Thư Kiếm Trường An

Chương 40: Ngươi thua bởi Nại Hà




Dịch giả: Tiểu Nhiễm
Đây là một thanh kiếm tốt.
Kiếm dài hai thước một tấc. Thân kiếm được đúc bằng huyền thiết, mỏng như cánh ve. Ở chuôi kiếm có tua cờ màu lam đang phe phẩy.
Nó mang theo một luồng ánh sáng lạnh lẽo, xé không mà tới.
Con ngươi Tô Trường An ngay lúc này chợt trợn to, đao trên tay vô thức vung lên, khó khăn lắm mới chặn được một kiếm kia. Nhưng thân thể của hắn vẫn bị lực đạo truyền ra từ thanh kiếm đẩy lùi mấy trượng rồi mới đứng vững được.
“Tô công tử, trận chiến này rất quan trọng đối với tất cả mọi người.” Giọng nói lạnh lẽo của Cổ Tiễn Quân vào lúc này chợt truyền đến.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cầm trường kiếm trong tay, quanh thân là kiếm ý tung hoành bao bọc nàng vào trong.
Khuôn mặt lạnh lùng của nàng khiến hắn cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hắn định nói thêm cái gì đó, thì một dải ánh kiếm lần nữa tập kích đến.
Hắn nhấc đao lên, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại hạ xuống, thân thể nghiêng sang một bên. Thanh kiếm kia ngay lập tức lướt qua sát mặt hắn.
“Tiễn Quân!” Hắn nói, đồng thời thân thể lùi về sau thật nhanh.
Thiếu nữ áo trắng lại không hề có ý buông tha hắn. Chỉ thấy mũi chân nàng đạp đất, kiếm bèn chuyển hướng, đuổi theo hắn như bóng với hình.
Sắc mặt Tô Trường An rốt cuộc trầm xuống. Đao của hắn sáng lên, tử điện cùng linh viêm như giao long, mãng xà lưu chuyển trên thân đao. Hắn khẽ quát một tiếng, sau đó thân thể ngừng lùi lại. Một luồng đao ý mãnh liệt phóng lên trời.
Ngay lúc này, khóe miệng Cổ Tiễn Quân chợt hiện ra nét cười khẽ. Kiếm của nàng bỗng trở nên lăng liệt, sau đó là trăm dải kiếm ảnh tỏa ra như cánh hoa sen.
Đây là Xuân Phong Độ thức thứ bảy của Ngọc Hành kiếm pháp - Liên Hoa.
Tô Trường An chợt kinh ngạc. Đây là thức mạnh nhất và khó nhất của Xuân Phong Độ. Hắn chưa học được, Hạ Hầu Túc Ngọc cũng vậy. Hắn vốn tưởng rằng Cổ Tiễn Quân cũng giống bọn hắn. Nhưng giờ nghĩ lại, hẳn là trong lúc luyện kiếm trước đây, Cổ Tiễn Quân vẫn luôn che giấu thực lực thật sự của mình.
Càng khiến cho tâm hắn nguội lạnh chính là một kiếm này của nàng đâm thẳng mặt hắn. Đây là sát chiêu!
Trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cỗ lệ khí.
“Hống!”
Hắn phát ra một tiếng gào thét.
Trên thân đao có ánh sáng rực rỡ chiếu ra, một luồng ánh đao cực mạnh phát ra tiếng kêu rồi chém xuống.
Oành!
Một tiếng nổ vang thật lớn ở bên trong điện Thái Hòa.
Ảo ảnh hoa sen do Cổ Tiễn Quân kích phát chợt bị nghiền nát bởi ánh đao của Tô Trường An.
Nhưng trên mặt nàng lại không có chút kinh hoảng nào, khóe miệng càng hiện rõ sự vui vẻ.
Cuối cùng, đao của Tô Trường An đã phá vỡ hoàn toàn kiếm ảnh của Cổ Tiễn Quân. Thức Liên Hoa này cũng không cường đại như trong tưởng tượng của Tô Trường An. Nó giống như một quả quýt bị chín ủng, bên ngoài rất đẹp nhưng bên trong đã mục nát.
Tô Trường An cảm thấy hắn cũng không tốn bao nhiêu khí lực để đánh nát hoa sen nhìn rất đẹp kia.
