Dịch giả: Tiểu Băng
Thông Minh Điện lại sụp.
Mới xây dựng xong chưa được nửa tháng, Thông Minh Điện lại nổ tanh bành.
Nó lại sụp tan hoang.
Cũng may nhờ biến cố lần trước, thị vệ của vương phủ đã có chút kinh nghiệm, biết chiến đấu ở nơi này hoàn toàn vượt xa khả năng của họ, nên ngay khi thấy có dấu hiệu chiến đấu, họ đều rời đi thật xa, đợi tới khi tất cả mọi việc chấm dứt, mới dè dặt cẩn thận trở về vương phủ.
Dù sao vị Hoàng Đế kia mới đăng cơ lên vị trí không lâu, đã ép hai cha con Cổ Tiễn Quân, Cổ Phương Thiên phải rời vương phủ, nếu các thị vệ không phải được thưởng nhiều, ai mà muốn ở lại đây bán mạng cho y!
Phía chân trời, bầu trời đã sáng trắng.
Hạ Hầu Hạo Ngọc ngồi trên ghế rồng, xung quanh toàn là hài cốt.
Y híp mắt, vuốt ve vật trong tay.
Nó là một quả cầu lúc sáng lúc tối lập loè, bên trong như là có thứ gì đó.
Hạ Hầu Hạo Ngọc buồn rầu lắc đầu.
Y không hiểu được vì sao những người này đều muốn phản bội y.
Thậm chí đến thời khắc cuối cùng, y mới biết, cái lão già đã đi theo y hơn trăm năm mạnh mẽ tới mức độ nào.
Tuy rằng cuối cùng, y vẫn thắng.
Nhưng y không hề thấy vui chút nào.
Y nhanh chóng ép sự buồn lòng đó xuống.
Y nhớ mang máng năm đó y hỏi thái tử con mình rằng: "Như thế nào là Đế Vương chi đạo?"
Thằng bé ngốc đó lúc ấy đã cười rạng rỡ trả lời cho y nghe y như trong sách.
Nhân, yêu, chế hành gì gì đó.
Thế nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc lại lắc đầu, nói: "Đế Vương chi đạo, chỉ có hai chữ, lấy hay bỏ mà thôi.”
Đúng vậy, lấy hay bỏ, đây mới chính là Đế Vương chi đạo của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y chợt nở nụ cười, ngón tay khẽ búng, quả cầu ánh sáng trong tay bay lên không trung.
Ánh sáng trong quả cầu lưu chuyển, hiện ra một gương mặt già nua, là anh linh của Ẩn Nguyên, một anh linh ngay cả Tống Táng giả cũng tiễn đưa không được.
Hạ Hầu Hạo Ngọc khẽ vẫy tay áo, một số vật khác bay ra.
Một cái hồ lô, một quyển trục.
"Vương công công, Phù Tam Thiên, Quan Thương Hải.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc nhắc đi nhắc lại mấy cái tên này, thở dài một hơi, "Các ngươi không hiểu trẫm a."
Nói xong, linh lực trong cơ thể y phồng lên, mênh mông, ba vật kia rung lên kịch liệt, sau đó vỡ nát thành bột phấn.
Hạ Hầu Hạo Ngọc ngửa đầu nhìn đám bột phấn rơi xuống.
Ánh mắt thâm sâu.
Như đang nhớ lại những cái gì đó.
Hoặc như đang chào tạm biệt với cái gì đó.
Mười lăm thân ảnh lại hiện ra sau lưng y.
"Năm Vương mười ba Hầu của trẫm, Anh Vương đã chết tại Trường An, Trấn Tây Thần Hầu đã chết tại Lai Vân, Võ Vương đã chết tại Tây Lĩnh. Mười tám mất đi ba, tuy rằng bớt chút, nhưng vậy cũng đủ rồi.” Y nói, nhìn về chân trời phía tây, ánh mắt như muốn xuyên qua núi non sông ngòi, xuyên qua tầng tầng sương mù, chạy tới một nơi nào đó xa xôi. “Thiên Nhân buông xuống, các ngươi đi trước một bước, trẫm sẽ tới sau các ngươi.”
