Thư Kiếm Trường An

Chương 35: Thập Phương Kiếm Trận




Dịch giả: argetlam7420
"Ân Thiên Thương?" Ba người Chương Tử Vụ khi nhìn rõ hình dáng người tới, cùng với thanh cự kiếm trên tay gã, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn vài phần.
"Kinh Luân Viện các ngươi còn muốn can dự vào chuyện này?" Âm Sơn Trọc vượt lên hỏi trước.
Hiện tại đã không giống khi xưa nữa, mấy ngày nay Tô Trường An bế quan đã xảy ra những chuyện vô cùng trọng đại.
Một là, đệ đệ của Thánh Hoàng, cái vị đã biến mất nhiều năm, tới mức đã có người cho rằng gã đã vẫn lạc - Trành Quỷ Tinh Vẫn, Anh Vương Đại Ngụy Hạ Hầu Uyên bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa bày tỏ thái độ rõ ràng ủng hộ phe Thái tử.
Hai là, có một ngôi hung tinh hiện thế, tên là Tham Lang. Ngôi sao này chính là ngôi sao báo hiệu điềm chẳng lành, cùng với Phá Quân, Thất Sát mệnh danh tam đại hung tinh. Mỗi khi ba ngôi sao này đồng thời hiện thế, có nghĩa là thiên hạ đại loạn, giang sơn sắp đổi chủ.
Thứ ba, hai người bị Tô Trường An đánh bại, đồng thời là trọng phạm bị Chương Tử Vụ bắt đi đều đã liên tiếp nhận tội, nghe nội dung lời khai mà rợn cả người. Kẻ Đỗ Hồng Trường hóa thành yêu tà kia gây ra những tội ác vừa qua thực chất là nghe lệnh một yêu nữ, do trước kia cùng chia chác của cải không đều với Tô Trường An, cho nên mới phái gã tới hãm hại hắn. Lại có người ở Bắc Địa báo tin, nói là phát hiện tung tích Yêu tộc Thánh nữ Huỳnh Hoặc vốn được cho là đã qua đời từ lâu. Chuyện này đã khiến cả triều đình chấn động, dư luận vốn đã lắng xuống nay lại nổi lên trách mắng Tô Trường An. Mà vị giáo tập Hồng Thịnh Viện là Lữ Kiến Bách từng ám sát Tô Trường An, nay lại khai ra chuyện cũ hãm hại Ngọc Hành còn có Ngũ hoàng tử Hạ Hầu Hiên trợ giúp. Gã phủ nhận tu vi Tô Trường An cùng với thân phận của hắn lúc đó, làm sao có phương pháp qua được tai mắt mấy vị tinh vẫn trong thành Trường An, mang Yêu tộc cường đại kia vào trong thành. Việc ám sát Tô Trường An là sợ hãi lúc này sẽ bị vạch trần.
Lời khai lần này so với cái thứ nhất, có thể nói là hoang đường.
Nhân tộc với Yêu tộc chính là kẻ thù truyền kiếp, lấy thân phận Ngũ Hoàng tử theo lý thì không thể nào làm ra chuyện như vậy. Huống hồ dù có đúng là như vậy thì gã được lợi gì chứ? Trong cuộc tranh chấp hoàng quyền có được sự ủng hộ của Thiên Lam Viện sao? Có thể trước kia Ngọc Hành đem Hạ Hầu công chúa bái nhập Thiên Lam, nhưng lập trường của lão đương nhiên không cần nói cũng biết. Cần gì phải hại chết Ngọc Hành, mất đi một trợ lực lớn?
Nhưng kỳ quái chính là, từ trước đến giờ Thánh Hoàng anh minh nhưng đối với việc Chương Tử Vụ khai tới hai lần lại rất tin tưởng không hề nghi ngờ, lập tức đem Ngũ Hoàng tử nhốt trong cung.
Trong lúc nhất thời dân chúng Trường An đều bàng hoàng, rất nhiều người từng ủng hộ Ngũ Hoàng tử gần đây đã âm thầm rút lui, cho nên Âm Sơn Trọc mới hỏi như vậy. Nhưng không hiểu phe của Thái tử lúc này đã rất lớn mạnh rồi, vì sao Ân Thiên Thương còn phải đứng ra che chở Thiên Lam Viện? Theo cách nhìn của y thì đây là một chuyện cực kỳ vô lý.
"Ta là ta, Kinh Luân Viện là Kinh Luân Viện." Ân Thiên Thương cười một tiếng, xong lại nhấc cái bình hồ lô lên tu một hớp.
