Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 175: Mặc Nha phục kích





Nhìn Độc Hạt Tử liên tục nhảy qua các khung lồng sắt một bộ tự đắc, Thiên An lắc đầu ngón tay khẻ động, một ngọn hỏa diễm màu xanh lam có hình khô lâu xuất hiện, ngay lập tức sương độc màu xanh có mặt khắp nơi lập tức bị nó hút lấy.
« Độc, với ta mà nói chẳng có gì dùng » Thiên An cười nói, ánh mắt nhìn về ngọn hỏa độc của mình hài lòng.
U Minh độc hỏa: Bảng dị hỏa xếp hạng thứ hai mươi, tồn tại ở thượng cổ U Minh độc trạch bên trong hỏa diễm. Trải qua độc trạch bên trong che Thiên Độc chướng ngàn vạn năm tiêm nhiễm, hỏa diễm đốt ăn vô tận độc chướng chi khí.
Trăm năm thành linh, ngàn năm thành hình, đại thành thời điểm, sắc lệch lục, giống như quỷ hỏa đồng dạng tại độc trạch chướng khí bên trong ghé qua.
Bởi vì hỏa diễm bản thân là độc chướng nuôi nấng thành linh, có chứa kịch độc, chỉ cần nhiễm một lát tinh hỏa, liền sẽ thân trúng kịch độc, chớ nói chi là thôn phệ dung hợp.
Vệ Trang mày nhíu chặt nhìn ngọn hỏa diễm khô lâu quỷ dị từ Thiên An đang thôn phệ sương độc, chẳng mấy chốc đả bị nó thôn phệ sạch sẻ.
Người này thủ đoạn để cho hắn kiêng kỵ vô cùng, ngạnh công đao kiếm khó thương lại là dùng độc người, đối địch với người này hắn cũng không nắm được phần thắng.
« Làm sao sẻ » Độc Hạt Tử chấn kinh nhìn đắc ý bản lĩnh bị phá đi.
Nhưng còn chưa để cho hắn kịp phản ứng, Vệ Trang đả tung người nhảy lên tiếp cận, ngay lập tức Độc Hạt Tử nâng lên khinh công thoát khỏi lồng giam hướng về
Độc Hạt Tử võ công cao lắm chỉ là nhất lưu mà thôi, đối với sư thừa Quỷ Cốc như Vệ Trang mà nói chút khó khăn này không là cái đinh rỉ gì cả, hơn nữa hắn môn phái tuyệt học có thể trong giây lát bế khí bách độc bất xâm.
Vệ Trang thực lực hơn xa Độc Hạt Tử, ngay khi liềm đao ném đến nghiêng người né đi được liềm đao, còn đem tay bắt lấy xích sắc. Trong ánh mắt chấn kinh của Độc Hạt Tử dùng lực kéo mạnh y đến.

Độc Hạt Tử theo quán tính bị kéo đến gần lại thấy Vệ Trang tung người đến, biết mình lâm vào hiểm cảnh, hai tay lẫn chân liền co lại che đi chí mạng những chổ hiểm yếu.
Ngay khi khoảng cách đả gần, Vệ Trang một tay đập vào vai y, rồi mượn lực tung một cước đá mạnh vào người Độc Hạt Tử, đem thân ảnh y đá văng đi về vách tường chổ hắn đứng trước đây.
« Vù » Sa Xỉ được Vệ Trang ném mạnh ra, thân ảnh Độc Hạt Tử còn chưa kịp từ bức tượng trượt xuống, đả bị Sa Xỉ lao đến xuyên thủng lổng ngực đóng đinh hắn trên đó, máu tươi đổ ra đau xót truyền lại đại não.
« Xin tha mạng, xin tha mạng » Độc Hạt Tử mồ hôi lạnh tràn ra, đồng tử co rút tràn đầy hoảng sợ khi nhìn Vệ Trang xuất hiện phía trước.
Vệ Trang nhàn nhạt cất lời: « Thời gian bàn bạc giá cả đả qua rồi »
« Ngài cứ việc đem hết người đi đi, ta cho ngài hết, đừng giết ta » Độc Hạt Tử sợ hãi nói.
« Người ta muốn tìm rốt cục đang ở đâu » Vệ Trang không đếm xỉa gì y, hỏi tiếp.
« Trong địa lao »
Vệ Trang bước gần đến hắn lại hỏi: « ba ngày trước sát thủ tập kích công tử Hàn Phi là người của ngươi sao? »
« Không phải » Vừa thốt xong một cơn đau xót cực kỳ truyền lên đại não khi Vệ Trang nắm lấy chuôi kiếm xoắn nhẹ, Độc Hạt Tử biết mình muốn sống tốt nhất là thành thật khai báo, vội vả nói: « Đó là sát thủ đến từ ngoài đô thành, Độc Hạt môn chỉ làm mấy việc tay chân thôi »

