Thư Linh Ký

Chương 324: 323 Hoang Thành





Q11 – SƠN HẢI – CHƯƠNG: 323: HOANG THÀNH

Dịch giả: Luna Wong

Không biết đi quyên qua bóng đêm bao lâu. . .

Nhưng ở trong cuồng phong gào thét, khi Nhạc Ngũ Âm tận lực mở mắt, muốn nhin rõ tình cảnh chung quanh, trong bóng tối phía trước, đột nhiên lóng lánh dương quang sáng sủa. . .

“Đó là?” Nhạc Ngũ Âm cơ hồ là theo bản năng che mắt.

Mà ngay trong nháy mắt này, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt sau lưng nàng chợt bạo phát, lấy lực lượng càng thêm cuồng bạo, ầm ầm thôi động nàng, trực tiếp đánh về phía vị trí ánh dương quang sáng sủa kia.

“A!” Nhạc Ngũ Âm không tự chủ được kinh hô một tiếng, cả người nhất thời đụng vào trong ánh nắng sáng sủa.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể không trọng lực, giống như là phiêu phù ở trong hư không, ngay sau đó lại trong một cái chớp mắt ngắn ngủi qua đi, bỗng nhiên gào thét hạ xuống!

Phanh!

Cũng may cách mặt đất cũng không tính là cao, nàng luống cuống tay chân ngã trên mặt đất, mặc dù có chút đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn là loạng choạng đứng lên, biểu tình mờ mịt ngẩng đầu: “Ở đây, nơi này là. . .”


Rất thần kỳ, xuất phát thì vẫn là đêm tối, nhưng lúc này khi nàng ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt, lại là dương quang sáng sủa và cột khói thiêu đốt. . . Chờ một chút, cột khói?

Trong sát na, nhìn cột khói thanh sắc thiêu đốt trong hư không kia, thần tình của Nhạc Ngũ Âm đột nhiên kinh ngạc, cơ hồ là theo bản năng ngắm hướng bốn phía.

Xuất hiện ở nàng trong tầm mắt, là một tòa thành trì của nhân tộc đang thiêu đốt trong lửa cháy mạnh sôi trào, trong thành trì lớn như vậy, lúc này đã trống rỗng, phòng ốc đều bị châm lửa, tựa hồ vừa đã trải qua một lần rút quân đại quy mô, khắp nơi trên đường phố đều là vật tư rơi lả tả.

“Nơi này là?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt nhìn bốn phía, rồi lại ngửi một cái, mơ hồ tựa hồ ngửi được trong không khí có loại mùi máu tanh.

Hầu như ở đồng thời, trong bụi mù xa xa, đột nhiên truyền đến tiếng gào thét dữ tợn, trong đó tràn đầy khí tức tàn bạo giết chóc, tựa hồ đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.

“Thiên ma?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, chợt trợn to con ngươi.

Phán đoán của nàng rất chính xác, ở trong sát na này, cuồng phong thổi qua, sương mù dày đặc trên đường phố xa xa đột nhiên tản ra, mười mấy con vực ngoại thiên ma dữ tợn hung ác, bỗng nhiên từ trong sương mù dày đặc nhảy ra, hai mắt đỏ bừng lóng lánh quang mang tàn bạo, đồng loạt nhìn phía bên này.

Chỉ một cái chớp mắt qua đi, sau khi nhìn thấy thân ảnh cô đơn của Nhạc Ngũ Âm, mười mấy con vực ngoại thiên ma đột nhiên lộ ra biểu tình tham lam, ngay sau đó đồng loạt rống giận, giống như bầy sói bỗng nhiên xông lên: “Thực vật! Là thực vật!”

“Chết tiệt!” Nhạc Ngũ Âm hoảng sợ biến sắc, cơ hồ là theo bản năng xoay người thoát đi.

