày lá liễu tiếp theo song mắt phượng, thân hình thon nhỏ, phiêu dật linh động, lại làm cho người ta một loại người lạ chớ tới gần lạnh lùng bộ dáng, nàng là Y Gia Niệm Đoan.
Y Gia trong Bách Gia Chư Tử danh tiếng cực tốt không mấy thế lực nguyện đắc tội bọn họ, giống như các môn phái khác chủ trương cứu nhân độ thế lấy chữa bệnh cho dân chúng trong thiên hạ.
Phàm là các Đại Phu đều được bình dân quý tộc lẫn vương thất tôn trọng, lấy lễ mà đối đãi, không ai rõ Y Gia tổ sư là ai chỉ có biết gốc gác có liên quan đến Nông Gia một trong những môn phái lớn tôn thờ Thần Nông Thị.
Niệm Đoan là Y Gia đại sư được giang hồ danh xưng là Y Tiên cùng với Thôi Văn Tử của Tề quốc tề danh Thần Y.
Nhưng nàng địa vị còn cao hơn hắn một bậc trong giới y thuật rất lớn danh vọng là Kính Hồ Y Trang, nếu như các môn phái khác mà nói cũng xem như là chưởng môn chi chính một dạng.
Khác chăng Y Gia thầy thuốc không như những môn phái khác tách rời lẫn nhau, mỗi người đều không liên quan nhau cứu nhân độ thế cho riêng mình.
Mà nàng có mặc ở nơi này là do thế lực Thanh Y Lâu mời chào đến, danh tiếng của hắn cùng với sự nhờ vã ắt hẳn sẻ đả động được nàng.
Còn về địa điểm Kính Hồ Y Trang hắn cũng nghe danh lần trước cũng đả gởi thuộc hạ đến tặng rượu rồi.
Niệm Đoan nhìn về một nử tử trẻ tuổi chỉ là nhân viên trong trang mà thôi, lại thao tác nhanh gọn đem vò rượu bên cạnh mở ra kẹp lấy khăn bông lau chùi đi vết thương của bé trai đang sưng mủ phía trước.
Sát trùng trị thương là thứ nàng từ nử tử này lẫn đám đại phu giống mình khi đến, mới đầu tâm lý có phần không vui dù sao nàng cũng là đại phu mà, nhưng ngẩm nghỉ cũng có đạo lý.
Từ hậu thế đến sống gần hai mươi năm ở xả hội chủ nghĩa, đi bệnh viện không ít đây. Xử lý vết thương thế nào hắn cũng xem qua không ít đây.
Nhất là thời đại này mà nói nhân thể con người phẩu thuật còn chưa làm được, hơn nữa việc xử lý vết thương bên ngoài cũng chưa có đại phu nào làm được cả.
Chủ yếu là dùng dược liệu cầm máu nhanh chóng đóng vảy mà thôi, trong quá trình đối mặt với việc nhiễm trùng lẫn nứt vết thương ra thường xuyên xảy ra.
Mà khâu vết thương lại sát trùng không chỉ xử lý vết thương nhiễm khuẫn còn giúp cho vết thương nhanh lành hơn.

Niệm Đoan cũng giống rất nhiều đại phu đến nơi này, khi chứng kiến số lượng lớn trẻ em thương tích cũng tâm kinh không thôi, nàng mặc dù trước khi đến cũng đả nghe việc này mới đồng ý lặn lội đường xa.
Nhưng tận mắt thấy cũng muốn đem Cơ Vô Dạ chém xuống, ở đây không thiếu đứa trẻ tuổi chỉ có bốn năm tuổi đây, táng tận thiên lương mà.
Mới đầu khi nhận lời của Dược Thiên Sầu nàng cũng nghi ngờ, dù sao đối phương cũng có một tay y thuật dưới trướng hắn cũng có đội ngủ đại phu, đối với vị công tử này nàng rất có hảo cảm trước tấm lòng thiện lương của hắn.
Niệm Đoan nhìn bé trai cắn môi ngậm một mảnh vải ngồi trên một chiếc ghế dài đến năm sáu mét, phía sau còn mười mấy đứa chờ đợi, một số cầm lấy trên tay thức ăn lẫn chén cháo húp lấy thở dài.
Đem tay tiếp nhận một chiếc kim khâu cùng sợi chỉ đả sát trùng bằng rượu cồn, nhìn bé trai phía trước nhắm mắt còn nử tử phụ giúp mình đả chuyển tai qua đứa bé khác giúp đở.
