Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 19: Mở trường dạy chữ





Đêm tối nhanh chóng buông xuống, tất cả dân chúng tụ tập lại một chổ bên cạnh những bếp lửa trại.
“ Đời ta chưa bao giờ thấy được vụ màu lại bội thu như năm nay” một lão già râu trắng bạc phơ trên đầu quấn lấy chiếc khăn âm thanh vui sướng nhìn đám người bên cạnh đang vây tròn một bếp lửa nói.
“ Đều là nhờ công tử ân đức” bà lảo bên cạnh tiếp lời.
“ Đúng vậy, từ khi ngài đến cuộc sống chúng ta tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều có thịt ăn” to con nhất nhóm người thanh niên chen lời, ngử khí sùng bái không che dấu lời ăn vừa dứt thì đứa bé trai giống hắn khuôn mặt hàm hậu nhảy vào: “ cả những trò chơi mới nửa, rất vui đây”
Một nhóm khác gần đó vây quanh bếp lửa thì kích động nhìn trên tay xuất hiện các bọc thóc theo tay một đám người khác phân phát cho, bọn họ là những người nghèo khổ lúc đầu đi theo Thiên An khi đó tương lai cũng mờ mịt, đả không còn đường lùi sống nay chết may.
Nhưng mọi thứ đều thay đổi không chỉ san sẻ lương thực cho bọn họ mà còn cho bọn họ ăn rất nhiều thức ăn ngon, còn cả dạy cho bọn họ chữ viết mới, cho đến hiện giờ bọn họ có thể viết được tên mình, một điều mà trước đây bọn họ không dám nghĩ đến đó là một việc sa xỉ chỉ có lớp giàu có thượng lưu mới có.
“ Công tử ân đức”
“ Công tử ân đức”
“ Cái mạng này là công tử cứu sống, lảo Hạ thề chết vì người”
“ Chỉ cần công tử lời nói cho dù núi đao biển lửa, A Trung quyết không từ”

“ Nhiều thóc quá, gia gia người xem nè”
“ Công tử ân đức.. hức hức”
Vô số thanh âm trong đêm vang lên từ đám người, rồi như thủy triều dâng lên khi thân ảnh Thiên An xuất hiện trong khu vực rộng lớn này, xung quanh là các cây gỗ đả bị chặt đi hình thành nên mảnh sân rộng lớn này, trong nửa năm ít ỏi này vị trí của vị công tử nhỏ con này đi vào lòng mỗi người dân, được bọn họ kính yêu.
Hắn không có tăng thuế má còn ngược lại giảm đi thuế má, dạy bọn họ chữ viết truyền bá việc canh tác, dạy bọn họ nhận biết những thứ thực phẩm mới ăn được. Cũng chẳng đòi hỏi từ bọn họ thứ gì cả, ngược lại còn trợ giúp bọn họ rất nhiều.
“ E hèm” Thiên An hắng giọng ra hiệu cho đám người im lặng, thấy không khí lặng im rồi cười nói: “ Hôm nay là vụ mùa bội thu, đêm nay chúng ta mở tiệc liên hoan, bắt đầu từ bây giờ về sau cuộc sống của mỗi người sẻ tốt hơn, ta không hứa cho bọn người sống sung túc, nhưng ăn no ta sẻ làm được, không cho bất cứ người nào trong ấp chịu đói khổ”
“ Hức hức.. công tử.. công tử”
“ Công tử ân đức”
“ công tử vạn tuế”
“ công tử tuyệt vời”

“ Yoooo”
“ tuyệt vời”
Đủ mọi thanh âm không ngừng vang lên bên tai, vô số dân chúng reo hò không ít người hốc mắt đỏ bừng xúc động khóc lên.
“ Trật tự” Thiên An lần nữa lại hô lên rồi nói: “ Sắp đến mùa vụ sẻ gieo trồng giống lúa mà mọi người đả thấy, đồng thời sẻ mở rộng diện tích trồng trọt, bất cứ người nào đều có thể thu được đất canh tác cho mình, mỗi năm sẻ đóng cho ta 1 phần thuế là được rồi. Còn nữa Quốc Tử Giám đả xây dựng hoàn thành, tất cả người dân đều có thể vào đây hoàn toàn miễn phí, từ nay cho đến về sau tất cả mọi người đều được học chữ”
"Công ân đức, công tử vạn tuế!"
"Công ân đức, công tử vạn tuế!"
" Vạn tuế”
“ công tử vạn tuế”
Như sóng triều không dứt thanh âm, tất cả người ở đây quỳ xuống đất dập đầu, không ngừng cao hô lấy, không cách nào có thể diễn tả được tâm tình bọn họ hiện giờ khi nghe những lời non nớt từ đối phương nói ra.

