Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 171: Chết huyết thệ





Một địa phương khác, Tả tư mã Lưu Ý phủ đệ.
“ Rốt cuộc cô còn điều gì bất mãn” Lưu Ý tức giận hô lên, một tay đem thân hình nữ tử trong bộ lam nhạt y phục hất xuống đất.
Chưa dừng lại bàn tay thò ra nắm lấy một mảnh ngọc bội đỏ như máu mã nảo, nếu Thiên An ở đây sẻ kinh ngạc lên khi thấy được viên mã nảo này giống y hệt của Lộng Ngọc.
“ Còn suốt ngày đeo thứ mà hắn tặng. Huuuu” Lưu Ý tức giận nhìn về nữ tử khóe mắt ngấn nước rồi vội vả rời đi.
Cả thân hình đi đến kệ sách phía trước sau đó tay chạm vào một cuốn thư trục, lập tức một tràng cơ quan bánh xe phát ra, chiếc tủ nhanh chóng mở ra cơ quan để lộ một mật thất phía sau.
Lưu Ý bước vào bên trong, đặt viên Hỏa Vũ Mã Nảo này phía trước tay nắm lấy bội kiếm giơ lên như muốn chặt nó làm đôi ra.
“ Keng” Thanh kiếm rơi xuống đất, cả thân hình hắn khụy xuống thở phập phồng, ánh mắt nhìn về viên ngọc bội mà không cam lòng.
Ánh mắt nhìn về viên ngọc bội mà không cam lòng, suốt bao nhiêu năm qua hắn lại không bằng Lý Khai.
Ngay lúc này một bóng đen lù lù xuất hiện không môt tiếng động, Lưu Ý vốn là tướng lĩnh võ công không thấp lại không một chút phát hiện ra, một phần do cảm tình xúc động, một phần đối phương giấu diễm hơi thở quá tốt, không để Lưu Ý phát hiện.
“ Pặp” Ngột Tựu một bàn tay từ phía sau nắm lấy gương mặt của hắn, sau đó một thanh kiếm sắc bén đưa qua cổ.
“Xoẹt” Máu tươi lập tức tuôn ra, thân ảnh Lưu Ý ngã xuống mặt đất, con mắt vẫn không tài nào tin được sinh mạng mình lại kết thúc nhanh chóng đầy bất ngờ như vậy..
Tay vươn ra nắm lấy cổ áo Lưu Ý lôi đến một chiếc rương phía trước, trên đó có các cơ quan khóa, hắn cũng không lạ gì bởi chiếc rương này cơ quan chế tạo xuất phát từ Bách Việt, mà hắn cũng từng mở nó, chính là năm xưa đựng lấy bảo vật trong Hỏa Vũ Sơn Trang chính ba người hắn khiêng ra.

