Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 121: Các lộ hào kiệt tề tụ





Lại nói tân vương Cờ Vương năm đầu chính là thuộc về Lăng Sương, hài tử mà hắn cùng với thái hậu Triệu Cơ nước Tần sinh ra.
Khi hài tử này ra đời cũng làm cho hắn ngẩn người không ngờ được giữa mình với thái hậu nước Tần còn có cốt nhục đây.
Khi sinh ra liền đem nàng dời đến Thanh Y Lâu tránh khỏi tai mắt nước Tần, mà không chỉ có mỗi Lăng Sương tính ra hắn bây giờ dưới gối có hết thảy đến 7 hài tử.
Những hài tử này ra đời để cho hắn vui mừng lẫn ngưng trọng hơn. Cùng với Diễm Linh Cơ, Minh Châu, Mỹ Nhân, Tú Nương, Tử Dận, Hoàng Anh mỗi người đều sinh cho hắn hài tử.
Ban đầu không sinh được hài tử sau bao nhiêu làn cày cấy lên người ba nữ thân cận mình, hắn cũng không có ngạc nhiên, dù sao hắn mang trong người huyết mạch bá đạo, nhãn đồng thần thánh thế giới này làm sao cho phép hắn huyết mạch tồn tại đây.
Song các hài tử xuất sinh để cho hắn bất ngờ, mọi chuyện là từ khi hắn dựng lên các bức tượng Cửu Thiên Huyền Nữ ở trong lãnh thổ Đại Việt, thành lập các đền thờ làm cho công việc quản lý càng dể dàng hơn.
Hơn ai hết hắn rõ ràng tín ngưỡng có vai trò rất lớn, giống như Vatican nước tuy nhỏ nhưng mà có hàng tỉ giáo dân, bất cứ nước nào cũng không nguyện ý đắc tội cái nước nhỏ bé này.
Lại nói Lãnh Sương từ nhỏ đả thông minh lanh lợi, đối với trò chơi hạng mục rất yêu thích, đại hội cờ vương do Thanh Y Lâu tổ chức.
Thời gian đầu đám người còn chưa rành rõi, dù sao môn cờ tướng lẫn các trò chơi chỉ phổ biến ở Đại Việt. Rất ít chịu trung nguyên chú ý, cho dù biết chỉ là tầng lớp cao tầng giàu có mà thôi.
Nhưng khi Thanh Y Lâu đem ra phổ biến đại trà càng nhiều người dân biết đến và tham dự, Lãnh Sương oẳm lấy đệ nhất kỳ vương ban đầu. Chỉ vì thời điểm đó người biết chơi trong trang, đánh tốt một tay có rất ít.

Nhưng qua nhiều năm cờ tướng đả phổ biến tràn qua 7 quốc thì lại khác, nàng bị đánh cho liễn xiển bám trụ ở vòng 16 cường, rồi bị nước Tần môn khách của Lữ Bất Vi - Cam La thần đồng nốc ao.
Năm nay là năm thứ 3 tổ chức so với 2 năm trước khí thế lẫn quy mộ còn đại thịnh hơn bao giờ hết, khi phần thưởng năm nay lên đến 7 vạn lượng hoàng kim một con số không nhỏ tương đương với 5 tấn vàng.
Không chỉ thế năm nay các lộ anh hào cũng tham dự ngày một nhiều hơn, nhất là nhân kiệt 7 nước đều muốn chiếm lấy ngôi vị thứ nhất kia trờ thành tân nhiệm CờVương, khắc tên mình lên trên đó vang danh khắp thiên hạ.
“ Cẩn thận!!” Dược Thiên Sầu vội hô, nhanh chóng vươn ra bắt lấy tay nàng kéo mạnh vào lòng mình, khi một thân ảnh nam tử khác đi vội đến chực chờ tông vào người nàng.
“ Ah” Lệ Cơ kinh hô lên, chân tay bối rối tim có phần lạc nhịp gò má ửng hồng lên khi cơ thể nằm trong lồng ngực, cảm nhận từng khối cơ săn chắc từ lớp y phục mỏng truyền lại, khí tức nam tử nồng đậm truyền lại để nàng thẹn thùng xấu hổ không thôi.
“Xin lổi xin lổi, ta có chút việc gấp” nam tử to con vội vả lên tiếng, rồi chìm vào dòng người biến mất.
Dược Thiên Sầu môi nhích lên độ cong đem Lệ Cơ buông ra: “ không sao chứ?”
“ Không.. không.. cảm tạ” Lệ Cơ bối rối cố gắng trấn định tâm tình lên tiếng.
“ Ukm” Dược Thiên Sầu gật đầu đi tiếp, đều do hắn cố tình làm ra cả, người vội vả nam tử kia chính là thuộc hạ dưới trướng cố ý tác động, từng bước chậm rải đem con thỏ non này lừa gạt đi.
Lệ Cơ đi phía sau thỉnh thoảng trò chuyện len lén quan sát hắn, đêm hôm nay là nàng đi dạo một chuyến lại tình cờ phát hiện Dược Thiên Sầu cải trang vi hành dạo chơi, rồi kết bạn mà đi dạo tòa thành.

