Thư Linh Ký

Chương 94: BẤT TRI TẾ DIỆP THÙY TÀI XUẤT




Q4 – BINH PHÁP – CHƯƠNG 93: BẤT TRI TẾ DIỆP THÙY TÀI XUẤT
Editor: Luna Huang
Từ tích tích đón kiếm, đến tích tích đón xe, rồi đến tích tích đánh người…
Chỉ có nửa tháng, Bác thành công thực hiện chuyển hình thăng cấp, bởi vậy có thể thấy được, một thứ gì đó quả thật có thể để tiềm lực của con người bạo phát, tỉ như nói bần cùng…
Được rồi, không thời gian nói nhảm nữa!
Trong điện quang hỏa thạch, huyết cương ma triều đã dâng trào mãnh liệt mà đến, sinh linh cây cỏ bị quét qua tất cả đều bị nuốt chửng, mấy huyết cương độc sứ ẩn núp trong huyết triều thôi động phệ hồn kỳ, thảm khói độc lục sắc như nộ trào kéo tới: “Lão tổ có lệnh, ai bắt giữ được tên tàn phế kia, được làm đệ tử chân truyền!”
Không nhìn, Cố Thất Tuyệt vẫn còn nghiêm túc trải thảm lông cho mình, bởi vì hắn cảm giác bệnh viêm khớp của mình lại tái phát, trái lại Bác rất nhiệt tình phổ cập cho mấy tu chân giả ——
“À, nếu nói tích tích đánh người, ý tứ nói đúng là, chỉ cần các ngươi gọi khẩn cấp, chúng ta sẽ ở trong một khắc đồng hồ cấp tốc chạy tới, giúp các ngươi đánh mục tiêu các ngươi chỉ định, sau đó căn cứ trình độ đánh mà thu lệ phí, hợp lý, giá cả công khai, phục vụ chu đáo. . .”
Đừng nói nữa, không phải là trả thù lao sao?
Mấy tu chân giả nghe được mục trừng khẩu ngốc, mắt thấy huyết cương ma triều ngoài mấy trăm trượng đã cuộn trào mãnh liệt tới, dưới tình thế cấp bách thẳng thắn cái gì cũng không nói, trực tiếp xuất ra một túi linh thạch lớn, rầm rung động ném ở trên Thanh Đồng chiến xa.

Hầu như đồng thời, huyết cương ma triều rốt cục gào thét tới, xích hồng huyết chợt bay lên trời, dường như kinh đào nộ trào cuồng bạo đánh xuống, mấy huyết cương độc sứ thúc đẩy huyết vụ, trong ma triều ngưng tụ ra quỷ diện dữ tợn, mở miệng đầy răng nanh um tùm, bén nhọn gào to một tiếng: “Kiến hôi. . .”
Phanh!
Còn chưa nói hết, một móng ngựa tuyết trắng lửa cháy mạnh thiêu đốt, đã hung tàn oanh qua đây!
Huyết cương ma triều cái gì, thảm lục khói độc cái gì, trực tiếp đã bị đánh cho phá thành mảnh nhỏ, huyết cương độc sứ xuất khẩu uy hiếp kia ngây ra như phỗng, cứ như vậy nhìn móng ngựa tuyết trắng gào thét tới, trọng trọng nện ở trên xương sống mũi của hắn!
Một phần ba giây sau, người này đã bị đạp trên mặt đất, trên ót bị móng ngựa tuyết trắng trấn giữ, gương mặt cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, điên cuồng giãy giụa thế nào đều không bò dậy nổi.
Vọng Thư Uyển
“Ha ha, kiến hôi?” Bác không đạp người thèm để ý chút nào, lại quay đầu cười híp mắt giao lưu với mấy tu chân giả, “Thế nào, một cái móng này, tiêu năm trăm linh thạch của các ngươi, có phải rất rẻ rồi hay không?”
“Đây là. . . Tích tích đánh người. . .” Mấy tu chân giả đột nhiên cảm thấy tâm tình rất phức tạp, không biết là nên vui mừng, hay là nên đau lòng linh thạch nữa.
Nhìn nhìn lại đối diện, mấy huyết cương độc sứ may mắn tránh được, cũng sớm đã vẻ mặt dại ra, chỉ bất quá ngốc trệ sau một lát, bọn họ đột nhiên giận tím mặt, một người trong đó trực tiếp thôi động phệ hồn kỳ, dữ tợn quát dẹp đường: “Yêu. . .”
Oanh!