Mà lúc này, đao của hắn đã đến sát mặt Cổ Tiễn Quân. Ánh đao chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ, khóe miệng nàng hiện lên nụ cười, khiến cho tâm Tô Trường An không khỏi thắt lại.
Hắn phát ra một tiếng trầm thấp, muốn thu hồi đao nhưng đã trễ, ánh đao tới rồi.
Mặc dù hắn kịp thu hồi chín phần lực đạo trên thân đao, thì đao phong vẫn xuyên qua thân thể của Cổ Tiễn Quân.
Khuôn mặt Cổ Tiễn Quân ngày càng gần mắt hắn, cuối cùng bỗng nhiên ngã xuống bờ vai hắn. Hắn đưa tay ra ngoài, muốn ôm Cổ Tiễn Quân vừa bị thương, nhưng lại chợt dừng giữa không trung. Hắn lúc này mới nhận ra mình là người vừa đả thương nàng, thân thể tại một khắc này cứng lại. Thời gian giống như trôi qua rất chậm. Hắn ngửi được mùi hương truyền đến từ trên người nàng, không còn thấy sát ý khi nãy. Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc đâu mới là con người thật của Cổ Tiễn Quân.
“Tô công tử, thu hồi sự ôn nhu ở đáy lòng đi. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể sống sót ở thành Trường An này.” Nàng nói bên tai Tô Trường An như vậy trước khi mất đi toàn bộ ý thức.
Ngay lúc này, tim Tô Trường An như ngừng đập. Hắn không rõ vì sao sự tình sẽ biến thành như thế.
Hắn chỉ muốn giúp sư tỷ một tay, chỉ muốn thấy Như Yên được hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, hắn lại suýt nữa giết Cổ Tiễn Quân.
Mấy vị cung nữ vội vàng đi tới, mang Cổ Tiễn Quân đã hôn mê ra ngoài.
Cổ Tiễn Quân là Cổ tiểu Hầu gia, Tô Trường An là đồ tôn của Ngọc Hành, nên không ai dám để cho bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, một đám y sư giỏi nhất Đại Ngụy đã sớm chờ lệnh ở ngoài cửa. Đợi đến lúc Cổ Tiễn Quân được mang lên sương phòng đã sớm chuẩn bị tốt, bọn hắn lập tức vây quanh, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng.
Mà những quan to hiển quý trong đại điện cũng ngay lúc này chụm đầu, ghé tai bàn tán. Bọn hắn nghe nói vị đồ đệ của Mạc Thính Vũ này rất cổ quái, mặc dù chỉ có tu vi Tụ Linh cảnh, nhưng sức chiến đấu lại vượt trội. Chỉ là bọn hắn không thể hiểu được, Bắc địa Cổ Tiễn Quân là thiên chi kiêu nữ mang thiên phú có thể sánh với Mục Quy Vân, sao có thể bị thua trong tay Tô Trường An một cách đơn giản như vậy.
Tô Trường An không biết mình đi xuống đài bằng cách nào. Hắn có chút đần độn, bên tai còn quanh quẩn câu nói kia của Cổ Tiễn Quân.
Hắn không biết nó rốt cuộc có ý gì, hoặc là nói đáy lòng hắn vô thức kháng cự câu nói kia.
“Trường An, ngươi không sao chứ?” Hạ Hầu Túc Ngọc có chút đau lòng đi tới, muốn đỡ thân thể Tô Trường An.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng lại khiến cho nàng mãnh liệt run lên, cánh tay đang vươn ra cũng chợt dừng lại.
Nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của Tô Trường An. Hai con ngươi vốn linh động lại thanh tịnh trở nên trầm lặng đến mức đáng sợ, giống như bị thứ gì đó đào đi linh hồn.
Nàng chợt nhận ra mình dường như đã làm một chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời. Mà hiện tại, chuyện này mới thật sự bắt đầu.
“Trận thứ ba!”
Giọng nói the thé của hoạn quan vang lên.
Đây là trận thi đấu cuối cùng trong hôm nay, cũng là trận quyết định thắng bại.
Kỳ thật, kết quả ra sao nói cho cùng cũng không quan trọng. Điều quan trọng chính là rốt cuộc ai mới là cái bóng đứng sau lưng những người tham gia quyết đấu kia. Chỉ có điều, bây giờ có chút không giống với lúc trước.