Theo thời gian trôi đi buổi trưa cũng mau đến, khi chín tiếng chuông vang vọng khắp cả sơn trang thông báo giờ ngỉ trưa, đồng loạt các cửa hàng chi nhánh sản nghiệp trong thành cũng đồng dạng.
Lúc này ở nơi chữa thương cho đám trẻ từng chiếc nhe gỗ trên đó chở lấy từng nồi cháo súp lớn được vận chuyển đến nơi này, đi theo còn có đám trẻ nhỏ trong trang phụ giúp.
“ Ực ực” “ ọt ọt ọt” tiếng nuốt nước bọt và chiếc bụng đói từ hơn mấy trăm đứa trẻ này phát ra.
Mùi thơm của cháo súp thịt mang đến làm cho những đứa trẻ từ trong địa ngục thế gian bò ra thèm thuồng không thôi, chúng ở nơi này cũng đả gần một tuần thời gian mỗi ngày đều được ăn uống so với trước kia còn mĩ vị so với trước kia gấp trăm lần.
“ Đây là món ăn gì, sềnh sệch lại không giống cháo, hương lại rất thơm.” Niệm Đoan nhìn một chén súp từ một nữ hài mặc một bộ váy hồng, mang một đôi giày hoa hình con thỏ.
“ Nó gọi là súp, là một loại thức ăn của Đại Việt, Niệm Đoan tiên sinh người cũng ngỉ ngơi một lát, bây giờ là thời gian ngỉ trưa là thời điểm dùng bửa trong gia trang, tất cả người trong trang đều phải chấp hành quy cũ”
Bên cạnh nử tử phụ trợ cho nàng lên tiếng giải thích, đem một chén sành khá lớn đem đến, một chiếc thìa gỗ bên trong xác tôm, nấm rơm cà rốt sắc nhỏ, bắp xoay nhuyễn hay cua thịt xé nhỏ hòa quyện vào trứng gà.
Niệm Đoan ánh mắt nhìn xung quanh nơi này thấy được đám người phụ giúp cũng đả buông tay không sát trùng vết thương nữa mà chuyển sang phụ giúp đám người mới đến, đem những chén súp nhỏ đưa cho từng đứa trẻ, vừa rồi tiếng chuông vang lên nàng vẫn biết được.
Cái nàng quan tâm là từ sớm nàng đả thấy đám trẻ được dùng bữa giờ lại dùng bữa nữa, hơn nữa nhìn mỗi chén súp này đều là mĩ vị giá tiền cũng không nhỏ chút nào, kinh phí bỏ ra chữa trị cho đám trẻ này đả lên đến con số lớn, kéo dài có khi cũng táng gia bại sản.
Nhận thấy ánh mắt của Niệm Đoan, thiếu nữ phụ trợ cũng đoán ra cười nói: “nguyên vật liệu đều là trong trang trồng trọt nuôi dưỡng, vì cơ thể bọn nhỏ đa phần suy nhược nên chỉ có thể ăn cháo loảng và súp, một đứa trẻ tốt qua kiểm tra chuẩn đoán đến bữa tối sẻ được dùng cơm bình thường”
Niệm Đoan tay vẫn bưng chén súp suy tư khi nghe được những lời của nàng, hiếu kỳ lên tiếng: “ Đến buổi tối nữa, chẳng lẻ một ngày có đến ba bửa ăn, Thanh Y Lâu quả là phú giáp thiên hạ”
Cũng không trách nàng thời đại này một ngày chỉ dùng hai bữa cơm thôi, khi mà nền nông nghiệp lạc hậu lương thực lẫn những vật phẩm ăn được chỉ có ít sản lượng lúa hay cá thịt đâu có dồi dào đâu, gia đình quý tộc sung túc không nói bình dân có khi một ngày chỉ dùng một bữa đây.
Niệm Đoan nói vừa xong liền nghe nử tử cười nói: “ Vâng, tiểu nữ cũng cho là, rất nhiều thành viên trong trang đều nguyện ý chỉ ăn hai bữa, nhưng công tử quy cũ đặt ra cũng phải chấp hành, người còn nói một ngày ba bữa mới cung cấp sức khỏe tốt, còn đủ chất dinh dưỡng ăn đúng giờ ngủ đúng giấc mới khỏe mạnh”

“ Đủ chất dinh dưỡng, ngày ba bữa, ăn đúng giờ ngủ đúng giấc” Niệm Đoan gật đầu những thứ này nàng đả từng nghe qua thông qua đám dân chúng được Thanh Y Lâu cứu trợ, hay nói chính xác là vị công tử này đem những thứ ở Đại Việt chi địa áp vào. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Ánh mắt quay sang nhìn sơn trang nhộn nhịp đông đúc qua lại nhưng tuyệt không hỗn loạn, khi những tuyến đường người qua kẻ lại ngược chiều nhau, rất nhiều thảo dược được trồng mới lạ cũng có chức năng chữa bệnh, hay cách thức chữa bệnh mới lạ lấy rượu sát trụng khâu vết thương...trong lòng bội phục vị công tử này hơn.
