Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 154: Trêu chọc Lộng Ngọc





Một đêm cũng nhanh chóng qua đi, ngày mới lại bắt đầu dân chúng bình thường vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.
Có chăng bầu không khí xung quanh nhiễm thêm một tầng ma quái, khi mà vị chủ thẩm thứ 5 chết đi.
Tướng quốc Trương Khai Địa đảm nhiệm vụ án, rất nhiều bách tính dân chúng đều bàn tán, nghi hoặc tò mò muốn biết vị Tướng quốc này có phá được án kiện không?
Hay là giống như các quan chủ thẩm khác bị quỷ binh giết chết đây.
Tử Lan Hiên một gian nhã phòng.
Một yểu điệu xinh đẹp nữ tử trên búi tóc châu trâm chập chờn, tăng thêm mấy phần linh động thuần mỹ.Nàng dung nhan so liên hoa càng đẹp, kiều diễm mà thanh thuần, tựa hồ không buồn không lo, lại tựa hồ tại thong dong chậm đợi tương lai gió thu.
Khoác trên người một vàng nâu hoa văn váy dày, cặp môi anh đào đỏ mọng mắt phượng mày ngày đôi tay thon gọn nhẹ khảy lên cây cầm phía trước, từng điệu du dương giai điệu nhanh chóng ngân vang khắp cả gian phòng.
Thiên An ánh mắt nhằm nghiền một tay là Lan Hoa Tửu chung rượu, từ đêm qua đi một chuyến Tiềm Long Đường trở về hắn không trở về Thanh Y Lâu mà chuyển qua Tử Lan Hiên nghỉ lại. Cho đến hôm nay, dưới yêu cầu của hắn thì đệ nhất cầm cơ của Tử Lan Hiên- Lộng Ngọc cũng đến đàn cho.
Một lò ngưng thần huân hương, yên khí mờ mịt, phù không lượn lờ giống như rồng có sừng, ngưng tụ không tan.
Thiên An cảm thấy tâm thần an bình tĩnh tâm rất nhiều, cầm âm như dòng chảy róc rách vang lên, như lọt vào một khung cành thế giới khác bởi tiếng đàn của Lộng Ngọc.
Nàng cầm âm tuyệt diệu danh hào đệ nhất cầm cơ cũng không phải hư danh, theo tiếng cầm khẻ chuyển cả người hắn như tận trên bầu trời trong xanh rộng lớn mây trắng bạt ngàn, phóng mắt có thể thấy được ẩn ẩn quần sơn nhấp nhô, rồi thả mình theo gió trôi đi hắn thấy được đại dương rộng lớn mênh mông, sóng biển không ngừng.
Giờ phút này hắn lại chợt liên tưởng đến một khúc thơ mà chưa xuyên qua hắn tình cờ xem được từ một bộ truyện khá là ưa thích, khi tiếng cầm du dương dừng lại miệng động khẻ ngâm lên.

“ Ta muốn cưỡi gió hướng bắc,
Hiên Viên tuyết rơi tựa bão gầm
Ta muốn mượn thuyền chèo ra đông,
Tiên tử yểu điệu đứng đón gió
Ta muốn đạp mây ngàn vạn dặm,
Rồng ngâm miếu đường làm gì ta?
Đỉnh Côn Lôn tắm trong nắng sớm,
Tận cùng biển cả thấy núi xanh,
Vạn dặm trường phong yến trở về,
Không thấy chân trời người không về.”
Người trong phòng cũng bị bài thơ hào phóng của Thiên An đọc lên cho chấn trụ, một cổ hào hùng nhiệt huyết từ người nam tử này, không ngờ đối phương còn là một văn nhân nhã sĩ.
Thiên An mở mắt ra mày nhìu lại sắc mặt ngưng trọng nhìn đám người trong phòng, hiển nhiên việc đột nhiên xuất hiện thêm một tên nam tử trong phòng mình, người này với hắn mà nói rất quen thuộc, cửu công tử Hàn Phi.