Chiếc rương bật nắp khi Ngột Tựu chạm lấy các cơ quan trên đó, nhưng không có gì trong đó cả.
Sắc mặc Ngột Tựu liền tay đổi, tức giận vô cùng hắn mưu toan bảo vật đả không biết bao năm, giờ đến phút này lại không thấy, tay cầm mũi kiếm chỉ vào rương gỗ bên trong, theo tay hắn vẻ lên một đồ hình, một ký hiệu mà Đại Việt người sẻ biết được “Chết Huyết Thệ” rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Ngột Tựu đem thân hình Lưu Ý kéo ra khỏi gian mật thất, đem cơ quan đóng lại, mặt liền thay đổi khi thấy một người gù chống quải trượng bận y phục cũ kỷ rách nát đi đến, là người cùng hắn đại chiến trong Tử Lan Hiên.
Không nói một lời phóng người di chuyển, tung người lên bức tường cao khẻ liếc nhìn thấy được đối phương bám theo bên dưới, ánh mắt liếc nhìn một hồi rồi tung người vận lên khinh công chạy đi.
Thoáng qua giao thủ hắn đả biết được người này là ai, không ngờ lại giống như hắn vẫn còn sống tại nhân thế, Lý Khai.
Ngột Tựu sở dĩ tập kích Lộng Ngọc chính là hắn phát hiện được Lộng Ngọc có đeo một khối Hỏa Vũ Mã Nảo.
Chỉ vì mưu đồ đoạt đi kho báu tài sản nơi này mà cấu kết với Lưu Ý, sau đó lại bị Lưu Ý diệt khẩu nuốt trọn kho báu.
Hơn ai hết hắn biết Lưu Ý và Lý Khai từng thích một vị cô nương ở Hỏa Vũ sơn trang, song Lý Khai lại giành được phương tâm nữ tử. Hai viên Hỏa Vũ Mã Não chính là do Lý Khai sai người đặc biệc làm cho nàng, cuối cùng trở thành vật nhận biết của 2 mẹ con.
Sau này hắn rơi vào mai phục, Lưu Ý đắc thế trở về Hàn quốc mang theo nử tử mà hắn thương yêu. Cả đứa con gái của hắn cũng lưu lạc, về phần Đoạn Phát Tam Lang bị Lưu Ý thủ tiêu để tránh Thiên Hạ Vô Song thành tra ra.
Nhưng mà Ngột Tựu mạng lớn có thể còn giữ lại nữa cái mạng sau trận giết người bịt đầu mối kia, sau đó chạy vào dưới trướng Mặc Nha làm sát thủ quan sát Lưu Ý, ban đầu hắn cũng không để ý Lộng Ngọc.
Dù sao nhiều năm nay thứ Hỏa Vũ Mã Não đại trà ra, tràn ngập khắp giới quý tộc. Cho đến một ngày hắn phát hiện ra Lưu Ý thất thố khi gặp Lộng Ngọc, sau đó lại nhìn thấy Hỏa Vũ Mã Não hình dạng giống với phu nhân của Lưu Ý.

Ngày hôm sau.
Cái chết của Tả Tư Mã Lưu Ý nhanh chóng lan truyền ra khắp thành Tần Trịnh, rất nhanh trên chốn triều đường chủ thẩm điều tra cũng được phân bố.
Cửu công tử Hàn Phi vừa đảm nhiệm chức Tư Khấu cai quản hình ngục, lại được đại tướng quân Cơ Vô Dạ tiến cử đảm nhiệm vụ án này.
Làm cho rất nhiều người nghi hoặc theo lý việc này phải do hắn đảm nhiệm dù sao Lưu Ý chính là thủ hạ của hắn, vốn cùng một phe nếu để cho Hàn Phi đảm nhiệm vụ án.
Trong quá trình nếu tra được thứ gì đối với hắn mà nói là bất lợi.
“Tả Tư Mã Lưu Ý phải chăng dẫn quân chinh phạt đất Đại Việt”Hàn Phi đèm đem ánh mắt dời qua Trương Lương hỏi, người cứ thể thẳng tiến vào phủ tả tư mã.
“Không sai, khi đó chủ tướng là hửu tư mã Lý Khai, Lưu Ý giữ chức phó tướng, lập được không ít công trang, cũng vì thế mà được thăng tiến”Trương Lương lên tiếng
“ Đất Đại Việt Tả Tư Mã Lưu Ý” Hàn Phi lên tiếng suy tư
“Công tử” một tên lính tiến lên lên tiếng
“Giờ ta đã làm quan, phải gọi ta là Tư Khấu đại nhân” Hàn Phi trang bức lên tiếng.
“Vâng Tư Khấu đại nhân” hai tên lính lập tức vâng lệnh cất lời.