Y còn chưa nói xong, mười lăm thân ảnh sau lưng đã hóa thành những làn hắc quang, bắn về phía tây.
Đến khi họ biến mất, mi tâm Hạ Hầu Hạo Ngọc hiện ra một dấu màu lam.
Đôi mắt hóa thành màu xanh thẳm, trước mặt xuất hiện một thân ảnh bọc trong áo đen, hiện ra từ trong hư không.
"Thế nào?" Hạ Hầu Hạo Ngọc hỏi, giọng nói đầy uy nghiêm. Khi y nói, mọi âm thanh trong trời đất đều im bặt, tuyết đang rơi cũng nhẹ hẳn đi, như đang tôn kính y.
"Tiểu tử kia đã mời được Đằng xà làm trợ thủ cho mình.” Bóng đen đáp, cơ thể hơi run run.
"Vì vậy các ngươi lại thất bại?" Ánh sáng màu lam trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc càng tăng thêm.
Áo đen cúi đầu im lặng.
"Cư Bỉ thật là kém cỏi, dạy ra một đám phế vật vô dụng.” Hạ Hầu Hạo Ngọc hừ lạnh, "Vậy kế tiếp, các ngươi định làm như thế nào? Con nghiệt chủng đó đã đi theo Tô Trường An, các ngươi có ra tay nữa hay không?”
Y ngửa đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm: "Có người ở trên trời người vẫn đang nhìn theo hắn, mà ta, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ta không giúp được các ngươi.”
"Đại nhân yên tâm, trên đời này người có Hắc Thần nhất mạch không chỉ có một mình Cổ Tiễn Quân.” Bóng đen đáp lại.
"A?" Hạ Hầu Hạo Ngọc cau mày, "Các ngươi đã tìm được cô ta?"
Bóng đen lắc đầu: "Không, là cô ta đã tìm được chúng ta.”
"Cô ta tìm các ngươi?" Hạ Hầu Hạo Ngọc sững ra, vui vẻ, "Hay, hay lắm, thế giới này thật đúng là càng ngày càng thú vị.”
Nói xong, y khoát tay áo, nói thêm: "Ngươi lui ra đi, hai tên Chúc Âm Thụ Hợi không biết đang làm cái quỷ gì nữa, biết ta xuất thế cũng không tới gặp ta, Tất Phương chuyển sinh cuối cùng ở nơi nào ta cũng không biết, Oa Hoàng vẫn còn bị nhốt ở trong Thần Mộ, nhưng ít ngày nữa sẽ trở về, đám Hắc Thần nhất mạch các ngươi phải nhanh lên một chút, không có minh hữu, mới vừa phục sinh lại bị phong ấn rất là không tốt.”
Bóng đen cung kính cong người thi lễ: "Tại hạ đã biết.” Nói xong, thân thể mờ dần, biến mất trong hư không.
Màu lam trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc lóe lên, sau đó dần nhạt đi, tới lúc y lại mở mắt, màu lam đã hoàn toàn biến mất, y lại trở lại như lúc ban đầu.
Y nghi hoặc nhìn hai bàn tay mình, cảm thấy vừa rồi hình như đã xảy ra một chuyện gì đó, nhưng y lại không nhớ được.
Chuyện kì quái này dạo gần đây cứ thi thoảng lại xảy ra trên người y.
Lúc mới đầu còn kinh ngạc, đến bây giờ thì đã quen.
Y lắc lắc đầu, cười tàn nhẫn.
"Ta mặc kệ ngươi là ai, vì sao trốn ở trong người trẫm, nhưng nhất định sẽ có một ngày trẫm bắt được ngươi, đem ngươi ngũ mã phanh thây!"
Nói xong, y nhìn đống hài cốt dưới chân, rồi quay đi.
Y vung tay áo, linh áp đẩy ra.
Thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bắn về hướng tây.
---o0o---