“ Không ngờ công tử, còn là một văn nhân nhã sỉ, thật khiến Tử Nữ mở rộng tầm mắt” Tử Nữ một bên chứng kiến lấy biểu hiện của Thiên An.
Mà Hàn Phi cũng liền chắp tay nói: “ đêm qua gặp huynh ở Tiềm Long Đường, lại nghe Tử Lan Hiên có một vị nhưỡng tửu đại sư, vừa nãy vô tình phát hiện nên Hàn Phi liền mạo muội đến nơi này kết giao bằng hữu.”
Thiên An đem chung rượu buông xuống bơ đi Hàn Phi nhìn Tử Nữ nói: “ Rượu ngon, lại là tuyệt sắc mỹ nữ bồi rượu, có thêm Lộng Ngọc cô nương đánh đàn quả làm người trầm mê”
Tử Nữ cười nhẹ nói: “ Công tử thật biết nói chuyện, xem ra so với vị tình thánh ở đây cũng không kém” Tử Nữ đá trá banh lại cho hắn, còn chủ động giúp cho Hàn Phi cơ hội nói chuyện, giải đi lúng túng.
“ Nhìn kìa” Thiên An đột nhiên chỉ tay về cửa lớn phía trước, nhất thời làm cho đám người trong phòng sửng sốt không nhịn được đều dời mắt khi bị hắn dời đi, muốn xem thử rốt cục là thứ gì ở đó, mà hắn thì nhanh chóng xích lại gần Tủ Nữ hơn.
“ Bẹp” môi nhỏ đỏ hồng mềm mại khẻ chạm vào má nam tử, Tử Nữ đại não có chút tê dại lên gần trong gang tấc dung mạo nhất thời làm cho nàng tim đập nhanh một chút, ngay khi quay đầu nàng không ngờ đến bị đối phương tính toán chủ động hôn lấy.
“ Nhìn nhầm nhìn nhầm” Thiên An mặt tỉnh bơ cười nói, quay sang nháy mắt với Lộng Ngọc khiến cho thiếu nữ này xấu hổ.
“Huynh đài, bội phục, Hàn Phi thụ giáo” Hàn Phi gương mặt ý cười chắp tay lên tiếng, hắn không ngờ đối phương lại chơi một chiêu như vậy, đem đám người bọn họ dời đi căn bản là chẳng có gì cả, để rồi để cho nữ nhân chủ động hôn lấy.
Tử Nữ ánh mắt u oán nhìn hắn, nói: “ Xem ra công tử so với Hàn Phi mới là Tình Thánh không biết đả dùng với bao nhiêu cô nương rồi?”
“ Ha ha” Thiên An cười lên, nhìn nàng động đến nhuyễn kiếm, liền cất bước trở lại chổ cũ, cười nói: “Ta làm sao so được với cửu công tử chứ, xuất thân không bằng gia thế không có, dung mạo lại không so được. Cho nên chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, xem thử có ôm được mỷ nhân về nhà không?”
Tử Nữ lườm hắn, khẻ nói: “ Công tử thật biết đùa giỡn nữ nhân, Tử Nữ còn chưa biết công tử đại danh đây”

“ Ta tên Quân, thị Phu họ Tốt” Thiên An môi nhích lên tiếp nhận chung rượu của nàng rót ra cười nói.
“ Tên thật kỳ quái, tên Quân, thị Phu họ Tốt,” Tử Nữ lẩm bẩm đọc lên, ánh mắt trừng hắn xém chút nữa nàng liền bị đối phương gài, chiếm lấy tiện nghi.
“Tốt Phu Quân” Lộng Ngọc khẻ đọc lên ngay sau đó mặt hồng như trái táo, đến cổ cũng ửng hồng lên xấu hổ không thôi.