« Ai đả hạ lệnh cho các ngươi » Vệ Trang tiếp tục hỏi.
« Là Ngột Tựu đại nhân của Dạ Mộ »
« Ngột Tưụ »Vệ Trang nghe được cái tên này thầm hô, đại não nhớ lại cách đây không lâu Tử Nữ từng nói cho hắn biết về thế lực của Cơ Vô Dạ.
Dạ Mộ là do Tứ Hung Tướng và Bách Điểu tổ hợp mà thành, Tứ Hung Tướng mỗi người độc bá một phương. Bạch Điểu trực tiệp nhận lệnh từ tướng quân phủ, huấn luyện rất nhiều sát thủ. Bọn chúng không có tên, chỉ có biệt hiệu được đặt tên theo các loài chim.
« Người các ngươi bắt là ai, vì sao lại bắt hắn? » Vệ Trang hiếu kỳ dò hỏi.
« Ta không biết, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự »
Vệ Trang thu hồi Sa Xỉ xoay người rời đi: « xem ra ngươi chỉ là tiểu lâu la »
Chỉ thấy Độc Hạt Tử thoát khỏi hiểm cảnh nhìn thấy Vệ Trang xoay người lưng đầy sơ hở, bên cạnh hắn là một chuôi vũ khí ba cạnh sắc nhọn liền tóm lấy ném mạnh về sau, muốn một kích đánh lén.
Thiên đường có cửa không đi địa ngục không cửa lại dấn thân vào, Vệ Trang cảnh giới hơn xa hắn, ngay khi chuôi vũ khí lao đến người liền nghiêng người né đi tay nắm lấy chuôi vũ khí rồi trở đầu ném mạnh vào Độc Hạt Tử.

Đem Độc Hạt Tử giết đi Độc Hạt môn cũng chính thức bị xóa tên, Vệ Trang nhìn thân ảnh Thiên An bên dưới đi đến từng tên đệ tử vươn tay mày nhíu chặt. Khi hắn thấy được những cổ thân thể này này như xác chết đả lâu chết đi, da thịt cấp tốc lảo hóa.
Liếc mắt một lát thân ảnh đi thẳng xuống địa lao tìm lấy người giam giữ. Có điều Vệ Trang không hay biết đợi chờ hắn dưới địa lao là một cái bẫy đả chờ sẵn. Tại dưới địa lao hắn thấy được một thân ảnh nam tử hai tay bị xiềng xích treo giữ, dường như đả hôn mê.
Mà người đặt bẫy cho hắn chính là Mặc Nha, muốn đem lần này đem Vệ Trang giết luôn, lần trước sai người ám sát công tử Hàn Phi cũng là Bách Điểu sai người câu thông La Võng thành viên nhưng thất bại.
Nhận ra được nam tử này chính là người theo dõi Tử Lan Hiên gần đây, Vệ Trang đi lại gần, cất lời: “ ngươi rốt cục là ai?”
Lý Khai ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên phía trước, đắng chát nói: “ một kẻ nên biến mất trên cõi đời”
“ Ngươi đến từ Đại Việt” Vệ Trang nghi hoặc hỏi lấy
“ Có lẻ ta không nên trở về, chỉ là ta không làm được” Lý Khai bi ai nói.
Vệ Trang nghi hoặc: “ vì sao?”
“ Đó là lý do duy nhất để ta tiếp tục sống”
Vệ Trang nhìn y, lại nói: “ Tả tư mã Lưu Ý là kẻ thù của ngươi”
Nhìn Lý Khai nghe được cái tin này ánh mắt bi thương trở nên sắt bén như muốn ăn xương uống máu cái tên này, thân ảnh muốn thoát khỏi xích sắc nhưng y bị bắt vào đây đả thụ không ít thương thế, ho khan lên, tiếp tục nói: “ Xem ra mối huyết hải thâm thu, cho nên ngươi đả giết hắn”
“Ta có trăm ngàn lý do để giết hắn,mỗi một ngày ta sống đều mong có thể chính tay giết chết hắn.. nhưng..”

