Thư Kiếm Trường An

Chương 70: Thôn phệ Thần




Dịch giả: Tiểu Băng
Ăn thần.
Con rắn này cuồng vọng tới mức nào mới dám nói như vậy?! Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của các Hắc Thần, dù có rơi vào hoàn cảnh khó khăn, phải cẩn thận từng li từng tí khi ở ẩn tại nhân gian, nhưng trong đáy lòng chúng vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo của một vị thần.
Chúng quyết định không thương lượng gì với Đằng xà nữa.
Ba tên liếc nhau, tản ra vây quanh Đằng xà.
Như nhìn ra ý đồ của Thần tộc, con mắt Đằng xà lóe lên vẻ trêu tức, nó há miệng, một làn yêu khí màu tím phun về phía ba Thần tộc.
Ba Hắc Thần sầm mặt, tay bắt ấn.
Một làn âm phong chợt nổi lên.
Tà lực đen ngòm tuôn ra, đôi mắt rực huyết quang, dưới lớp áo đen, bắp thịt nổi vồng lên, cái áo không còn bọc nổi thân hình của chúng, bị xé rách toang, lộ ra làn da đen thui và mùi hư thối nồng nặc.
Yêu khí tím đã bay tới, ba Hắc Thần hét to, một tấm màn ngăn màu đen do tà lực tạo thành xuất hiện, cản yêu khí ở lại bên ngoài.
Cái đầu rắn to tướng lại há ra, yêu khí cuồn cuộn tiếp nối công kích tới, làm tấm màn chắn màu đen rung lên bần bật.
Hai bên giằng co một lúc, một tiếng vỡ tan thanh thúy, tấm màn ngăn màu đen vỡ tan tành.
Ba cái áo đen cũng tan nát, lộ ra hoàn toàn thân hình của ba Hắc Thần.
Chúng cao cả năm trượng, mặt xanh nanh vàng, quanh thân có một lớp áo giáp màu đen lấp lóe ánh đỏ, sau lưng là một cặp cánh xương cực to, mỗi khi nó vẫy, sẽ tạo thành những đợt cương phong mạnh mẽ.
Tên Bán Thần có bốn cánh tay, mỗi cánh tay cầm một món vũ khí.
Cả ba cùng lúc công kích về phía Đằng xà.
Đằng xà thấy Yêu khí không có hiệu quả, thì vặn mình một cái, tuyết ở xung quanh cuốn lên theo làn cương phong mãnh liệt, để cản bước chân của ba Hắc Thần.
Nhưng đám Hắc Thần cũng đã vẫy cánh, cương phong do những cặp cánh to tướng ấy tạo ra không thua kém gì cương phong do Đằng xà cuốn tới, hai bên giao kích với nhau, cả hai đều tan biến.
Đám Hắc Thần xông tới.
Vũ khí sắc lẻm trong tay đâm thẳng vào thân thể của Đằng xà.
Những vũ khí này hiển nhiên là vật phi phàm, trên thân Đằng xà vốn có lớp lân giáp rất cứng chắc, thế mà lại dễ dàng bị những vũ khí kia đâm thủng, máu nóng phun ra, mang theo khí đen đậm mùi hư thối.
Đằng xà bị đau, phẫn nộ gầm lên.
Tô Trường An nhíu mày.
Các Hắc Thần này mạnh hơn hắn nghĩ.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, vì trên đường đi, hắn và Đằng xà đã có một cuộc nói chuyện với nhau.
Tô Trường An rất tin vào vị Yêu Quân ẩn cư cả ngàn năm này.
Nếu so với nó, Ngọc Hành sư thúc tổ ngay ở khi thời kì toàn thịnh cũng không thể thắng được nó.
Vì con Đằng xà này không chỉ là xà, mà nó còn có thể hóa thành rồng bất cứ lúc nào!
Đằng xà rít vang, thân thể nó bắt đầu biến đổi.
Đỉnh đầu nó nứt ra, từ trong thân thể bắt đầu có thứ gì đó rục rịch mọc dài ra.
Khí thế của nó tăng lên vùn vụt.
Yêu khí quanh thân nó cũng bắt đầu biến đổi.
Dần hóa thành long khí cuồn cuộn.
Trên đầu nó mọc ra một cái sừng màu vàng, dưới bụng thò ra bốn cái móng vuốt sắc lẻm.
Nó đã không còn là rắn, mà rõ ràng chính là một con rồng!
"Rống!"
Tiếng rắn rít từ trong miệng nó đã biến thành tiếng rồng ngâm.
Một tiếng long ngâm, tất cả thú vật thụp xuống, đất trời biến sắc.
Nó như quân vương đứng ngạo nghễ, mây ở trên cao cuồn cuộn nhào xuống dưới thân nó.
Có câu "vân tòng long, phong tòng hổ".
Đằng xà tuy còn chưa hóa thành hình rồng, nhưng một thân long uy cũng đã hoàn thành chỉnh thể.
"Ngươi đã tu thành Giao Long!!!" Hắc Thần hoảng sợ, "Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!"