Còn chưa kịp nói xong, người này cũng bị một móng đạp nằm trên mặt đất, Bác không thèm để ý chút nào đạp đầu người như đạp bí đỏ vậy, lại đằng đằng sát khí nhìn bốn phía: “Còn? Có? Ai?”
Gió lạnh thổi qua, mấy huyết cương độc sứ đột nhiên rùng mình, có loại cảm giác may mắn rất kỳ quái, cho nên nói, nếu như người mở miệng lúc nãy là chúng ta. . .
“Một móng này, ba trăm linh thạch.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang quay đầu, báo cái giá với mấy tu chân giả.
Vắng vẻ, trong cốc hoàn toàn yên tĩnh. . .
Mấy giây qua đi, còn thừa lại mấy huyết cương độc sứ vẻ mặt kinh hãi, đột nhiên nhất tề gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự xoay người thoát đi, còn không quên thôi động mấy trăm con phi cầm tẩu thú huyết cương kéo dài công kích.
“Lão Cố, đến ngươi.” Bác mạn điều tư lý quay đầu.
“Nga. . .” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nằm ở trên xe lăn, nhấp một hớp nước mực trà Tùng Tùng dâng lên, thấm giọng một cái, ho nhẹ hai ba cái, mở miệng nói ——
“Bích Ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao, bất tri tế diệp thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao. . .”

Một bài《 Vịnh Liễu 》thanh tân đạm nhã, dư âm thản nhiên quanh quẩn, rồi lại dường như có mực quang rung động, tràn ngập trong sơn cốc.
Gần trong nháy mắt, hơn mười cây trong trời đông giá rét trong cốc, đột nhiên sống lại trong gió vào đông lạnh này, cấp tốc sinh trưởng cành nhánh, vô số cành nhánh non thực sự phảng phất như lục ti thao (Luna: lụa tơ xanh), dường như có linh thức mà nảy lên, mò hướng huyết cương ma triều mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Lục quang nhàn nhạt lóng lánh qua đi, phi cầm tẩu thú huyết cương cũng tốt, huyết cương độc sứ đang ở đào tẩu cũng tốt, tất cả đều bị cành liễu cuốn lấy dường như bánh chưng, giãy giụa thế nào đều tránh không thoát được.
“Lão tổ, lão tổ cứu chúng ta.” Mấy huyết cương độc sứ kinh hãi kêu cứu, cho dù giãy giụa như thế nào đi nữa, nhưng cành vẫn đang dường như pháp bảo, vây bọn họ vô pháp hành động.
Gần trong nháy mắt, phảng phất ý thức được chạy không thoát, cấm chế thần hồn giấu ở bên trong cơ thể của bọn họ chợt phát động, mấy huyết cương độc sứ chỉ tới kịp kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời thần hồn tiêu tán.
Đã không có khống chế của bọn họ, mấy trăm huyết cương tức khắc ầm ầm ngã xuống đất, gió lạnh giữa trưa gào thét mà qua, tất cả đều hóa thành vụ khí huyết sắc tiêu tán ở trên hư không.
“Đáng tiếc, đập thêm vài móng nữa còn có thể thu lệ phí.” Bác rất tiếc hận thở dài, lại nhìn mấy tu chân giả ngây người như phỗng, “Lên xe, lên xe, trở về thành sẽ không thu tiền của các ngươi nữa a.”
Được rồi, nói cái gì đó, mấy tu chân giả mau lên xe, sau một lát, Thanh Đồng chiến xa ầm ầm một tiếng, bị bám khí lãng như nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cuồng bạo hung mãnh nghênh ngang mà đi, trong gió rét còn có thể mơ hồ nghe được thanh âm hưng phấn của Bác ——
“Nào, cất kỹ lệnh phù này, sau này nếu như gặp lại người mà các ngươi đánh không lại, liền gọi chúng ta, tích tích đánh người, sứ mệnh tất đạt!”
Trong ánh nắng màu vàng, tiếng vọng dư âm, nguyên bản sơn cốc tiếng động lớn dần dần khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại có huyết vụ nhàn nhạt, còn phiêu đãng ở trong không khí.
Chỉ là sau một khắc, huyết vụ đột nhiên sẽ lại ngưng tụ, kèm theo quang mang kỳ lạ lóng lánh, năm sáu thân ảnh chợt xuất hiện, vị huyết bào hồng tinh ở giữa kia, trên mặt mũi cứng ngắc tràn ngập sát khí dữ tợn, chính là vạn độc huyết cương lão tổ thật lâu chưa từng hiện hình.

