Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 177: Hung thú tề tụ





Cùng thời gian tướng quân phủ nơi.
Cơ Vô Dạ ngồi tại đỏ trên ghế, nắm lấy chung rượu, cau mày nói, "món hàng gần đây ngươi đem tặng còn thiếu vị đấy, lảo hổ ạ?"
Đối diện với hắn là một trung niên béo phì mập mạp quá cở, hắn chính là một trong Tứ Hung Thú chưởng quản vị trí “Tài” cung cấp tài chính- Thạch Sơn Phỉ Thủy Hổ.
Có Cơ Vô Dạ chống lưng lại thêm Bách Điểu ngầm phối hợp Phỉ Thúy Hổ buôn bán phát đạt địa bàn rộng lớn chính là phú giáp một phương.
Phỉ Thúy Hổ cười lấy lòng nói: “Tướng quân, câu này hơi oan uổng rồi, đây là cực phẩm mà thuộc hạ bỏ ra rất nhiều công sức để chuyển từ phía bắc trường thành về. Được ủ từ giống nho đen trồng dười tuyết sơn cạnh vùng Qua Bích ( sa mạc Gobi) là Băng Hỏa Nhất Niên Hồng nhất đẳng đó”
Cơ Vô Dạ lông mày nới lỏng một chút, uống một ngụm, hừ lạnh nói: "rượu là rượu ngon nhưng ta nói đến là người?"
Phỉ Thúy Hổ khổ sở nói: "cái này thì chính xác, nhưng tướng quân cũng rỏ nổi khổ tâm của thuộc hạ mà, nương nương đã chọn mấy món hàng nhất đẳng trước đó rồi’
Cơ Vô Dạ hừ lạnh nói: "Triều Nữ Yêu ả này thật kỳ quái”
Phỉ Thúy Hổ cười nịnh nói: " tướng quân Nương Nương thân phận trân quý, không thể nói xấu được đâu "
Cơ Vô Dạ nghe vậy mắt liếc: "giờ ả cao cao tại thượng, ban đầu chẳng phải đả bỏ ra rất nhiều công sức nâng ả ta lên ư"
“Chuyện ấy là đương nhiên nhưng đền đáp cũng rất hậu mà” Phỉ Thúy Hổ nói xong cầm lấy bình rượu thân thể béo mập khó khăn đứng dậy đi đến Cơ Vô Dạ, nói: “ Nhưng tướng quân yên tâm, lần này thuộc hạ đặc biệc giữ lại cho ngài một món cho ngài”
Cơ Vô Dạ nhìn Phỉ Thúy Hổ đi đến, tay để lên gối, nói: “ chỉ một ư, là ả ta loại ra hả”

Phỉ Thúy Hổ rót rượu vào chung lên tiếng: “ là đặc biệc giữ lại, hơn nữa là hàng thượng phẩm đang trên đường tới đến.”
“ Thâm cung cô độc, nếu ả ta tìm vài tên nam nhân ta còn hiểu, chọn nhiều như vậy nữ nhân vào cung không sợ địa vị của mình không vững sao” Cơ Vô Dạ khó hiểu lên tiếng.
“ Đây mới là chổ cao minh của ả” Một thanh âm bất thình lình vang lên.
Một cơn gió lạnh thổi qua hồng lụa tung bay, những ngọn nến đang cháy cũng lập tức bị thổi tắt đi, một người mặc trường y đỏ thắm nam tử tóc trắng xuất hiện ở lụa đỏ tung bay nhìn về một bên cửa sổ
“ Hầu Gia ngài đến rồi” Phỉ Thúy Hổ thấy thân ảnh nam tử một thân đỏ như máu xuất hiện liền nói.
“ Ngươi không nhất thiết mỗi lần xuất hiện như vậy, giả thần giả quỷ như vậy chứ” Cơ Vô Dạ có chút khó chịu lên tiếng.
Bạch Diệc Phi trả lời: “ Ánh đèn trong phòng quá chói mắt”
Cơ Vô Dạ xoay đầu lạnh giọng nói: “ Ngươi nói ả ta cao minh, là cao minh ở chổ nào?”
Người này cũng chính là một trong Tứ Hung khác chưởng quản binh mã 10 phương của nước Hàn Huyết Y hầu Bạch Diệc Phi, xuất thân thế gia vọng tộc nước Hàn chủ nhân của Tuyết Y Bảo một thân thực lực thâm hậu, khống băng năng lực quỷ khốc thần sầu.
Bạch Diệc Phi cất bước đi đến chiếc bàn của mình ngồi xuống nói: “ Bất luận sắc đẹp vô song dường nào, cũng sẻ có lúc mất đi cảm giác mới lạ. Trái tim của nam nhân chẳng thể trói buộc, chỉ có thể hiểu được lòng của vương thượng mới có thể giữ vững địa vị. Để thỏa mãn một nam nhân vốn có nhiều nữ nhân, cần có thủ đoạn cao minh hơn”
Phỉ Thúy Hổ cười nhẹ lấy lòng nói: “ Hầu gia nói rất phải”