"Đại nghịch bất đạo? Trong trời đất này, trước là Thần tộc các ngươi cầm giữ thiên đạo, sau lại có Thiên Nhân bóp chặt lấy trời đất! Vì sao chỉ có các ngươi là được làm điều ấy? Ta muốn hóa rồng, chính là thuận với ý trời, còn bọn thần các ngươi đã áp chế ta nghìn năm, khiến ta không thể vấn đỉnh đại đạo. Hôm nay, ta sẽ ăn thần, ngày khác khi ta thành đại đạo, sẽ đi đến Thiên Cung, giết cái đám Thiên Nhân tự cho mình là đúng đó!"
Đằng xà bị lời nói của Hắc Thần khơi dậy sự tức giận trong lòng, nó gầm vang, phóng tới.
Đất trời nổi lên sấm sét, không biết là vì Đằng xà, hay vì sự đại nghịch bất đạo của nó.
Nhưng chúng không thể cản đường được Đằng xà. Tốc độ của nó cực nhanh, gần như không thể nào nhìn thấy kịp, thân thể nó đâm xuyên qua thân thể của ba Hắc Thần.
Ánh sắc trong mắt ba Hắc Thần khựng lại.
Bọn chúng từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất.
Đằng xà lại hóa thành con rắn nhỏ chỉ bằng ngón trỏ, rơi xuống vai Tô Trường An, đôi mắt sáng rực trở nên ảm đạm.
"Tiểu tử, Xà gia gia lần này giúp ngươi, điều ngươi đã hứa với ta ngươi không được quên.” Nó nói, giọng yếu xìu, rõ ràng một kích vừa rồi đã mang tới tiêu hao cực lớn với nó.
"Tiền bối yên tâm, Trường An đã nói là làm.” Tô Trường An cảm kích gật đầu.
Con rắn nhỏ gật gù vui vẻ.
"Chỉ mong ngươi sống được tới lúc đó. Chuyện ngươi muốn làm quá là hung hiểm, nếu ngươi chết, vậy chuyện của Xà gia gia coi như toi. Cho nên tiểu tử ngươi tốt nhất là tính mạng cứng rắn một chút, đừng để tự nhiên chết đi nha.” Nói xong, con rắn nhỏ ngáp một cái, chui vào trong tay áo Tô Trường An.
"Tiền bối yên tâm, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, làm sao dễ dàng chết đi được.”
Tô Trường An đáp, nhìn ba tên Hắc Thần hấp hối trên mặt tuyết.
Mặt hắn lạnh băng.
Chuyện Đằng xà hứa với hắn nó đã làm được, còn việc hắn phải làm thì giờ mới bắt đầu.
Hắn đi tới chỗ ba Hắc Thần.
Từ trên cao nhìn xuống chúng.
So với hai Thứ Thần, Bán Thần vẫn còn khí lực để nói chuyện. Y nhìn Tô Trường An, miệng trào ra máu tươi màu vàng nhạt.
"Không ngờ chúng ta ở ẩn nghìn năm cuối cùng lại thua trong tay ngươi.”
"Đúng vậy a, ta cũng không ngờ, các ngươi tự xưng là thần, nhưng lại vẫn không chống cự nổi tham lam trong lòng.” Tô Trường An đáp lại.
Hắc Thần kia im lặng một lúc, mới nói: "Thần cũng là sinh linh, Thần tính Chân Thần hấp dẫn chúng ta.”
Nói đến đây, y nhìn Tô Trường An, con ngươi càng thêm ảm đạm.
Y như nghĩ tới một điều gì đó thú vị, nhếch mép ra cười, nhưng điều ấy làm ảnh hưởng tới thương thế khiến y nhướng mày, máu tràn ra miệng càng thêm mãnh liệt.
Nhưng y vẫn cười, cười như điên.
"Tiên thì sao chứ? Cũng chỉ là con sâu cái kiến, là quân cờ thôi hay sao! Tất cả chúng ta đều là quân cờ!"
"Nhưng mà chúng ta là thần, ngươi giết chúng ta thì sao? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng ta sống lại trên đời này, còn ngươi? Ngươi đã trở thành một nắm đất vàng.”
"Kẻ thắng lợi cuối cùng là chúng ta! Bởi vì thần, là giết không chết được!"
Tô Trường An không chút bị dao động, lạnh lùng nhìn Hắc Thần kia, yên tĩnh chờ cho y nói xong.
Sau đó, hắn mới nói.
"Ta không rõ lắm các ngươi và những Thiên Nhân kia cuối cùng kia có thù hận gì, ta cũng không có tâm tư đi tìm hiểu khúc mắc của các ngươi.”
"Ta chỉ muốn bảo vệ thứ ta muốn bảo vệ, nhưng các ngươi không cho, thế nên ta… "
"Sẽ giết Thần cho các ngươi xem!"
Nói xong, một luồng lực hút khổng lồ từ cơ thể hắn tuôn ra, bao bọc ba Hắc Thần vào bên trong.
Trong mắt Bán Thần, sự vui vẻ ngang ngược vừa rồi đổi thành sợ hãi.
Y chợt nghĩ tới một chuyện.
Phàm nhân này… muốn thôn phệ bọn họ!
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.