Kẻ sỉ vì tri kỷ mà chết, hiện tại gần ba ngàn dân nghèo trong thành đều nguyện ý vì hắn bán mạng, thân phận cao quý như hắn lại vì những người ti tiện như bọn họ không chỉ ban phát lương thực lại còn dạy chữ viết thứ sa xỉ mà bọn họ không dám ngờ đến, chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu mà thôi.
“ Còn nữa” Thiên An lần nữa lớn giọng lên tiếng, uy tín của hắn trong lớp dân nghèo trong bốn tháng trôi qua cực kỳ bền vững, chỉ một tiếng vang lên đám đông nhốn nháo liền lặng im xuống đám người ánh mắt đỏ bừng kích động chờ hắn nói.
“ Mọi người phải đoàn kết giúp đở lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ” Thiên An tiếp tục hốt du.
Hắn cần đám người dân này khỏe mạnh sinh sôi lên, dù sao nhân khẩu là vấn đề trọng yếu khi mà hắn đất phong bây giờ chỉ có 1247 người mà thôi, con số này so với các quốc gia khác hiện giờ chẳng đáng là gì, mỗi một người đều là quý giá với hắn cả
“ Đêm tiệc bắt đầu thôi”
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Vâng” đám người đồng thanh lên tiếng, không ít người sụt sùi khóc lên khi nghe được những lời này, liệu có ai tầng lớp giàu sang nói với họ những điều này chưa, câu trả lời là chưa bọn họ còn ngại cùng bọn họ hít thở tránh như tránh tà đây, trong lòng ai cũng kích động mong chờ háo hức cả.
Dạy chữ viết nâng cao tri thức chính là bước tiếp theo khi lương thực được giải quyết, chỉ có nâng cao dân trí giúp cho thủ hạ bên dưới thông minh hơn, đem đám người này đào tạo là cho sau này cần dùng đến.
Mà bộ chữ mà hắn đem ra chính là chữ Việt những chữ cái La Tinh cực kỳ thông dụng quen thuộc với hắn, đọc sau viết vậy đơn giản vô cùng, đáng nói hơn so với ngôn ngữ cổ đại với hàng trăm chữ cái khó đọc khó viết chính là lợi hại gấp trăm ngàn lần.
Nền văn minh được rút ngắn mấy ngàn năm chỉ trong một bộ chữ do hắn đem ra, với 29 chữ cái 4 thanh dấu cùng 10 con số ả rập. Tin tưởng đám người dân sẻ lĩnh hội dể dàng hơn, không có giấy viết thì nền đất làm vở tay chân hay que củi làm bút mực.
Dạy học kiểu này rất nhanh sẻ thu được thành quả tốt, biết chữ là một thứ sa xỉ với tầng lớp bình dân Thiên An lại đem ra cho bọn họ dạy học sẻ thôi thúc đám người, cộng thêm uy tín hắn xây dựng những ai trong một đêm kém thông minh còn không nhớ rõ.

Sẻ đi đến những người nhận biết mà dò hỏi,làm tăng độ hiểu biết. Hắn tin tưởng rất nhanh tòa thành trì này cũng nhanh xóa nạn mù chữ.
May mắn chính là nơi này dân số không nhiều chính cái nhược điểm khó khăn này lại được hắn xoay chuyển, nhỏ có cái hay của nhỏ chính là dể quản lý hơn.
“ Công tử, người mở trường, có phải lại cho Linh Cơ thêm phiền không?” Diễm Linh Cơ tỏ vẻ hờn dỗi ngồi bên cạnh.
“ Nào có, ta làm sao nở để Linh Cơ thêm mệt đây, yên tâm đả có người rồi” Thiên An đem mẫu thịt chuột nướng ăn lấy nói.
Diễm Linh Cơ con mắt thoáng qua nghi hoặc, nàng chỉ làm bộ mà thôi, lên tiếng: “ ồ, không biết là người nào giúp cho công tử đây? Linh Cơ cũng muốn biết”
Trong cả Bách Việt thì trừ thập công tử Thiên An ra thì nàng chính là người tinh thông bộ chữ viết này nhất. Quãng thời gian di chuyển đến đất phong, nàng mỗi ngày là được tiểu công tử chỉ dạy. Lại có thêm thứ thần kỳ điện thoại trên tay, mỗi một ngày đều tiếp xúc với thứ đó, lâu dần nàng đối với bộ ngôn ngử mới này thông thuộc.
“ Lần trước ghé thăm Hõa Vũ sơn trang, hai vị tiểu thư của Hỏa Vũ Công đều rất thông tuệ, chữ viết bảng cữu chương đều đả tinh thông” Thiên An chậm rải nói, nhìn thấy tiểu lo li khẻ cắn môi quay đầu đi, trong lòng đắc ý.
Diễm Linh Cơ nhãn châu khẻ đão, trong lòng ẩn ẩn cảm nhận được nguy cơ, nàng bây giờ chỉ là tiểu cô nương mà thôi. Thiên An một mực surngg ái chiều chuộng nàng, bây giờ lại xuất hiện thêm hai vị tiểu thư của Hỏa Vũ Công giống như việc món đồ chơi yêu thích của mình, sắp sửa bị lấy đi vậy.
“ Linh Cơ cũng không phiền nhiều, Quốc Tử Giám thầy dạy Linh Cơ có thể đảm nhận nha” Diễm Linh Cơ nhỏ giọng nói.
“ Bẹp” Thiên An đem tay kéo thân ảnh chỉ lo li lại, hôn lên gò má nàng: “ vậy cảm tạ Linh Cơ trước nhé”
“ Ah” Diễm Linh Cơ gương mặt đỏ bừng xấu hổ lên, tuy nàng không ngại Thiên An thân mật, nhưng mà trước nhiều người như vậy, cũng làm cho nàng xấu hổ thẹn thùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.