Nheo hung mục lại, hắn không có nói tiếp, thế nhưng mấy huyết cương độc sứ theo tới, đã yên lặng bổ túc ở trong lòng, nếu không phải đánh không lại người bị bệnh thần kinh kia, chúng ta sớm đã giết tới cửa rồi!
vongthuuyen.com
Bất quá lời này ai cũng không dám nói, nên đến cuối cùng, mấy huyết cương độc sứ chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, thận trọng mở miệng hỏi: “Lão tổ, nên ứng phó như thế nào mới tốt, một người một ngựa này nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, làm hại chúng ta cực kỳ không dễ thu được thần hồn, không bằng. . . Chúng ta đổi tiên thành khác?”
“Không được!” Vẻ mặt của vạn độc huyết cương lão tổ vẻ giận dữ quát dẹp đường, “Tiên thành phía nam của Doanh Châu giới, còn có nơi nào yếu hơn Thiên Nguyên Tiên thành, nếu như đụng với đại năng trấn giữ tiên thành. . . Huống chi, phụ cận Thiên Nguyên thành có tài liệu có chúng ta luyện chế huyết cương cần, vị chủ thượng kia cũng muốn chúng ta đối phó Thiên Nguyên Tiên thành!”
“Thế nhưng. . .” Mấy huyết cương độc sứ muốn nói lại thôi, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nói, “Nhưng là bây giờ, bị hai hỗn trướng này ngăn cản, đại kế luyện chế vạn độc huyết cương của chúng ta. . .”
Phẫn nộ, vạn độc huyết cương lão tổ phẫn nộ đến ngực kịch liệt phập phồng, qua tròn một khắc đồng hồ, lúc này mới hít một hơi thật sâu, hung hăng cắn răng nói: “Hai hỗn trướng kia, thật cho rằng bổn tổ không đối phó được bọn họ? Truyền lệnh xuống cho ta, triệu tập mười hai phi cầm tẩu thú huyết cương ra, bố trí mai phục diệt sát hai người bọn họ trước!”
“Việc này không thể a!” Mấy huyết cương độc sứ nhất thời biến sắc, “Lão tổ, phi cầm tẩu thú vừa luyện chế hoàn thành, nếu là mạnh mẽ thôi động, sợ là sẽ phải cắt đứt luyện chế nguyên khí đại thương, không có mấy năm vô pháp chữa trị.”
“Không lo được nhiều như vậy!” Huyết cương lão tổ vẻ mặt vặn vẹo oán hận nói, “Cùng với vây ở chỗ này, chẳng bằng động trước dùng phi cầm tẩu thú diệt sát bọn họ, chỉ cần loại bỏ hai người này, Thiên Nguyên Tiên thành mặc sức chúng ta muốn làm gì thì làm. . . Hay là nói, các ngươi dự định chuyển bản thân thành huyết cương, đi đối phó hai hỗn trướng kia?”
Hoàn toàn chưa có ý nghĩ này, mấy huyết cương độc sứ rùng mình, vội vã cúi đầu lĩnh mệnh, cũng không dám nói thêm nửa câu nữa.
Không nhìn bọn họ, vạn độc huyết cương lão tổ mở hung mục, nhìn Thanh Đồng chiến xa bị bám bụi mù tràn ngập, qua thật lâu sau, vẻ mặt dữ tợn thôi động huyết vụ, dường như triều dâng sóng dữ, hung tàn bay lên không, nuốt chửng toàn bộ vòm trời ——
“Truyền lệnh xuống, ba ngày sau, bổn tổ muốn xem hai hỗn trướng kia, thần hồn câu diệt phấn thân toái cốt!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.