Cơ Vô Dạ nhấp lên một ngụm rượu nói: “ Ả ta giờ thì đả vững rồi, còn chỗ ta đây lại chẳng ít phiền nhiễu”
Bạch Diệc Phi thanh âm đều đặn nói: “ Tướng quân tiến cử Hàn Phi điều tra án kiện này, ta thấy là một nước cờ hay một mũi tên trúng hai đích”
“ Phải. Ta chính là khiến tên tiểu tử không biết nặng nhẹ này tiến đến cấm địa để tìm đến cái chết. Còn vừa khéo giúp ta điều tra tung tích tìm lấy món bảo tàng năm xưa”
Phỉ Thúy Hổ nghe xong đem hay tay nắm lấy xoa xoa lộ ra tham lam thanh âm nói: “ Đó là một món tài bảo rất lớn”
Cơ Vô Dạ nắm lấy thanh đồng rượu mân mê nói tiếp: “ Có điều gần đây lộ ra một ít tung tích, đột nhiên có một kẻ vốn không nên xuất hiện”
“ Lý Khai” Ngài chắc chắn hắn chứ?” Bạch Diệc Phi tay gõ nhẹ lên bàn gỗ lên tiếng.
“ Theo tình báo của Soa Y Khách, còn tên khốn kiếp Lưu Ý thì lại chết quách rồi” Cơ Vô Dạ đem tay bóp chặt chung rượu, trên mặt xuất hiện nộ khí vẻ mặt, trong tay nắm thanh đồng chén rượu, tàn nhẫn mà búa ở trên bàn, thanh đồng chén rượu dưới mặt bàn xuất hiện một vết nứt.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ lên nói “ Như vậy có lẻ lại càng tốt, ấy chính là một mủi tên trúng ba đích”
“ Ầm” một tiếng nổ vang dội truyền đến tai hai người, ngay sau đó nóng bức hỏa diễm hiện ra, loạn thạch vở nát.
Phỉ Thúy Hổ lên tiếng "là hướng của Độc Hạt Môn”
“Cạch” Cơ Vô Dạ tức giận đem chung rượu đập mạnh xuống mặt bàn hướng đến cửa sổ đi đến “ dám động lên đầu thái tuế”

