Thư Kiếm Trường An

Chương 34: Khát máu thành tính




Dịch: Tiểu Băng
Quá trình mở rộng Tinh Hải đã đến lúc quan trọng, không thể phân tâm.
Nếu mọi người gây ra dị động, sẽ làm quấy nhiễu tới mấy người Hoa Phi Tạc nên ai nấy đều cau mày.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn về hướng mọi người đang nhìn, thấy con quái vật Hạ Hầu Hạo Ngọc từng được đám Tà Thần cướp đi.
Hạ Hầu Hạo Ngọc đã ẩn núp nhiều năm giờ lại tự nhiên xuất hiện, vừa ra tay là giết cả mấy ngàn Thứ Thần và Bán Thần, Tô Trường An cảm thấy đây không phải là chuyện trùng hợp bình thường. Nhất định là có người ra tay nhưng đó là Tà Thần hay Tư Mã Hủ thì hắn không biết.
Song hắn biết, không thể để Hạ Hầu Hạo Ngọc thôn phệ ba Chân Thần.
Tô Trường An sầm mặt nói với mấy người Hoa Phi Tạc: "Các sư thúc chớ để phân tâm, mở rộng Tinh Hải mới là đại sự, mọi chuyện đã có Trường An."
Tô Trường An nói với các Tinh Vẫn bảo vệ: "Nhanh đi ngăn cản y, không thể để cho Hạ Hầu Hạo Ngọc thôn phệ thần tính Chân Thần!"
Mọi người giật mình, vội dồn linh lực đánh về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Cổ Tiễn Quân vừa xông ra, Tô Trường An đã gọi.
"Tiễn Quân."
Cổ Tiễn Quân dừng lại, quay đầu nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An nói cái gì đó, Cổ Tiễn Quân sững người kinh hoàng. Cô định cãi lại nhưng nhìn ánh mắt của hắn, cô cuối cùng gật đầu.
"Cẩn thận." Tô Trường An nhắc nhở.
Cổ Tiễn Quân gật đầu lần nữa rồi vọt đi.
...
Hạ Hầu Hạo Ngọc vọt tới, hai mắt đỏ rực như lửa, trong mắt chỉ có ba món ngon Chân Thần mà thôi.
Trong đầu y có một giọng nói không ngừng thúc dục.
Thanh âm đó nói: "Ăn! Ăn sạch bọn chúng đi, ăn chúng ngươi mới trở nên mạnh hơn được, ngươi mới có được tất cả những gì ngươi muốn!"
Hạ Hầu Hạo Ngọc đã không còn nhớ được mình là ai, không hiểu cái câu ‘tất cả những gì ngươi muốn’ là có ý gì, nhưng trong lòng y như có một bản năng là phải làm theo lời nói kia chỉ thị, nếu không nó sẽ khiến y thống khổ sống không bằng chết. Y đã bị sự thống khổ đó dằn vặt suốt mấy năm, chỉ có giết chóc và thôn phệ mới giúp y bớt đi thống khổ.
Có lẽ cũng chính vì y quá cố chấp chuyện đó nên y không phát giác ra các Tinh Vẫn đã tới.
Mãi tới khi các làn công kích tới sát cơ thể y.
Y gào lên đau đớn ngã qụy xuống, sức mạnh khổng lồ đánh xuyên qua thân thể y truyền xuống đất, thổi bùng lên cát bụi đầy trời.
Một tiếng gào rung trời, một bóng đen từ trong cát bụi bay ra.
"Cẩn thận!" Đằng Xà quát to.
Nó vừa quát xong, bóng đen đã bổ nhào vào một Tinh Vẫn ở gần nhất. Chỉ một tiếng hét thảm, thân thể Tinh Vẫn kia đã bị xé làm đôi, máu tươi tung tóe bắn vào những Tinh Vẫn gần đó.
"Huyền Hồ!" Ai đó kêu to, linh lực tuôn ra ào ạt, hai mắt đỏ ngầu muốn nhào lên báo thù.
Nhưng hành vi đó không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tám cái đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc đều hiện sự tàn nhẫn, trong thân thể y bắn ra những cái xúc tu đỏ rực như máu về phía các Tinh Vẫn.
Những Tinh Vẫn kia bị xúc tu xuyên thủng, gần như không hề có được một tí phản kháng nào. Thần sắc trong mắt họ nhanh chóng tan biến, thân thể xẹp xuống khô quắt.
"Cái này..." Các Tinh Vẫn kinh hãi, sự khủng khiếp trước mắt khiến họ quên bẵng mất phải làm gì.
Hạ Hầu Hạo Ngọc hút tinh huyết xong, ánh mắt cũng trở nên tham lam.
Thì ra thế gian này không chỉ có Thần tính là ngon, máu thịt của mấy người phàm tục này cũng khiến y muốn ngừng mà không được.
Xúc tu từ trong người y bắn ra càng nhiều, bắn về phía mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.