Nhưng tốc độ của nàng, làm sao có thể hơn được những con vực ngoại thiên ma này, chỉ là trong nháy mắt, mười mấy con vực ngoại thiên ma đã đuổi tới, con thiên ma thủ lĩnh dẫn đầu kia tàn bạo gào thét, bỗng nhiên nhảy lên thật cao, lợi trảo mang theo hàn quang lạnh như băng, hung tợn chụp vào Nhạc Ngũ Âm.

Phía sau cuồng phong gào thét, trong lòng Nhạc Ngũ Âm nghiêm nghị, khẽ cắn môi chợt xoay người, lập tức khảy dây đàn tỳ bà.


Âm hưởng của dây đàn, phong nhận chợt đánh ra, thiên ma thủ lĩnh ngoan độc vươn tay ra lấy làm kinh hãi, gần trong gang tấc, căn bản không kịp phòng bị, nhất thời bị phong nhận đánh cho bay rớt ra ngoài.

“Cái gì?” Phía sau hơn mười con vực ngoại thiên ma lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức phẫn nộ gầm thét, dường như nộ trào vậy hung mãnh xông lên.

Muốn tránh cũng không được, Nhạc Ngũ Âm ngược lại kích phát ý chí chiến đấu, váy sam nga hoàng theo gió phất phới, ôm ngược tỳ bà khảy dây đàn, trong miệng ngâm xướng nói ——

Bookwaves.com.vn
“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh! Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản;

Không lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khán bất kiến. Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân? Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên chích tương tự.”

Hành văn liền mạch lưu loát, dù sao cũng sao chép nhiều lần như vậy, lần này nàng đọc ra, dĩ nhiên không có bất kỳ vấp nào. . .

Trong sát na, quang mang màu mực nổi lên trên tỳ bà, rồi lại chợt xông về phía chân trời, nguyên bản bầu trời trong xanh, đột nhiên chuyển hóa thành cảnh tượng trăng sáng nhô lên cao, một vầng trăng tròn ở trong hư không, tỏa ra ánh trăng hôn hoàng sáng tỏ.

Ánh trăng ngâm mình mà đến, hơn mười con vực ngoại thiên ma bị bao phủ ở trong quang mang màu mực, đột nhiên đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được già yếu đi, trong nháy suy yếu vô lực, đến tiếng gầm gừ đều biến mất.

Hô, ngay sau đó, phong nhận lần thứ hai gào thét mà qua, nhất thời bắn cho tất cả chúng nó đều lật ngã trên mặt đất.

Nói lầm bầm, cũng bất quá như vậy thôi, Nhạc Ngũ Âm một kích đắc thủ, lòng tin tăng nhiều ngẩng đầu lên: “Ngân gia nói như thế nào đi nữa, cũng là cùng quân thượng đấu qua với ma quân, chỉ bằng những thứ thiên ma phổ thông như các ngươi, cũng muốn. . .”

Còn chưa kịp nói xong, chờ nàng ngẩng đầu một cái, trông thấy trong sương mù dày đặc xa xa lại có mấy trăm con vực ngoại thiên ma lao ra, nhất thời hít một hơi lãnh khí, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

“Bắt nữ nhân này!” Hậu phương vực ngoại thiên ma dữ tợn rít gào, đằng đằng sát khí hung mãnh đuổi theo.

Linh lực không đủ, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể hoảng loạn đào tẩu, âm thầm âm thầm kêu khổ, dọc theo nhai đạo chạy ra hướng ngoài thành.

Nhìn từ tình hình này, thì chi nghịch luân chắc là thành công, nàng quả thực về tới thời gian mấy ngàn năm trước khi vực ngoại thiên ma xâm lấn rồi, bằng không cũng rất khó giải thích, vì sao trong thành trì của nhân tộc, gặp phải nhiều vực ngoại thiên ma như vậy.

Nhưng vấn đề là, địa điểm rớt xuống này cũng chọn quá tốt, vừa lúc lọt vào trong vòng vây của vực ngoại thiên ma, hết lần này tới lần khác lại thất tán với quân thượng, cũng không biết quân thượng bây giờ ở địa phương nào.