“Phải coi giữ hiện trường các vị vất vả rồi”
“Không vất vả thưa Tư Khấu đại nhân”
Hai người cứ thế đi theo tên nô bộc thẳng vào bên trong phủ đệ Lưu Ý.
“Hai vị đại nhân xin đợi tiểu nhân đi thông báo, phu nhân quá đổi kinh hãi, vừa mới ngỉ ngơi một canh giờ trước” tên nô bộc lên tiếng sau đó nhanh chóng khép cửa lấy rời đi.
Hàn Phi Trương Lương ánh mắt đem quan sát lấy hiện trường xung quanh, bên dưới mặt đất chính là thi thể của Lưu Ý vẫn được giữ nguyên. Dưới cặp mắt sắc bén của Hàn Phi thì mật thất được giấu kín bên trong tủ sách cũng được hắn và Trương Lương phá giải.
Cũng từ nơi này hai người phát hiện ra được một đoạn sợi tơ vải bị cắt đứt lại thêm một chiếc rương lớn có ấn chứa cơ quan trên mặt, mà theo hoa văn trên đó không phải là nơi đất Hàn này, kiểm tra một lúc không tìm được manh mối gì thêm thì cũng rời khỏi.
“Hai vị đại nhân phu nhân của ta đến rồi”một nô bộc lên tiếng theo đó, đi ra là một nữ tử xinh đẹp nhu mì, bận một bộ phục màu xanh,mái tóc dài buộc một bên lại để một bên trước trán cũng có một phần phong thái khác lạ,đôi mắt có chút u buồn nữ tữ này chính là phu nhân của Tả tư mã Lưu Ý.
“Phu nhân gia môn gặp chút biến cố, Hàn Phi quấy rầy xin phu nhân lượng thứ cho” Hàn Phi lên tiếng.
“Đã làm công tử vất vả”
“Ta biết phu nhân tâm hết sức mệt mỏi hư nhược,cho nên ta sẻ nói ngắn gọn hết sức có được chăng” Hàn Phi lên tiếng
“Mời công tử cứ hỏi” Hồng Như cất lời.
“Xin hỏi Tả Tư Mã đại nhân có phải là cô giết” Hàn Phi ánh mắt sắc lạnh lên tiếng
“Công tử, công tử nói gì” Hồng Như lên tiếng kinh ngạc

“Phu nhân hãy trả lời câu hỏi của ta” Hàn Phi lên tiếng lần nữa
“Dĩ nhiên là không” Hồng Như phủ định lấy
“haha tất nhiên là ta chỉ hỏi đùa như thế thôi” Hàn Phi cười nói
“Công tử sao có thể như thế được” Hồng Như ý giận xuất ra
“Phu nhân thứ tội, dù sao phu nhân là người cuối cùng có mặt ở hiện trường gặp Tả tư mã ở đêm qua, không đúng sao” Hàn Phi thu hồi lại vẻ bởn cợt nghiêm túc nói
“Đúng” Hồng Như gật đầu “nhưng người cuối cùng gặp phải là hung thủ giết phu quân của ta mới đúng”
“Nói như vậy cũng đúng.. nghe nói đêm qua 2 người phát sinh cải vả”
“Đêm qua phu quân ra ngoài uống rượu đến khuya chưa về, ta ở trong phủ chờ đợi,đến gần giờ tí, cuối cùng phu quân cũng về,có thể do uống nhiều rượu tâm trạng phu quân buồn bực bất an, còn mắng nhiếc ta mấy câu,ta nhất thời nóng nảy, đã chạy về phòng mình, ai ngờ phu quân đã...” lời nói vưa hết nàng đem tay lên che miệng lấy
“Thế nội dung những lời mắng nhiếc của Tả tư mã,có tiện cho tại hạ biết không” Hàn Phi lên tiếng
“Đều là chuyện quá khứ” Hồng Như lên tiếng
“Chuyện quá khứ như thế nào” Hàn Phi tiếp tục truy hỏi không tha, nhưng Hồng Như không có đáp trả mà lại hôn mê ngất đi.
Mà qua chuyện này Hàn Phi đương nhiên biết Hồng Như không có bản lĩnh để giết Lưu Ý rồi, mà nàng sở dỉ ngất đi là đang che dấu một người, mà hắn cũng biết được Hồng Như với Lộng Ngọc quan hệ khi thấy được Hỏa Vũ Mã Não trên người nàng đeo lấy.
Chiếc rương cũng được hắn khiên về, chuyện cũ năm xưa ở Bách Việt cũng được nhắc lại một lần nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.