Thiên An chỉ chờ có đó: “ Nghe đây nương tử”
“Lộng Ngọc xin cáo lui” Lộng Ngọc trực tiếp bị đối phương trêu chọc như vậy đả khiến cho nàng không chịu được, nàng hiện giờ chỉ muốn rời đi khỏi nơi này kiếm chổ chôn lấy cho đở xấu hổ, thân ảnh vội đứng dậy mang theo cổ cầm thi lể rồi chạy vội ra.
Hàn Phi trong lòng bội phục vị huynh đài này, thủ đoạn trêu chọc nử nhân để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, hắn mặc dù Tình Thánh trêu hoa ghẹp nguyệt không ít, nhưng mà có thể để cho Tử Nữ hôn một màn cũng để cho hắn bái phục.
Nhất là cánh tay kia nhân cơ hội thừa cơ Tử Nữ rót rượu luồn vào eo ôm lấy. Tử Nữ mỹ mạo khắp cả thành ai cũng biết, xinh đẹp mỹ nhân nhưng mà thủ đoạn của nàng ta bày ra cũng để nhiều người có ý đồ với nàng đều vô lực, không ai chiếm được tiện nghi cả chỉ trừ một người hiện giờ.
“ Hoa đẹp vẫn thường có gai, nhất là giai nhân tuyệt sắc nhất tiếu bách mị sinh như nàng, mỹ nhân nàng muốn độc chết khách nhân của mình sao?”
Tử Nữ con mắt thoáng qua quang mang, nhìn cánh tay bên dưới không một chút ánh hưởng bởi độc dược của mình, tâm tư xoay chuyển: “ Tử Nữ chỉ là thủ đoạn phòng thân trước những vị khách sổ sàng, hơn nữa chút bản lĩnh này sao làm khó được bang chủ của Thanh Y Lâu”
“ Ha ha ha” Thiên An cười lên một tràng tay dùng lực thêm khi Tử Nữ muốn thoát khỏi tay mình, cười nhìn về hai người còn lại: “ ta đến nơi này ngắm mỹ nhân, thưởng nguyệt ngươi vô cớ xông vào lại dọa mỹ nhân chạy mất, đêm cũng sắp tàn ngươi cũng có học vấn công tử thế gia đi, không biết quấy rối người khác xuân tình là trời phạt sao”
Hàn Phi gật đầu ánh mắt hiểu ra, mấy lời đổi trắng thay đen lại nhân cơ hội chửi xéo mình miệng lưỡi sắc bén không thôi, hắn cũng không phản cảm dù sao mình mò vào phòng nhân gia là vô lể hành động đây, mặt cười nói: “ Là Hàn Phi thật lể nữa rồi, như vậy Hàn Phi cáo lui trước, Tử Nữ cô nương hữu lể, không quấy rầy nhả hứng của huynh”
“Đi dể như vậy, ta nói ngươi cũng tự nhiên quá đi, cũng may ta hào phóng, đả các ngươi có lổi như vậy buổi tối hôm nay chi phí tính hết lên người các ngươi đi”
Tử Nữ ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, chọc Lộng Ngọc xấu hổ bỏ chạy là hắn, sổ sàng khinh bạc giai nhân cũng là hắn, giờ lại đổ tội hết cho Hàn Phi còn bắt đối phương trả tiền thay, vô sỉ như vậy nhất thời nàng cũng không biết đâu mới là con người của nam tử này, tài hoa lại phóng đãng bất kham.
“ Aiii, Tử Nữ cô nương cứ tính cho tại hạ” Hàn Phi gương mặt thương tâm lên tiếng, số tiền một đêm này với hắn chẳng là bao, nếu như kết giao được vị bằng hữu này mà nói cũng không đáng, dù sao nhân gia còn là nhưỡng rượu, hơn nữa lần này tương giao ngắn ngủi nhưng để hắn đối với người này ưa thích hơn.

Tử Lan Hiên một gian phòng.