Rống!

Nàng chưa kịp nghĩ rõ ràng, nhai đạo phía trước trong sương mù dày đặc, chợt lại truyền tới tiếng rít gào dữ tợn, ngay sau đó hơn một nghìn con vực ngoại thiên ma chen chúc ra, chờ thấy thân ảnh của nàng, nhất thời dữ tợn cuộn trào mãnh liệt mà đến.

“Chết tiệt!” Trước sau đều có vực ngoại thiên ma, Nhạc Ngũ Âm thất kinh, hoảng không chọn đường chuyển hướng, chạy vào đường nhỏ bên cạnh.

Bookwaves.com.vn
Chỉ là nàng chưa kịp lao ra quá xa, phòng ốc bên cạnh đột nhiên nổ tung, một con ma trảo thật lớn từ đó lộ ra, mang theo lực lượng kinh khủng của mãnh thú xé nát, dữ tợn tàn bạo hung hăng cào xuống.

Không kịp phòng bị, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể ở trong điện quang hỏa thạch, miễn cưỡng giơ tỳ bà lên ngăn trở, ngay sau đó đã bị ma trảo đánh vào trên tỳ bà, nhất thời thân bất do kỷ bay lên trời, dường như diều đứt dây vậy, rơi vào trên phòng ốc phụ cận.


Nàng chưa kịp chật vật đứng lên, vực ngoại thiên ma bốn phía sớm đã chen chúc tới, hơn một nghìn con thiên ma dường như đen kịt triều dâng, từ bốn phương tám hướng cuồng bạo vây lên, răng nanh trắng hếu lóng lánh quang mang băng lãnh, tiếng gầm gừ dữ tợn quanh quẩn ở trên hư không.

Mà ở trong vòng vây để kẻ khác hít thở không thông này, con thiên ma tướng thật lớn từ trong phòng ốc xông ra ngoài kia, càng ngẩng thân thể thật lớn, bộc phát ra tiếng nhe răng cười chói tai, hơn mười con mắt đỏ bừng đồng loạt mở, tham lam nhìn phía Nhạc Ngũ Âm: “Nhìn xem kìa, bổn ma phát hiện ra cái gì, một khối điểm tâm ngon miệng. . .”

Bất chấp đáp lại châm chọc của đối phương, Nhạc Ngũ Âm bưng cánh tay bị thương chậm rãi lui về phía sau, rồi lại thần tình nghiêm túc giơ tỳ bà ngọc thạch lên, đến loại thời khắc nguy cơ này, nàng trái lại triệt để tỉnh táo lại.

“Muốn phản kháng sao?” Thiên ma quân thật lớn cư cao lâm hạ quan sát nàng, “Bổn ma thích nhất thấy hình dạng giãy dụa của những thứ tộc loại thấp hơn này như ai các ngươi, vậy. . . Xé nát nàng!”

Ầm!

Trong sát na, bốn phía hơn một nghìn con vực ngoại thiên ma, đồng loạt phát sinh tiếng rít gào dữ tợn, dường như triều dâng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt mà đến, vô số răng nanh lợi trảo bỗng nhiên mở, ở trong mặt trời chói chang lóng lánh quang mang băng lãnh, cuồng bạo nhằm phía Nhạc Ngũ Âm.

“Cô nãi nãi liều mạng với các ngươi!” Nhạc Ngũ Âm trợn tròn đôi mắt, giận dữ giơ tỳ bà lên, “Cho dù chết, cũng phải kéo. . .”

Tê!

Một tiếng huýt sáo dài, chợt từ ngoài thành truyền đến, đánh cho thành trì bỗng nhiên rung động!

Cái gì, thiên ma tướng thật lớn cũng tốt, hơn một nghìn con vực ngoại thiên ma cũng tốt, tất cả đều giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, sau đó, chúng nó liền thấy. . .

Một đạo quang!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.