Hình bóng Dược Thiên Sầu xuất hiện trong lòng nàng nhiều hơn, nàng chỉ là một thiếu nử mới lớn mà thôi.
Xuất hiện một nam tử tuổi không kém gì mình tài hoa nổi bậc ưu tú lại tốt bụng, lúc hoạn nạn lại giúp đở mình lại hài hước hơn nữa đối với nử nhân rất tôn trọng.
So với sư huynh Kinh Kha ở nhà chăm chỉ luyện kiếm từ trước đến nay như một khúc đầu gỗ chẳng để ý đến nàng, không di tình biệt luyến mới lạ.
Trong đêm hai người tản mạt trò chuyện, đi dạo trong sơn trang, thời gian một cách chậm rãi trôi đi.
Thanh Y sơn trang mỗi ngày qua đi càng thêm đông đúc nhộn nhịp, người đổ về nơi này chật kín, các quán trọ khách sạn đều chật kín người khi thời điểm mà giải đấu cờ tướng hàng năm càng đến gần.
Những người chưa từng đến đều kinh ngạc trầm trồ thán phục trước cảnh vật nơi này, nhà cao tầng có mặt khắp trong đây kiến trúc hoàn toàn khác biệc đường xá lại rộng lớn, người dân qua lại không có chuyện hỗn loạn chút nào, sạch sẻ ngăn nắp mà phồn vinh.
Giải thưởng năm này so với năm trước còn gấp đôi khiến cho gần 1 vạn nhân lực trong trang muốn đoạt giải cho mình, tất cả các chi nhánh hay thương đoàn đội đả rút về tham dự vào lể hội này.
Không chỉ đơn thuần tham dự giải đấu mà còn tranh thủ vơ vét thêm tài sản đám người đến dự thi, góp phần vào trị an đảm bảo giải đấu diễn ra suôn sẻ hay tham dự vào các tiệm sòng bạc mở ra tiếp đãi đám phú thương giàu có đánh cược.
Hay các chi nhánh cửa hàng buôn bán các sản phẩm được đám người quý tộc này thu mua khi đến, đây là một trong những cái lợi của việc tổ chức giải đấu cờ.

Người đến tham dự tiền nộp tham dự cực kỳ thấp ai cũng có thể đăng ký tham dự, nhưng chỉ cần đến nơi này ăn ở đâu uống ở đâu đây. Cho nên lại móc hầu bao ra chi trả, mà sản phẩm các loại phục vụ trong trang đều vượt trội.
Không chỉ thu về tài chính cho Thiên An mà còn cho đám dân chúng trong vùng có thêm nguồn tiền thu nhập từ các hàng hóa sản phẩm hay mở nhà nghĩ dừng chân.
Tất bậc mệt bở hơi tai chính là đám nhân viên của sơn trang khi tham dự vào quản lý điều hành các hoạt động.
7 vạn lượng vàng con số không hề nhỏ chút nào, nhưng tài chính của cải hốt về sau các vụ cá cước từ các thí sinh dự thi hay lợi nhuận từ các phú thương đến mua sản phẩm tiêu dùng còn vượt qua cả 7 vạn lượng vàng.
“ Thật phồn vinh, người qua lại nhộn nhịp nhưng lại trật tự, thuận phải nghịch trái” một lảo già tuổi tầm năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh đặc trưng nho sinh con mắt toát ra trí tuệ, râu trắng dài trên đầu tóc được buộc kỹ dựng đứng lên giống như một ngọn giáo vậy.
“ Thế nhân đều nói Thanh Y Lâu trang chủ, thân kiêm các nhà tài kinh quỷ thần, nhưng Hàn Phi bội phục nhất chính là bản lĩnh nấu rượu của vị công tử này, một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Thu Bạch Lộ, mười hai tràng tửu: Tang Rơi, Mới phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An,Tàn Sát Tô, Nguyên Chính, Hoa Quế, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Ngửi, Bàn Nhược đều là thế gian tuyệt phẩm rượu ngon” một tên tuấn tú công tử một bộ cẩm y màu tím đan xen, bên hông một mảnh ngọc bội đan xen. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Có người đến đây vì danh, vì lợi, hay đơn thuần muốn chơi cờ, mà sư huynh yêu rượu như mạng hẳn là vì thắng những vò rượu này mà đến đi” đứng bên cạnh có phần kém tuẫn lãng hơn, nhưng ánh mắt toát lên cơ trí cười nói.
“ Hiểu ta chỉ có sư đệ” thanh niên tuấn lãng cười cợt nói.
“ Đi thôi, không chậm trể thời gian” lão giả nhìn hai đồ đệ của mình lên tiếng, thân ảnh cất bước di chuyển trên con đường phố đông đúc hòa lẫn với dòng người mà đi, phía sau còn hai thân ảnh thiếu niên khác nho nhã tuấn mỹ dung mạo.
Nhóm 5 người này di chuyển làm kinh động không ít người dân quan sát, thậm chí không ít người trên các tòa lầu kiến trúc kinh ngạc lên. Có thể nói 5 người này đều là danh gia hiển hách thân phận.
Dẫn đầu lảo già chính là vai vế cao nhất Nho gia là người kế tục Khổng Từ cùng Mạnh Tử về sau, Tuân Khanh tự Tuân Tử.