"Ngươi?" Chương Tử Vụ lông mày nhíu lại, gã không muốn giao thủ với Ân Thiên Thương, mặc dù tu vi của gã so với ba người bọn họ cũng thấp hơn một bậc, mới chỉ là Thiên Thính. Nhưng thanh kiếm to trên tay hắn cũng không phải hạng xoàng, một khi đã ra tay tuyệt đối không ai có thể khinh suất. Cho nên gã chợt nhoẻn miệng cười, đưa tay vân vê chòm râu cá trê, miệng đầy thiện ý khuyên bảo: "Ân công tử nổi tiếng trượng nghĩa, ở Trường An ai ai cũng biết, chẳng qua tên Tô Trường An này chính là gian tế Yêu tộc phái tới, Ân công tử chớ nên hành động theo cảm tính, tự chuốc lấy phiền toái a."
"Ân mỗ làm việc không có như Chương Đình Úy suy nghĩ sâu xa đến vậy." Ân Thiên Thương lấy cái tay áo bẩn dính đầy dầu mỡ lau rượu tràn ra nơi khóe miệng, đôi mắt say mông lung nói: "Ân mỗ chỉ biết là tiền rượu mỗi ngày của ta đều là Thiên Lam Viện cho. Đã lấy tiền thì phải giúp người ta. Đây cũng là đạo lý của Ân mỗ."
Vừa dứt lời, bộ dáng say khướt của hắn liền bay mất sạch, hắn đem bình rượu hồ lô cất kỹ ở bên hông, lại tùy ý vung thanh trường kiếm trong tay lên. So sánh với thanh bảo kiếm Thiên Thương vang danh khắp thiên hạ kia, cái bình hồ lô nát có lẽ mới thật sự là chí bảo.
Hai tròng mắt hắn trầm xuống, mấy sợi tóc rối không gió mà động, một khí thế bàng bạc từ trong cơ thể hắn xông ra. Hắn nhìn mọi người trong tràng, rất tùy ý hỏi: "Các ngươi là từng đứa lên, hay tất cả cùng lên?"
Ba người nghe vậy quay ra nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều thấy được sự do dự.
Đây dĩ nhiên là chuyện chẳng vẻ vang gì. Không nói Ân Thiên thương tu vi mới chỉ là Thiên Thính, chính là số tuổi so với bọn họ cũng nhỏ hơn nhiều, bị một tên hậu bối hù dọa như vậy, ba người trên mặt đều tối sầm lại.
Nhưng lại có thể làm gì được thanh Thiên Thương kiếm hung quang đại thịnh kia, huống chi, thiên phú kiếm đạo của Ân Thiên Thương cũng không hề thấp hơn phụ thân gian xảo của hắn. Nếu không hắn cũng không có khả năng mới ngoài ba mươi tuổi đã đạt tới Thiên Thính.
"Ta xin lãnh giáo một chút xem tu vi kiếm đạo của Ân công tử thế nào!" Cuối cùng, Chấp Kiếm trưởng lão của Côn Ngô Viện Mã An Yến rốt cục cũng không chịu nổi bầu không khí này, lão bước ra ngoài, rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Ân Thiên Thương nói.
Luận tu vi kiếm đạo, lão đã đến Kiếm Vực, cùng thế hệ ít có ai là đối thủ, đương nhiên không muốn mang tiếng ba lão già khi dễ một vị hậu bối, cho nên lão một mình bước về phía trước, quyết định đối mặt với thanh kiếm trong truyền thuyết, Thần Kiếm Thiên Thương.
"Được!" Ân Thiên Thương cười lớn một tiếng, khen: "Mã tiền bối so với hai vị kia mạnh mẽ hơn không ít!"
Dứt lời hắn cũng không thèm để ý Chương Tử Vụ cùng Âm Sơn Trọc sắc mặt cực kỳ khó coi, đại kiếm trong tay nhấc lên, thần sắc lạnh lùng nói: "Mời!"
Mã An Yến trong lòng hơi căng thẳng, lại từ trên người Ân Thiên Thương cảm giác được một trận Kiếm vực chập chờn. Lão không khỏi hít một hơi rùng mình, tên tiểu bối này mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại có thể xuất ra Kiếm vực?
Lập tức kiêu ngạo trong lòng lão từ từ bay biến, thân hình khẽ động, thế kiếm bừng bừng.