“ Đây là tin xấu cũng là tin tốt”
“Cái gì” Cơ Vô Dạ lên tiếng, hai tay nắm chặt lại với nhau nhìn Bạch Diệc Phi
Bạch Diệc Phi không nhìn hắn phẫn nộ: “ bấy nhiêu năm, tại Hàn quốc chúng ta chính là phép tắc. Nhưng hôm nay có kẻ lại muốn đặt ra phép tắt mới ở đây”
“Đây là tin tức tốt sao” Cơ Vô Dạ lên tiếng
“Có kẻ muốn khiêu chiến lấy trật tự nơi này, có kẻ mong đợi sự khiêu chiến của hắn” Bạch Diệc Phi chậm rải lên tiếng, ánh mắt nghiền ngẫm.
Cơ Vô Dạ nghe đến một tay chậm rải giơ lên trước mặt lòng bàm tay nắm lại, hiển nhiên hắn biết lời kia là dành cho ai “ dùng toàn bộ sức mạnh của Dạ Mộ, giết hắn”
“ Không” Bạch Diệc Phi ngồi dậy thân ảnh chậm rải đứng dậy 2 tay để sau “ như vậy sẻ chỉ giúp hắn thành liệt sỉ. Trở thành anh hùng thất bại, dẫn đến càng nhiều người rục rịch manh động. Quốc gia này đã an ổn quá lâu, cho nên có rất nhiều kẻ quên mất rằng lúc đầu chúng cần chúng ta là vì điều gì. Quên mất sự hỗn loạn mà chúng phải đối mặt”
“ Ha ha ha ha” Cơ Vô Dạ cười lên:“ cần cho lủ tiện dân này thức tỉnh rồi”
“ Chúng ta sẻ ban cho chúng sự sợ hải, chúng sẻ quỳ xuống mà khẩn cầu” Bạch Diệc Phi môi nhếch lên thân ảnh bước đến cửa sổ.
Tần Trịnh thành, một nơi nào đó.
“ Mở khóa rồi sao” Mặc Nha đứng trên nóc cao của một tòa tháp lâu nghe được thanh âm từ phía sau vọng lại, đem tay khoanh lại liếc nhìn về thân ảnh thiếu niên tuấn lãng một bộ bạch y một vai giống hắn chính là lông vũ phiêu bồng.
Chính là người hắn chọn lấy đồng hành trong tổ chức có tốc độ khinh công không kém cạnh hắn - Bạch Phượng, chậm rải nói: “ Cánh cửa lớn đả bị bụi phủ nhiều năm này sắp được mở ra lần nữa rồi”
Bạch Phượng có phần bất ngờ nói: “ Chẳng ngờ trong đô thành còn có một tòa lao ngục ẩn mật như thế này”

“ Trên đời còn có rất nhiều tòa lao ngục như thế, có tòa hữu hình có tòa vô hình” Mặc Nha thâm ý cất lời.
Hắn bây giờ phụng sự cho Cơ Vô Dạ bán mạng cho đối phương cho đến khi sinh mạng trôi đi, không cách nào thoát khỏi được đối phương, khác nào là một lồng giam vô hình.
Vừa nói xong đả nghe Bạch Phượng nghi hoặc hỏi “ Ở đây rốt cục nhốt lấy kẻ nảo?”
“ Một kẻ đi liền với tai họa, có lẻ càng nên gọi hắn là ác ma”
Bạch Phượng liển hỏi tiếp: “ Ác ma, là địch nhân của chúng ta sao”
“ Địch nhân của địch nhân” Nói xong Mặc Nha thân ảnh tung người thoát đi khỏi nơi này hướng về phủ tướng quân mà đến.
Phục kích Vệ Trang trở về Mặc Nha liền nhận được mệnh lệnh mới của Cơ Vô Dạ chính là đem tòa lao ngục bí ẩn thả một vị cố nhân bên trong ra.
Hắn đương nhiên biết người giam giữ bên trong kia là ai chính là thái tử Bách Việt Xích Mi Long Xà Thiên Trạch. Mục đích chính là đem Thiên Trạch giam cầm nhiều năm để hắn nhấn chìm Tần Trịnh trong thù hận, mượn cơ hội này đẩy Hàn Phi đến chổ chết.
Thả Thiên Trạch ra là đám người Cơ Vô Dạ đả cân nhắc, muốn mượn tay hắn để gieo rắc sợ hãi.
Không một chút lo sợ hắn lật nên sóng gió gì, bởi vì đối phương trong người đả bị hạ cổ độc khống chế. Hơn nữa Bách Việt đả không còn của hắn, quân vương chấp chưởng bây giờ là Thiên An.
Một núi không thể có hai hổ, một người như Thiên Trạch thừa kế chính thống ngôi vị, so với một đứa con nuôi của Việt vương Minh Hầu.
Hắn xuất hiện Việt vương Thiên An sẻ không cho phép hắn trở về lảnh thổ Đại Việt, có khi trên đường trở về còn bị nhân lực khác giết chết.
Đợi hắn thay Dạ Mộ chế tạo sợ hãi, liền lần nữa cầm xuống là được rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.