Một dãy bàn.
“ Từ từ thôi, còn có rất nhiều không ai tranh với các ngươi cả, còn rất nhiều các ngươi có thể ăn no, nếu đói còn thể ăn thêm nữa” Tiểu Hồng Đậu nhìn dãy bàn ghế của mình là mười lăm người hình thể lớn nhỏ không hơn nàng bao nhiêu đang ra sức húp nhanh húp để chén súp, vội lên tiếng.
“ Thật sao, tỷ tỷ muội có thể ăn thêm nửa sao?” một bé trai chỉ tầm năm sáu tuổi, đôi chân đầy vết sướt, cánh tay cũng bầm tím một con mắt bầm tím đả giảm bớt, nhìn Tiểu Hồng Đậu trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
“ Có thể sao” “ thật có thể “ “ hức hức”
“ Đều có thể, còn rất nhiều đây, mọi người cứ yên tâm” Một bé gái khác một đầu tóc ngắn đứng sau Tiểu Hồng Đậu, bưng một khay gỗ đến, trên đó còn có ba bốn chén súp khác đi đến hàng cuối dãy ghế phát cho ba đứa còn lại.
Tiểu Hồng Đậu nhìn đám trẻ phía trước trong lòng thương cảm lẫn cảm thấy may mắn không thôi, nếu không phải đám người sơn trang tìm đến nàng sớm hắn là nàng cũng giống như đám người này bị bắt nhốt vào nơi địa ngục này.
Không thì đả chết vì đói lả rồi, cuộc sống bây giờ như một thiên đường với bần dân có phòng có tiền không lo phải đói lạnh như trước, quan trọng còn được biết chữ được học tập, tương lai một mảnh tươi sáng.
“ Ta cứ tưởng ta là thê thảm rồi, không ngờ bọn nhỏ này còn thê thảm hơn”
“ Cũng may có bang chủ đại nhân, từ nay bọn nhỏ cũng thoát khỏi chốn địa ngục nhân gian đó rồi”
“ Đúng vậy, nếu không có công tử ta thật không dám nghĩ cuộc sống bây giờ”
“ Khác nhau hoàn toàn một trời một vực, công tử là đại thiện nhân tốt bụng nhất mà ta từng biết, ân đức của ngài còn hơn cả phụ mẫu tái sinh”
Niệm Đoan bưng lấy chén súp bên tai nghe đến rì rầm tiếng bàn tán của đám người trong trang, đa phần chính là thương cảm cho bọn trẻ này và ca tụng Dược Thiên Sầu, đối với người nam nhân này nàng không biết thế nào xác định được.
Nói hắn thánh hiền minh quân hẳn là có thẻ tạo chữ viết thương cho dân chúng, nhân nghĩa trạch tâm nhân hậu đối đãi với thuộc hạ của mình đều tốt cả, đến cả khi chết gia đình họ cũng lo xuống, thử hỏi có chủ tử nào làm được.
Hắn thân phận lại chẳng vì đó mà giống như đám người kia trịch thượng, cùng với đám bình dân dưới chót rất hòa đồng thậm chí có khi còn ngồi ăn chung chuyện trò không một chút giả tạo nào cả.
Hơn nữa lại đem những thứ quý giá có gia sản lớn đem cho đám người này, trong mắt đám người quyền cao quý trọng đám dân đen không một chút giá trị này lại có thẻ sử dụng giấy trắng sa xỉ, dạy bọn họ chữ viết cho bọn họ ở những căn nhà ấm cúng.
Không chỉ cứu bọn họ một mạng từ những cuộc sống đói khổ cơ cực đầu đường xó chợ, tiêu hao tài sản để giúp đở dân nghèo còn cho bọn họ công ăn việc làm, đem ân báo oán nhưng mặc khác hắn là tên thương gia giảo hoạt.
Những mặt hàng sản nghiệp buôn bán giá trị kếch xù tiền bạc đem về lợi nhuận khổng lồ, ma lanh khôn lõi. Còn là một tên háo sắc chỉ biết mỹ nhân trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.