Thư Kiếm Trường An

Chương 47: Thần tỉnh




Dịch giả: alreii
Biên: Đình Phong
Bóng đêm trong thành càng ngày càng đậm, như có màn sương đen dày đặc thực chất cùng một lồng giam màu đen to lớn bao phủ toàn bộ thành Lai Vân vào trong đó.
Mà nguồn gốc của đám sương đen kia là một người.
Hoặc là nói, đã từng là một người.
Người này giờ đây đang khom người co đầu rụt cổ ở một góc xó xỉnh nào đó của thành Lai Vân, chung quanh gã là bầy tang thi rậm rạp chằng chịt đông nghịt.
Bọn chúng lung lay thân thể, vẻ mặt ngây ngốc kinh sợ, đứng ở bên người y.
Mà sương mù tối đen lúc này từ trong cơ thể y ùn ùn không ngừng xông ra.
"Ta là ai?" Y khản giọng, âm thanh tràn đầy mùi thối rữa vào lúc này vang lên, có chút run rẩy giống như thân thể của y bây giờ.
Y dường như cực kỳ sợ hãi, con ngươi trong cặp mắt huyết sắc không giống hình người kia giãn lớn, gần như chiếm cứ toàn bộ tròng trắng mắt của y.
"Ta là ai?"
"Ta là ai?"
"Ta là ai?"
Nhưng trong thành Lai Vân to lớn này, trả lời y chỉ có tiếng gầm nhẹ trong cổ họng của đám xác không hồn kia.
Y cảm thấy một trận cô độc tấn công tới.
Giống như là cô độc bị phong ấn trong năm tháng dài đằng đẵng.
Đó là hắc ám nồng đậm hơn trăm lần ngàn lần so với hắc ám bây giờ, không có bạn bè, không có kẻ địch, thậm chí không có chính mình, có chỉ là cô độc khiến người tuyệt vọng khiến người nghẹt thở như dời núi lấp biển kéo tới.
Y cần thứ gì đó để bổ khuyết cho nỗi cô độc này.
Vì thế y suy nghĩ một chút.
Mà sương mù tản ra quanh thân y cũng theo đó trở nên dày đặc hơn.
Cuối cùng, rất lâu sau, y đứng lên.
Lớp vảy màu xanh đậm trên mặt y bắt đầu không ngừng kéo dài xuống dưới, thẳng đến bao trùm cả người của y.
Mắt của y càng đỏ, xương sườn trần trụi hai bên lưng bắt đầu bành trướng, nhúc nhích, tựa như có thứ gì đó sắp từ nơi đó phá kén mà ra, đây hình như là một quá trình cực kỳ đau đớn, vẻ mặt của y vì vậy trở nên có chút dữ tợn.
Nhưng y cố gắng chịu đựng, bởi vì so với cô độc đến tận cùng, đau đớn hệt như là khoái cảm có thể khiến người vui thích nhất thế gian này.
Sau vài hơi thở.
Một tiếng gầm thét bị kiềm nén rất lâu vang lên.
Âm thanh kia vô cùng khản đặc, giống như là gào thét xuyên qua năm tháng vô tận, từ vũ trụ hồng hoang thiên địa sơ khai, cuốn theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng vô tận mà tới.
Sau đó, một đôi cốt dực từ hai bên sườn sau lưng y mạnh mẽ giương ra, một luồng khí thế cuồn cuộn dâng lên.
Y đứng ở giữa thiên địa, thiên địa tựa như là bề tôi của y.
Y vỗ cánh, gió đêm chợt nổi lên, bóng dáng y động, ánh sao dần dần mờ đi.
Y nói, chính là sắc lệnh, vạn vật cùng nhau động.
Đường của y, chính là rồng đánh xe, quỷ thần tránh lui.
Vào khoảnh khắc đó, y cuối cùng đã nhớ lại mình là ai.
Y gọi là Úc Lũy, là Bán Thần lúc thiên địa sơ khai, là chúa tể nắm trong tay u minh, từng là chủ nhân chân chính của thiên địa này.
Đám hành thi xung quanh vẫn du đãng vô chừng như cũ, bọn chúng không có linh hồn, cho nên không biết mệt mỏi, cũng không biết sợ hãi.
Chân mày Úc Lũy nhíu lại, y không thích bề tôi như vậy, cho nên, y giơ tay lên, nắm chặt trong hư không, từng vầng sáng màu u lục từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới, bắt đầu tụ tập ở trong tay y.
Đó là những oan hồn chết oan uổng của dân chúng thành Lai Vân, bọn họ quanh quẩn trên bầu trời thành Lai Vân rất lâu không tiêu tan.
"Đi!" Y một tiếng sá nộ, những oan hồn chi chít trong lòng bàn tay như nhận lấy sắc lệnh, gào thét bay về phía thể xác của chính mình, sau đó những tang thi vốn biểu cảm đờ đẫn như sống lại, hai tròng mắt của bọn họ mở ra, bên trong không còn là tối tăm trống rỗng không có thứ gì mà là u quang xanh biếc, bên trong có ngọn lửa đang thiêu đốt, bao quanh trong ngọn lửa kia là cừu hận vô cùng đối với người sống.
Mà căn nguyên của những cừu hận này hiển nhiên là lão Thái Thú đã thả bọn Man tộc vào thành Lai Vân, Viên Hưng Tùng, cũng chính là Úc Lũy bây giờ.