Đúng lúc này một đạo linh lực người bình thường căn bản không thể cảm giác được chập chờn xuất ra, bao phủ lấy hai người. Trường kiếm trong tay lão phát ra ánh sáng rực rỡ, một tiếng kiếm minh bay vọt lên tận trời cao. Sau đó bên trong bình chướng bao phủ hai người, Bích Vân (mây xanh) nổi lên bốn phía, tràn ngập xung quanh, ẩn giấu đi kiếm quang của Mã An Yến.
Kiếm lão nấp trong mây, mây hóa thành kiếm, từ bốn phương tám hướng tấn công tới, khiến cho Ân Thiên Thương không thể tránh né.
"Đây chính là Bích Vân Kiếm Vực của ta!" Lão lạnh giọng hô, hai tròng mắt đông lại, sát cơ hiện lên.
Nhưng ngay lúc mũi kiếm của lão tới trước mặt Ân Thiên Thương, cặp mắt say mông lung của Ân Thiên Thương chợt lóe sáng, một đạo linh áp mạnh mẽ không kém tản ra, một tòa núi cao như ẩn như hiện từ sau lưng hắn hiện lên.
"Kiếm Nhạc!" Hắn quát to một tiếng, thanh kiếm to trong tay cứ như một cây đại đao vậy, chém thẳng về phía trước. (nhạc: núi cao)
Một chiêu này của hắn, đơn giản, trực tiếp, không hề che giấu, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào.
Giống như tòa núi cao sau lưng hắn.
Mặc ngươi Vân Hải cuồn cuộn, ta vẫn đứng sừng sững.
Rồi sau đó một tiếng nổ lớn phát ra.
Thân hình hai người bị đẩy lui mấy trượng.
Chỉ thấy Ân Thiên Thương khóe miệng rướm máu, mà Mã An Yến sắc mặt ảm đạm, kiếm trên tay không ngừng run rẩy, lại có từng tia máu tươi vương dài trên thân kiếm, nhưng không phải là của Ân Thiên Thương. Mà là bàn tay lão khi so chiêu vừa rồi, đã bị Ân Thiên Thương một kiếm chấn phá.
Âm Sơn Trọc cùng Chương Tử vụ nhìn nhau một cái, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.
Mã An Yến đã tu luyện ra kiếm vực, bàn về thực lực, trong ba người lão là cao nhất, thế mà vẫn chỉ có thể đánh ngang tay với một tên hậu bối chỉ vừa tới Thiên Thính cảnh. Mặc dù hắn ỷ mình có Thần Kiếm trong tay, nhưng vẫn không thể không nhắc đến thực lực bản thân hắn.
Vì thế hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đã có quyết định, thân hình khẽ động, đồng thời lao thẳng về phía Ân Thiên Thương.
Ân Thiên Thương trong lòng cũng cả kinh, Mã An Yến cảnh giới như thế, hắn cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay đã là may mắn rồi, lại thêm hai vị cao thủ Hồn Thủ cảnh nữa, hắn sao có thể đánh lại.
Nhưng hiển nhiên hai người đều không thèm quan tâm đến mặt mũi, ra chiêu hết sức tàn nhẫn, hắn trái ngăn phải cản, khó khăn lắm mới cản được một đợt tấn công của hai người.
"Mã huynh." Hai người một kích không thành bèn thối lui tới bên cạnh Mã An Yến, trầm giọng nói.
"Được." Mã An Yến rất nhanh đã hiểu ý, ba người đánh một tên hậu bối tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng giờ phút này cũng chẳng để ý nhiều nữa, con ngươi lão tối lại gật đầu một cái, quanh thân Bích Vân cuồn cuộn, trường kiếm lại lóe lên.
Thân hình ba người lại khẽ động, nháy mắt đã lao về phía Ân Thiên Thương, xuất ra sát chiêu mạnh nhất của mỗi người.
Ân Thiên Thương trong lòng cũng âm thầm cười khổ, hắn không sao ngờ tới ba người này lại vô sỉ như vậy, đồng thời ra tay với một tên hậu bối như hắn. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không thể không vận linh lực quanh thân, nỗ lực ngăn cản.
Nhưng so sánh với ba người khí thế hùng hổ, thế này có chút châu chấu đá xe rồi.
Nhưng ngay tại lúc bốn người sắp lao vào đánh giáp lá cà.
Một giọng nói không biết từ đâu vang lên.
Toàn bộ Thiên Lam Viện như rung động.
Thập!
Phương!
Kiếm!
Trận!
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.