Lúc này một thân ảnh hiện ra trong địa lao bên dưới, đứng trên bậc thang, Mặc Nha nhìn thấy hai người, hai tay ôm lấy khẻ cười nhẹ.
Vệ Trang xoay người lại thì thấy được một thanh niên quần áo đen tà mị nam tử đảo mắt rơi xuống, trên vai trái trang sức một đám hắc vũ, hẳn là trước đó bắn tới vũ mao dưới hai mắt vẻ lấy mấy hình thù lạ mắt diện mục rất tuấn lãng, trên tay kép lấy một lông quạ đen, người này hắn nhận ra chính là Bách Điểu thống lĩnh Mặc Nha.
“ Đêm nay sứ mệnh ngươi cũng đến đây thôi” Mặc Nha lời vừa dứt trên tay một căn lông quạ bắn mạnh về sợi xích giam giữ trên tay Lý Khai.
Chỉ thấy căn lông quạ lại như sắc bén vũ khí đem sợi xích cắt đứt, dị biến lập tức phát sinh cơ quan bên trong lập tức khởi động, đường xuống địa lao cánh cổng khởi động, cửa đá phía trên lập tức khép lại.
Tưởng chừng như lối đi bị bịt kín, Vệ Trang chân dẫm mạnh một khối đá tảng theo đó bay lên, rồi trở tay sống kiếm Sa Xỉ đánh văng tảng đá lên. Vừa kịp ngăn lại hai vách cửa đá đang khép lại. Mà Vệ Trang thân ảnh nâng lên đến cực hạn nhanh chóng lướt đi lên các hành lang chuẩn bị giết chết Mặc Nha.
Lại thêm hai căn lông quạ được ném xuống, không phải về Vệ Trang mà là Lý Khai phương hướng.
Vệ Trang vốn có thể thoát đi được, nhưng hắn đến nơi này chính là vì người đàn ông này.
Nếu hắn không ra tay mười phần là y sẻ bị đối phương giết, trường kiếm khẻ động một đường kiếm khí màu vàng thoát ly.
« Xoẹt » Trong gang tấc hai căn lông quạ lao đến bị kiếm khí chặt đứt, còn đem một ông tay áo của Lý Khai cắt ngọt đi.
Cứu được Lý Khai song cánh cửa cũng đả đóng lại, Vệ Trang ngưng trọng nhìn trên vách đá phía trên thấy được rất nhiều chất lỏng màu đen thông qua các kẻ đá hở nhỏ xuống bên dưới, bên tai lại nghe Mặc Nha thanh âm: « Nhưng điều đáng được an ủi là ngươi không hề cô độc. Vẫn có người đồng hành cùng với ngươi, đồng hành với ngươi đến cõi chết »
Mặc Nha lại tiếp tục nói: « Ngươi đả kiểm tra chưa, có phải đây là một tòa địa lao được xây dựng rất kiên cố. Bằng hữu của ngươi rất thông minh, hơn nữa tin tức lại rất nhanh nhạy. Chắc là phát hiện ra ngươi mất tích, sẻ tìm đến nhanh thôi. »
Ngừng một chút lại nói: « Nên là, nếu chỉ giam ngươi trong địa lao, thì e không phải là biện pháp chắc ăn. Còn có màn khoản đại nhiệt tình hơn »



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.