Đáy lòng của bọn họ chỉ còn lại khao khát báo thù, vì vậy trong nháy mắt có được linh trí, bọn họ đã phát động công kích mạnh mẽ về phía Úc Lũy.
Nhưng trong con ngươi Úc Lũy chỉ lóe huyết quang, từng đoàn sương mù màu đen kéo ra, bao phủ những hành thi kia vào trong đó, đám hành thi vừa nãy còn khí thế hùng hổ lúc này phát ra từng tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế. Sau đó, bọn họ cảm thấy được nỗi sợ hãi đến từ chỗ sâu trong linh hồn. Nỗi sợ hãi kia vượt qua tất cả thù hận và không cam lòng. Bọn họ bắt đầu không tự chủ được cúi lạy đối với bóng dáng của vị đứng ở trên đài cao kia, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ thần phục.
Trên gương mặt dữ tợn của Úc Lũy cuối cùng hiện lên một chút ý cười, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn lấp đầy cô độc trong lòng y, y cần càng nhiều càng nhiều nữa con dân, y muốn xây lại Phong Đô - từng là hành cung của y!
Mà trước khi y đi, y cần biến mấy kẻ còn sống sót trong thành này hoàn toàn thành bề tôi của mình!
Ma Thanh Linh đã đi theo phía sau Tô Trường An rất lâu.
Từ khi phát hiện chỗ ám đạo kia đã triệt để bị phong kín, sắc mặt Tô Trường An rất khó coi, đến nỗi Ma Thanh Linh nửa ngày cũng không dám nói chuyện.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhịn được.
"Cổng thành khẳng định có đám hành thi trấn giữ, nếu chúng ta xung đột với chúng nó, làm không tốt còn sẽ đưa quái vật kia tới, hơn nữa làm sao ngươi biết chỗ cổng thành sẽ không có phong ấn đó chứ?"
Về điểm này Ma Thanh Linh hiểu rõ hơn so với ai khác, chỗ cổng thành nhất định có phong ấn giống với chỗ ám đạo, bởi vì lúc bọn nàng vừa mới vào thành, phong ấn kia chính là do người áo đen của Cửu Anh thị tộc hút hết tinh huyết của dân chúng cả thành đúc thành.
Nhưng chuyện như vậy nàng lại không thể nói rõ, tuy nàng dùng cái giá cực lớn để cứu Tô Trường An, nhưng mà nàng vẫn không thể biết được khi Tô Trường An biết thân phận chân thật của nàng thì sẽ đối với mình thế nào.
Sư thúc hay là sư thúc tổ của hắn tổn thương phụ vương của nàng là không giả, nhưng phụ vương nàng cũng từng tự tay giết chết hai vị Tinh Vẫn của Thiên Lam viện.
Ân oán mấy đời giữa hai người nói là huyết hải thâm cừu cũng không quá đáng.
Nghĩ tới đây, nàng có chút buồn bực khó hiểu.
Thân thể Tô Trường An sau khi nghe được lời nói này của Ma Thanh Linh dừng lại một chút, sau khi hắn trầm mặc mấy hơi thở, mới dùng âm thanh trầm thấp nói: "Ta biết, nhưng chúng ta không thể đợi thêm nữa."
Ma Thanh Linh ngẩn ra, nàng có chút không hiểu.
Vừa nãy lúc Tô Trường An hôn mê nàng kiểm tra thương thế cho hắn đã phát hiện một vài vấn đề.
Ngoại trừ lệ khí cuồng bạo trong cơ thể, trong người hắn còn có tai họa ngầm khác, hệt như một ngôi nhà bị hủy hoại nghiêm trọng, được một ít đồ vật chắp vá lung tung cưỡng chế tu bổ, tuy rằng thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng chỉ cần có một ngày bị thương nặng thì sẽ ầm ầm sụp đổ.
Nàng không khỏi có chút lo lắng, vì Tô Trường An, cũng vì đã hoàn toàn đem tiền đặt cược của mình lên người hắn.
"Thật ra chúng ta có thể đợi thêm chút nữa, ít nhất đợi thương thế của ngươi khá hơn một chút." Nàng thử khuyên giải Tô Trường An.
"Không thể đợi thêm nữa." Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, bước chân của hắn không ngừng, âm thanh trong miệng càng trở nên trầm thấp: "Phong ấn này không biết còn phải bao lâu, nhưng sức mạnh của y thì sẽ không yếu đi mà sẽ càng ngày càng mạnh, còn đợi thêm nữa, chúng ta chỉ có một con đường chết!"
Ma Thanh Linh nghe ra được hình như Tô Trường An hiểu biết rất rõ đối với "thuốc" kia, tuy nàng cũng muốn biết chút ít gì đó, nhưng bây giờ phải cố gắng làm chậm trễ thời gian chỉ để ngăn cản Tô Trường An dẫn mình đi chịu chết. Vì vậy, nàng cũng bất chấp nguy hiểm bại lộ thân phận, vội vàng tiến lên trước một bước kéo lấy vạt áo Tô Trường An nói: "Ngươi nghe ta nói, phong ấn này sẽ không quá lâu, nhiều nhất chỉ còn mấy canh giờ."
Nàng còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng gầm thét phá không ở trước người bọn họ nổ vang.
"Dâm tặc! Buông công chúa ra!"
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.