“ Hắn đi rồi” cánh cửa gian phòng được mở ra, từ bên ngoài Tử Nữ bước vào bên trong, mang theo một bình rượu khác, gương mặt có chút phiếm hồng không một tiếng động chân nhỏ bước đến chiếc bàn trước ngồi xuống.
Vệ Trang không có trả lời, thân ảnh quay người đi đến chiếc bàn ngồi xuống đối diện với Tử Nữ, lên tiếng: “ Đêm nay còn có một vị khách đặc biệc”
Tử Nữ gật đầu, nhớ đến một màn bị đùa giỡn trong phòng của hắn ngay khi Hàn Phi rời đi, tim cũng có chút đập nhanh một chút, trấn định lại cảm xúc nói: “ Đúng rất đặc biệc, so với Hàn Phi còn tinh ranh khôn khéo, không biết là hắn đến thưởng nguyệt hay là xem người”
Vệ Trang gật đầu, đương nhiên hiểu những lời nói của Tử Nữ nâng lên chung rượu lắc nhẹ, rồi nói: “ Thanh Y Lâu chỉ đổi chủ có một thời gian, mà đả phát triển thành một thế lực mạnh mẻ, Thanh Trúc Bang thêm Tam Thốn môn, Quan Sơn khẩu, Đông Hạc môn, Diêu Sinh trại, Phúc Thủy cục diệt, thế lực bành trướng gấp năm lần, lại đại lượng hấp thu bang chúng, đả trở thành một thế lực mới trong thành”
Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang, nói: “ Bản lĩnh thật lớn, hắn có thể hấp thu nhiều người như vậy không có tài chính khổng lồ chèo chống lại có thể trong thời gian ngắn ổn định, khuếch trương sinh ý phách lực lớn, những hắc bang còn lại sớm muộn cũng bị thôn phệ.”
Mấy ngày nay Thất Tuyệt Đường động tĩnh cũng không nhỏ gì đương nhiên hắn vẫn biết được, đối với việc làm của Thiên An hắn cho là dư thừa, khi mà phí lực đem những tên già yếu trẻ nhỏ trở về dựa vào những người sức chiến đấu không có này lại làm được gì.
Tạp nham như vậy Thất Tuyệt Đường có đông hơn thì cũng vô dụng, chẳng cần lớn mạnh chỉ việc nhân khẩu lớn nuôi lấy cũng là một vấn đề lớn, có lòng tốt mời đại phu tốn tiền trị vị cho đám người này chỉ gây hại cho mình mà thôi.
Dù sao Thất Tuyệt Đường không phải là Thanh Y Lâu muốn trở thành một Thanh Y Lâu thứ hai nào dể như vậy.
Nhưng mà hắn lầm, đối phương lại chẳng có chút dấu hiệu nào dừng lại như sói đói thôn phệ hết thảy, ai đến cũng thu nhận.
Tiếp theo hắn liền biết đối phương muốn duy trì cục diện tài chính thế nào, chính là diệt những hắc bang khác đoạt lấy tài chính lẫn địa bàn, điển hình là Thanh Trúc Bang mà hắn đoán đúng ngay trong đêm tiếp theo năm bang phái khác cũng bị diêt, tất cả tài chính lẫn địa bàn đều bị Thanh Y Lâu nuốt trọn lên.
Vệ Trang trầm ngâm đối với sự xuất hiện của Thiên An tại Tần Trịnh cũng để hắn nhìn bằng con mắt khác, mặc dù chưa giao thủ nhưng hắn biết đối phương rất mạnh, bách độc bất xâm ngạnh công đao thương bất nhập.
Thất Tuyệt Đường dạo gần đây đả bành trướng lớn mạnh hơn bao giờ hết. Đả có xu hướng thôn phệ hết thảy hắc bang lớn nhỏ trong thành, trở thành một nhà độc đại.
“Sự xuất hiện của ngươi sẻ đem lại gì cho Tần Trịnh” Vệ Trang chậm rải cất lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.