Nó đánh cược bằng tính mạng của một cô gái. Điều này xem ra cũng không quan trọng, nhưng nó lại liên quan đến lập trường sau cùng của vị Thần tướng Đại Ngụy mới nhậm chức là Bắc Thông Huyền.
Vì vậy, văn võ bá quan ở đây đều tập trung tinh thần, nhìn bãi đất trống phía trước điện Thái Hòa và chờ trận đấu cuối cùng.
Người vào sân đầu tiên chính là Bắc Thông Huyền - Long Hống Thần tướng của Đại Ngụy.
Y mặc áo giáp màu đen, bước từng bước rất đều tới trước điện. Y đứng im, chắp tay như một bức tượng điêu khắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mảnh hư không phía trước.
Không cần bàn cãi, Bắc Thông Huyền là một đối thủ rất mạnh. Y đã đạt tới Thiên Thính cảnh, lại được Tử Vi tinh của Thánh Hoàng sắc phong. Có thể nói, ngoại trừ số ít vị yêu nghiệt thiên tài trên Thiên bảng thì khó mà tìm ra thanh niên đồng lứa có thể chống lại y trong Đại Ngụy này. Trùng hợp nhất chính là, mấy vị yêu nghiệt đó lúc này đều không ở Trường An.
Vì vậy, văn võ bá quan ở đây dường như không nghĩ ra được rốt cuộc Ngũ hoàng tử sẽ phái ai ra đấu một trận với người đàn ông âm lãnh trước mắt này.
Ngay sau đó, một trường thương màu đỏ rơi xuống, cắm thẳng vào mặt đất trước điện Thái Hòa.
Trong lòng mọi người thắt lại, một cái tên bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, tiếp đó chính là tên của một vị đứng sau lưng người kia. Bọn họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Vốn tưởng rằng Đại hoàng tử có Thừa tướng Tư Mã Hủ và Cổ gia Bắc địa tương trợ, lại còn lôi kéo được người sắp đại triển quyền cước* ở Tây Lương là Bắc Thông Huyền, thì cuộc tranh đoạt quyền lực lần này hẳn là có thể đoán trước kết quả. Nhưng không ngờ đến Ngũ hoàng tử lại được người đàn ông kia ủng hộ, thêm một lá bài tẩy, phần trăm thắng bại cũng bởi vậy mà trở nên khó đoán hơn.
*: Trong câu này có nghĩa là: phát huy tài năng.
Một thiếu niên mặc cẩm y màu đen đột nhiên nhảy lên, như con chim nhạn bay thẳng đến, một chân đáp xuống đuôi cây thương ở đằng kia, vững vàng đứng ở bên trên nó.
“Tại hạ Bắc Thông Huyền.” Bắc Thông Huyền nói, thần sắc trên mặt vẫn bình thản như một đầm nước lặng yên, không có gợn sóng nào.
“Mục Quy Vân.” Chàng trai kia nói.
“Con trai của Thái úy?” Bắc Thông Huyền hỏi, nhíu mày một cái.
“Đúng.” Chàng trai khẽ gật đầu, con ngươi theo đó hiện lên dị sắc. Sau đó, thân hắn khẽ động, thanh trường thương như có linh tính bèn bay vào trong tay hắn.
Tốc độ hắn tăng lên, trong nháy mắt đã tới trước người Bắc Thông Huyền. Vô số thương hoa màu đỏ ngay lập tức xuất hiện, từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Bắc Thông Huyền.
Nhưng thân thể Bắc Thông Huyền vẫn đứng bất động ở đó như bức tượng. Bờ môi giống như nhuộm máu tươi của y khẽ mở, trong miệng phát ra vài từ.
“Kiếm đến!” Y nói như vậy.
Đúng lúc này, ở sau lưng y, hơn mười thanh trường kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện ra.
“Đi!”
Y nói tiếp.
Mấy chục thanh trường kiếm bèn hóa thành một dải cầu vồng, chuyển động như biển gầm núi thét, nghênh đón thương ảnh của Mục Quy Vân.