Hai người đi gần hắn chính là sau này 2 vị Pháp gia trứ danh Lý Tư và Hàn Phi, cho đến hai người còn lại càng không kém là Tề Lồ Tam Kiệt sau này Nho Gia chưởng môn Phục Niệm, cùng nhị đương gia Nhan Lộ.
“ Không ngờ năm này còn kinh động đến cả Tuân Khanh”
Trên một tòa lầu các 5 tầng, ở tầng thứ năm một gian phòng xa hoa rộng rải chiếm cứ bên cửa sổ một nhóm người trung niên hoa quý y phục trong đó một lảo già mặc một bộ quân giáp gương mặt sắc bén cho người cảm nhận như một thanh lợi kiếm sắc bén, lảo nhân này vuốt râu cảm khái nói.
“Xem ra năm nay kinh động không ít” trung niên hoa quý y phục vuốt râu ngồi bên tay cầm chung rượu. Đang định uống liền kinh hô:“ Đó là Sở Nam Công"
Dưới lòng đường một lảo già gần đất xa trời lưng còng râu trắng đến chạm đất chống gậy run rẩy bước đi, hắn nhận ra nhân vật này chính là đại hiền giả nước Sở.
“ Anh Bố, thống lĩnh Lôi Báo quân đoàn, xem ra lần này không ít Binh Gia tướng tài các nước cũng tham dự vào”
So với lảo già chóng gậy lão nhân nhìn một tên tướng lĩnh mặc giáp đỏ, trên khôi giáp hai sợi râu cân dài vung vẩy phía sau lưng là một đôi song phủ hắn chính là tướng quân thống lĩnh một trong ba chi binh tinh nhuệ nhất nước Sở - Lôi Báo quân đoàn.
“ Nước Tần, đại tướng Mông Ngao, tướng tài mới nổi Vương Tiễn, Lý Tín, lảo tướng nước Ngụy Liêm Pha, nước Triệu Bàng Noãn, Yên Ý nước Yên, nước Sở Anh Bố, Cảnh Dương, nước Hàn Lưu Ý, xem ra không chỉ các lộ anh hùng các nước mà Binh gia tướng tài các nước cũng muốn phân cao thấp tại nơi này”
Trung niên hoa quý cảm khái nói, hắn thân phận cực kỳ vang danh việc hắn đến nơi này sớm đả kinh động không ít người, chính là tứ công tử một trong Bình Nguyên quân Triệu Thắng,mà lão nhân đối diện với hắn chính là tướng tài Binh Gia đại tướng nước Triệu lão tướng Lý Mục.
“ Cờ tướng so với vi kỷ lại ẩn chứa Binh Gia tinh túy, mỗi một ván đều thiên biến vạn hóa công thủ chuyển đổi trong nháy mắt, mỗi một quân cờ chính là một chi quân lực giúp cho Binh gia tướng lĩnh đối với hành quân đánh giặc thêm tinh tiến, từ khi nó ra đời phổ biến được Binh Gia ưa chuộng so với Vi Kỳ của Binh Thánh Tôn Tử còn thích hợp hơn rất nhiều, lại đơn giản dể chơi dể hiểu quân sỉ cũng thể dể dàng hiểu được, giúp tài bồi không ít tướng lĩnh trẻ tuổi” Nhân Thần Lý Mục cảm khái vuốt râu nói.
“ Đằng trước dường như có chuyện rất thú vị” Hàn Phi môi nhích lên độ cong mân mê cằm mình khi thấy con đường phía trước dòng người bị chẽn lại, đám nhân viên trong trang gương mặt biến ảo muốn nói lại thôi như nuốt con ruồi một dạng khi dòng người tích tụ càng nhiều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.