“Giao long!” Mục Quy Vân vừa nhìn đã nhận ra lực lượng khủng bố ẩn chứa trong dãy kiếm. Hắn đột nhiên hét to, một ảo ảnh giao long hiện ra từ trong hư không. Nó phát ra tiếng gầm rú đáng sợ, sau đó hóa thành ánh sáng rực rỡ quấn chặt vào thân thương màu đỏ của Mục Quy Vân.
Ánh kiếm mãnh liệt của Bắc Thông Huyền theo lúc giao long hóa thành ánh sáng rực rỡ mà từng thanh một bắt đầu vỡ vụn.
Y cau mày, ý niệm khẽ động, thân thể như con diều lui về sau mấy trượng. Sau đó, y duỗi ra tay trái, ngón trỏ và ngón áp út hợp lại, đặt trước mi tâm.
“Tâm kiếm!” Y nói khẽ. Ngay lúc này, ở mi tâm y có một luồng ánh sáng đen kịt hiện ra. Sau đó y vươn tay phải, nắm chặt trong hư không, hướng về phía mi tâm. Một thanh trường kiếm lóe ánh sáng âm u được kéo ra từ mi tâm của y.
“Đi!” Y lần nữa nói khẽ.
Lời này vừa dứt, trong điện Thái Hòa chợt có một trận gió mạnh xoáy lên. Khí thế dâng cao khiến chén rượu trên bàn và rèm vải ở hai bên bắt đầu lay động.
Sau đó, những cơn gió mạnh kia như có linh tính tụ về phía thanh kiếm, cuối cùng tạo thành luồng phong ảnh màu xám có thể nhìn thấy bằng mắt thường nằm trên thân kiếm.
Một tiếng xé không gào thét vang lên, thanh kiếm kia đột nhiên bay ra ngoài.
Mục Quy Vân vốn chưa thể phá vỡ hoàn toàn kiếm ảnh của Bắc Thông Huyền chợt biến sắc, vội vàng thu hồi trường thương rồi che ở trước ngực.
Một kiếm này của Bắc Thông Huyền hiển nhiên có lực độ cực mạnh. Mặc dù Mục Quy Vân kịp thời chặn được, nhưng thân thể hắn vẫn không thể không lui ngược ra ngoài, phải khó khăn lắm mới ổn định thân hình ngay tại cửa chính của điện Thái Hòa.
“Ngươi rất mạnh.” Trong đầu Bắc Thông Huyền khẽ động. Thanh kiếm kia cũng không có thừa thắng xông lên, mà lại bay trở về bên người Bắc Thông Huyền, giống như con chim bay quanh thân thể y. “Nhưng ngươi còn quá trẻ.”
Đúng vậy, Mục Quy Vân rất mạnh.
Tu vi của hắn đã tới Địa Linh cảnh. Hắn là cao thủ đệ nhất Địa bảng trên Tướng Tinh bảng. Mà trên thực tế, người xếp hạng thứ hai lại kém hắn quá xa.
Nhưng dù sao hắn vẫn còn quá trẻ, mới hai mươi hai tuổi. Bắc Thông Huyền đã hơn ba mươi tuổi, sống nhiều hơn hắn khoảng mười năm. Mà ở phần đông tình huống, mười năm này đủ để bù lại sự chênh lệch về thiên phú tu hành.
“Ngươi không là đối thủ của ta.” Bắc Thông Huyền lắc đầu, thần sắc trên mặt có chút không giống bình thường, giống như đang tiếc nuối, hoặc đang buồn rầu vì cái gì đó.
“Vậy sao?” Thế nhưng, ngay lúc này, Mục Quy Vân rốt cuộc đứng thẳng người một lần nữa.
“Thế nếu như có thêm vật này thì sao?” Tay nắm thương của hắn run lên, thanh trường thương màu đỏ kia theo đó đâm vào mặt đất bên trong điện Thái Hòa. Sau đó, tay phải hắn nắm chặt trong hư không, rồi lập tức lấy ra một vật.
Đó là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm đen kịt bốc lên tử khí*.
*: khí tức chết chóc
Ngay lúc này, thần sắc trên mặt Tô Trường An trở nên cực kỳ khó coi.
Mặc dù Tô Trường An chưa bao giờ thấy qua thanh kiếm kia, nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra.
Bởi vì nó rất nổi danh.
Thanh kiếm kia có một cái tên rất đặc biệt.
Nại Hà.
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.